Chương 29. Không thích mấy chuyện xã giao vô dụng

Tô Khê nghe thấy nhóc con nói, ban đầu thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó đưa tay ôm lấy khuôn mặt nho nhỏ của nhóc, hôn lên đó vài cái, cười nói: “Ôi trời ơi, Mục Ngôn của chúng ta ngoan quá đi mất!”

Mục Ngôn bị hôn đến đỏ cả mặt, nghe thấy cậu gọi mình là “Mục Ngôn của chúng ta” thì đôi mắt tròn càng thêm long lanh.

Hôm nay Tô Khê không có công việc gì, nghĩ đến việc hôm qua đã khıêυ khí©h Thẩm Hân và sự kiện trên Weibo, cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đoàn phim tống cổ.

Kết quả là đến trưa cậu nhận được thông báo từ đoàn phim, nói rằng kịch bản có sự thay đổi, bảo buổi chiều cậu đến đoàn.

Lúc Tô Khê đến đoàn phim đã hơn hai giờ chiều. Đạo diễn Hàn Thành đang thảo luận gì đó với biên kịch, nam chính Thẩm Hân ngồi bên cạnh xem kịch bản.

Thấy Tô Khê đến, Thẩm Hân còn mỉm cười gật đầu với cậu.

Tô Khê khẽ nhíu mày, dự cảm không lành trong lòng càng mạnh mẽ. Cậu cảm thấy trong này chắc chắn có điều gì không ổn!

Nhưng dường như sự việc lại không tồi tệ như Tô Khê tưởng, vì từ một người làm nền, cậu đã thăng cấp thành vai phụ của vai phụ, số lượng cảnh quay tăng lên. Điều này đối với Tô Khê mà nói, ít nhất là về bề nổi, lại là một điều tốt.

Nhưng trong lòng Tô Khê không thoải mái, cậu cảm thấy việc này không thể không liên quan đến Thẩm Hân. Mà những thứ liên quan đến cậu ta thì chuyện tốt cũng trở thành chuyện xấu.

Tô Khê cầm kịch bản được nhân viên tiện tay đưa cho, lật qua những cảnh quay đã được thay đổi, lông mày từ từ nhíu lại.

Lý do không có gì khác, số lượng cảnh quay của cậu thật sự đã tăng lên, ngược lại, cảnh quay của nam thứ Ninh Phi Chu lại giảm đi.

Lại là Ninh Phi Chu.

Việc này xảy ra quá đột ngột và trùng hợp, vừa có tin đồn trên Weibo là cậu lợi dụng quan hệ để tranh giành tài nguyên, ngay sau đó thì số lượng cảnh quay của cậu tăng lên, cứ như muốn chứng minh những bình luận ác ý trên mạng về cậu là đúng.

Tô Khê còn đang xem kịch bản, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt.

Cậu theo bản năng ngẩng lên, liền chạm phải một ánh nhìn lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ ngạo nghễ, một đôi mắt phượng hơi hạ xuống nhìn Tô Khê.

Tô Khê còn chưa kịp phản ứng, ngón tay lạnh lẽo của đối phương đã vươn ra nâng cằm cậu lên.

Hành động này vô cùng đột ngột, thậm chí còn rất vô lễ.

Tô Khê giơ tay đẩy cổ tay đối phương ra, nhanh chóng đứng dậy.

“Gương mặt cũng không tệ, lại còn là một Omega, thảo nào trèo lên nhanh như vậy. Trèo lên ai? Hàn Thành? Hay nhà đầu tư nào?” Ninh Phi Chu có dáng người cao lớn, dù Tô Khê đã đứng dậy thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt ngạo mạn của đối phương.

Nghe hắn nói nhưng Tô Khê cũng không giải thích, ngược lại còn ngẩng đầu đáp trả: “Còn anh trèo lên ai rồi?”

Ninh Phi Chu nghe vậy, hơi ngạc nhiên nhướng mày, cười nhạt một tiếng, sau đó cúi người ghé sát tai Tô Khê thì thầm: “Câu này cậu có muốn hỏi trực tiếp nhà đầu tư không?”

Lông mày Tô Khê hơi giật giật, còn chưa hiểu ý đối phương thì Ninh Phi Chu đã đứng thẳng dậy, cười cười quay người rời đi.

Tô Khê nhìn theo bóng dáng cao gầy của đối phương, tim đập thình thịch. Rõ ràng đối phương là một Alpha, nhưng cậu không ngửi thấy mùi hương của đối phương, điều này còn khiến cậu sợ hãi hơn cả việc đối phương dùng pheromone để áp đảo cậu.

Đoàn phim chỉ gọi Tô Khê đến để thông báo, chiều nay không có cảnh quay của cậu, nhưng cậu vẫn ở lại đến hơn năm giờ mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng cậu còn chưa kịp ra khỏi đoàn phim đã bị người khác trong đoàn chặn lại.

“Tô Khê, đi ăn cơm nhé?”

Đoàn phim “Tận cùng thế giới” toàn diễn viên có tên tuổi, ngoài diễn viên chính thì diễn viên phụ cũng khá nổi tiếng. Người gọi Tô Khê là một trong số những diễn viên phụ, tên là Triệu Lưu, nổi tiếng từ chương trình thực tế thiên về hát và nhảy, sau đó mới bắt đầu chuyển sang đóng phim.

“Ngại quá, tôi có việc bận rồi…” Tô Khê theo bản năng cự tuyệt.

“Ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không mất thời gian lắm đâu.” Triệu Lưu cắt ngang lời Tô Khê.

“Không cần đâu, tôi không thích mấy chuyện xã giao vô dụng này.”

Ấn tượng của Tô Khê với Triệu Lưu cũng không quá tốt, vì vậy cậu từ chối rất dứt khoát, không để cho đối phương chút mặt mũi nào.

Mặt Triệu Lưu thoáng cái đen sì vì câu nói của Tô Khê, nhưng hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, cười nói: “Cậu đừng hiểu lầm, thật ra là do Ôn Thư gọi điện cho tôi, dặn tôi ở trong đoàn phim thì chăm sóc cho cậu chút…”

“Anh quen Nguyễn Ôn Thư?” Tô Khê dừng chân, có chút kinh ngạc.

Triệu Lưu nói: “Đâu chỉ quen thôi đâu, chúng tôi còn lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt. Sáng nay cậu ấy gọi điện cho tôi kể về chuyện của cậu, mấy bình luận với bài đăng của cậu trên Weibo chắc chắn đã đắc tội với Ninh Phi Chu rồi.”

Tô Khê nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến việc chiều nay gặp Ninh Phi Chu, cũng cảm thấy không quá thoải mái.

“Nếu không thì thế này đi, tôi gọi điện cho Ôn Thư, chúng ta cùng đi ăn đi, cậu ấy rất quan tâm đến tình hình của cậu.”

Triệu Lưu lấy điện thoại di động ra.

Tô Khê còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã được kết nối. Bên kia thật sự là Nguyễn Ôn Thư, giọng điệu nói chuyện với Triệu Lưu rất quen thuộc. Đối phương thấy bảo hẹn ăn cơm chung với Tô Khê liền vui vẻ đồng ý.

Tô Khê thấy thế cũng không tiện từ chối nữa, cuối cùng leo lên xe của Triệu Lưu.

Trong đoàn phim.

Ninh Phi Chu nhìn bóng dáng Tô Khê biến mất, lấy di động bấm một dãy số.

Điện thoại kết nối, giọng hắn bình tĩnh hỏi: “Anh tôi đi chưa?”

“Cậu Ninh, ngài Ninh đã đi rồi ạ.” Bên kia cung kính trả lời.

Khóe miệng Ninh Phi Chu hơi cong lên. Hắn ngắt máy, lẩm bẩm một câu: “Anh trai, đêm nay cho anh nếm thử chút mới mẻ, nhưng đừng làm phụ tâm ý của tôi đấy.”

***

“Thật ra tôi có thể giúp cậu, tôi quen với trợ lý của Ninh Phi Chu, có thể nhờ hắn nói một chút với Ninh Phi Chu.”

Trên xe, Triệu Lưu nói.

Tô Khê nhìn lướt qua cửa sổ, lại quay đầu nhìn Triệu Lưu, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Triệu Lưu thấy đối phương lãnh đạm thì hơi nhíu mày, sau cũng không gợi chuyện nữa mà im lặng lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Nơi Triệu Lưu chọn để ăn cơm là một hội quán xa hoa, chỉ có hội viên mới được vào.

Ngay khi vừa đi vào thì Tô Khê đã cảm thấy không thích hợp, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ gì thì Nguyễn Ôn Thư đã gọi cho Triệu Lưu, nói cậu ta đã gần đến rồi.

“Ôn Thư gần đến nơi rồi, cậu vào trước đi, tôi ở ngoài chờ cậu ấy một lát.”

Triệu Lưu ngắt điện thoại, sau đó dẫn Tô Khê đến phòng riêng, dặn cậu ngồi chờ rồi đi ra ngoài đón người.

Phòng riêng rất rộng, được bố trí theo phong cách Trung Quốc, trong phòng đốt huân hương, phía trước có một bức bình phong to có hình “Khúc thủy lưu hương”.

Tô Khê đánh giá xung quanh rồi đi đến cánh cửa ngăn trong phòng riêng, đưa tay đẩy ra.

Kết quả là cậu còn chưa kịp thấy rõ tình hình thì tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, sau đó cả người bị kéo vào trong.

Căn phòng rất tối, bàn tay đang nắm tay cậu cũng rất nóng, còn có tiếng hô hấp dồn dập khó chịu.

Tô Khê nhạy bén ngửi thấy mùi huân hương trong phòng còn nồng nặc hơn bên ngoài, mà người kéo cậu vào trong này đã bắt đầu nhào đến.

Tô Khê phản ứng nhanh né sang bên cạnh, sau đó đứng dậy muốn rời khỏi đây.

Kết quả người kia lại lao đến, chặn ngang người Tô Khê, đè cậu xuống chiếc giường trong phòng, sau đó phủ lên người cậu.

Toàn thân Tô Khê tê liệt, cơ thể bắt đầu nóng lên, nhưng kỳ lạ là, đầu óc cậu vô cùng tỉnh táo.

Khi người kia bắt đầu xé quần áo của cậu, cậu lấy một ống kim từ trong túi ra, đâm mạnh vào cổ đối phương.

Lực xé quần áo của Tô Khê yếu dần rồi biến mất.

Tô Khê thở phào nhẹ nhõm, đẩy người kia ra, vội vàng đứng dậy.

Lúc này, nhờ ánh sáng từ cửa chiếu vào, cậu mới nhìn rõ người trên giường.

Người kia quần áo xộc xệch, mặt và cổ đỏ bừng đến bất thường, vẻ mặt đau đớn.

Tô Khê lạnh lùng chỉnh lại quần áo, lấy một ống tiêm khác tiêm vào mạch máu trên tay mình. Sau khi tiêm xong thuốc ức chế, cậu ngồi đợi một lát, đến khi cảm giác khó chịu trong người từ từ lắng xuống.

Cậu không vội rời đi mà tìm kiếm khắp phòng, không thấy có máy quay lén mới đến bên cạnh giường, tìm kiếm trên người đối phương, cuối cùng tìm được một tấm danh thϊếp trong túi áo người kia.

Ninh Dương, Tổng giám đốc công ty Truyền thông Phi Minh.

Thấy những chữ này, trong đầu Tô Khê lóe lên hình ảnh của Ninh Phi Chu.

Công ty Truyền thông Phi Minh là công ty quản lý của Ninh Phi Chu, nếu đây là tổng giám đốc của Truyền thông Phi Minh thì chuyện này rất có thể liên quan đến Ninh Phi Chu.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Khê không có thời gian suy nghĩ kỹ càng.

Rời khỏi phòng riêng, bên ngoài không thấy Triệu Lưu và Ôn Thư đâu, cậu cũng không dám ở lại lâu, vội vàng rời khỏi hội quán.

Vừa về đến biệt thự của Cố Kiêu, Mục Ngôn đã chạy đến ôm lấy chân cậu.

“Anh về muộn.” Mục Ngôn ngẩng đầu nói.

Tô Khê gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cúi người bế cậu nhóc lên, áp má mình vào má nó: “Ừ, xin lỗi nhóc.”

Mục Ngôn nghe giọng nói buồn buồn của Tô Khê, nghiêng đầu nhìn mắt cậu, có chút hoang mang.

“Hôm nay anh hơi mệt, mai anh chơi với nhóc được không?” Tô Khê đặt Mục Ngôn xuống.

Mục Ngôn chớp mắt, cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.

***

Cố Kiêu về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, quản gia bước tới giúp anh cởϊ áσ khoác.

Mục Ngôn đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy Cố Kiêu về, cậu nhóc trèo từ trên sofa xuống.

“Sao còn chưa ngủ?”

Cố Kiêu bước vào phòng khách, cúi đầu nhìn Mục Ngôn.

Bé con ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu một lúc mới mở miệng nói: “Anh ơi, Tô Khê khóc ạ.”

Mục Ngôn vừa bị bảo mẫu dẫn về phòng ngủ, trước khi ngủ nó muốn đến phòng dành cho khách chào Tô Khê, nhưng nó gõ cửa mãi mà không ai trả lời liền tự ý đi vào, sau đó nghe thấy trong phòng tắm đóng chặt vọng ra tiếng khóc đè nén.

Mục Ngôn đứng ngoài cửa rất lâu, mãi đến khi bên trong vang lên tiếng nước, nó mới rời đi. Nó không chịu đi theo bảo mẫu về phòng mà xoay người xuống phòng khách ngồi chờ.

---

Hết chương 29