Chương 23. Có thể cho em một thứ của ngài không?

Tô Khê nhìn mặt Cố Kiêu dần dịu lại liền tiếp tục tiến lên phía trước, quỳ gối sát bên chân anh, ngón tay kéo nhẹ góc áo anh. Thấy anh không từ chối, cậu bèn mạnh dạn ngồi lên đùi rồi vòng tay qua cổ anh.

Cố Kiêu nhìn cậu Omega nhỏ trong lòng, không đầy ra mà ngược lại anh nắm lấy cổ tay cậu, cầm tay cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cậu.

Cảm giác giống như chạm vào đệm thịt của bé mèo con, vô cùng mềm mại.

Omega vốn yếu ớt, so với Alpha và Beta, họ cần được bảo vệ hơn nhiều. Đây là suy nghĩ cố hữu của Cố Kiêu.

Huống chi Omega nhỏ này còn là của anh, dù quan hệ giao dịch nhưng cậu thật sự đã bị anh đánh dấu.

“Sao lại bị ngã?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh, mọi phiền muộn trong ngày đều tan biến. Cậu rúc đầu vào ngực anh, tiện thể hít một hơi thật sâu, rồi như chú cún con dùng mũi cọ cọ vào yết hầu anh.

Trước đây cậu không dám làm những hành động như này vì sợ Cố Kiêu khó chịu.

Nhưng bây giờ cậu cảm nhận được rất rõ sự dịu dàng của anh, như thể dù cậu có làm nũng thế nào thì anh cũng sẽ bao dung cho cậu.

Phải công nhận rằng trực giác của Tô Khê rất nhạy bén, Cố Kiêu không những không khó chịu vì hành động của cậu mà còn cảm thấy nhồn nhột, anh buồn cười nâng mặt cậu lên: “Em là cún con à?”

Tô Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng chạm mũi vào cằm anh, nhỏ giọng nói: “Ngài thơm quá, em thích ngửi lắm.”

Nói xong, đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng hôn lên cằm anh, giọng điệu nũng nịu: “Ngài Cố ơi, em thật sự rất thích ngài~”

Cố Kiêu nghe thấy lời của cậu, trong lòng cũng mềm nhũn. Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega, nên anh cũng dần thích sự tiếp xúc gần gũi của cậu.

Omega nhỏ này của anh dường như quá yếu đuối, nhưng vậy cũng không có gì không tốt.

Cánh tay Cố Kiêu vô thức ôm lấy eo Tô Khê, hành động này dường như là bản năng chiếm hữu của Alpha đối với Omega.

Tô Khê thấy anh không từ chối sự gần gũi của mình, lại còn ôm lấy mình nữa, trái tim cậu đập loạn cả lên, vô cùng vui sướиɠ.

Dù chỉ là chút tình cảm nhỏ xíu của Cố Kiêu cậu cũng thấy đáng giá.

“Ngài Cố ơi.” Tô Khê dựa vào lòng anh gọi một tiếng.

“Ừ?”

“Cho em một thứ của ngài được không?” Tô Khê nhỏ giọng yêu cầu.

Cố Kiêu cúi nhìn tóc cậu, không nói gì.

Tô Khê ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, nhỏ giọng cầu xin: “Làm ơn đi mà, ngài Cố ơi.”

“Em muốn gì?”

Cố Kiêu nghĩ đối phương làm nũng quá đà rồi bắt đầu yêu cầu này nọ, nhưng quan hệ giữa họ vốn là giao dịch, cậu muốn chút lợi ích từ anh cũng không sao.

Cậu dùng thân thể và tình cảm để đổi lấy lợi ích mình muốn, đây là quy tắc đã được ngầm hiểu ngay từ đầu.

“Ừm…” Cố Kiêu chớp mắt, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Ngài Cố có khăn tay không ạ?”

Cố Kiêu nghe thấy Tô Khê hỏi, hơi ngạc nhiên.

“Em chỉ muốn có một món đồ cá nhân của ngài thôi, vậy khi ra ngoài em sẽ cảm thấy an toàn hơn.”

Tô Khê giải thích, gò má áp vào ngực Cố Kiêu cọ cọ như làm nũng.

---

Hết chương 23