Chương 2. Cầu xin ngài

Cố Kiêu không phải người tốt, ngược lại, anh là một Alpha có tính hung ác và thô bạo từ tận trong xương cốt.

Ngay khi Tô Khê gật đầu, cậu gần như đã tự đưa mình vào miệng cọp.

Hàm răng sắc nhọn dễ dàng cắn nát làn da phiếm hồng, pheromone hòa trộn vào nhau giống như phản ứng hóa học.

Pheromone mãnh liệt của Alpha xâm nhập vào cơ thể Tô Khê qua vết cắn, rồi lan ra khắp người cậu.

Pheromone tạm thời được trung hòa khiến Cố Kiêu thoải mái hơn, cảm giác choáng váng cũng giảm đi một chút. Nhưng bây giờ Omega nhỏ trong lòng anh lại mất ý thức, hai mắt mê man ngã vào l*иg ngực anh.

Pheromone vị mật đào không kiểm soát được tràn ra ngoài, tựa như bình mật ong bị đổ, hòa quyện với long diên hương hảo hạng, lan ra khắp thang máy.

Omega thật sự rất yếu ớt, chỉ mới cắn một phát mà đã bị mất ý thức vì ảnh hưởng của pheromone.

Cả gương mặt Tô Khê ửng hồng, khóe mắt cũng vương một màu hồng nhạt, làn da trắng nõn, đôi môi hé mở như ngấm mật.

Do du͙© vọиɠ khống chế tự nhiên của Alpha, Cố Kiêu vươn tay vòng qua eo Omega, bế cậu dựa vào vách thang máy, cúi đầu cắn vào cần cổ yếu ớt của đối phương.

Tô Khê hơi cựa quậy, để lộ tuyến thể yếu ớt của mình.

Tinh.

Thang máy tới tầng hầm, cửa từ từ mở ra.

Cố Kiêu nâng mông Omega nhỏ lên, bế cậu vào trong xe.

Rất gầy, cũng rất nhỏ.

Dường như chỉ cần một bàn tay thôi cũng đã ôm được nửa vòng eo của đối phương, nhưng mông lại rất nhiều thịt, vừa tròn vừa mềm, sờ rất thích.

“Về chung cư.”

Cố Kiêu ra lệnh.

“Vâng.”

Tài xế khởi động xe, sau đó kéo rèm chặn ghế sau xuống.

Trong nháy mắt thoáng nhìn thấy cánh tay trắng nõn đang ôm cổ ông chủ, tài xế cũng ngửi thấy mùi pheromone nông nặc, khiến một Beta như anh cũng cảm thấy khó chịu.

Cố Kiêu yêu cầu về chung cư chứ không phải về nhà, nên vừa ra khỏi hầm tài xế đã quay đầu xe.

Tô Khê ôm lấy cổ người đàn ông kia. Cậu bị pheromone mãnh liệt của Alpha khiến cả người khô nóng, mà mỗi khi người đàn ông trước mặt chạm vào thôi cũng khiến cả người cậu không kìm chế được run rẩy.

Pheromone quay cuồng kêu gào, tựa như muốn ép cậu phải tiếp nhận nó.

Một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt, rơi xuống xương quai xanh xinh xắn của Omega, rồi thấm vào khóe môi Alpha.

Thậm chí Cố Kiêu có thể cảm nhận được mùi hương mật đào ngọt ngào trong giọt nước mắt đó, như muốn mời anh nếm thử.

“Thưa… Thưa ngài, xin ngài… Xin ngài nhẹ tay…”

Răng Cố Kiêu lại đâm xuyên qua tuyến thể thở ngát, Tô Khê không kìm được mà nức nở cầu xin.

Đáng tiếc lời cầu ĩn này không những không làm Alpha động lòng, mà còn kí©h thí©ɧ ham muốn phá hoại của anh ta.

Răng cắm vào tuyến thể, như thú dữ bắt được con mồi, muốn cắn xé gáy cậu. Pheromone long diên hương như nóng bỏng như bị đun sôi, tràn lan ra bốn phía.

Pheromone là thứ tà ác nhất, nó kiểm soát Omega, khiến họ không thể phản kháng lại Alpha, chỉ có thể bị động và chấp nhận bị chiếm đoạt.

Trong phòng ngủ rộng rãi ở chung cư, mùi long diên hương nồng đậm hòa quyện với mùi mật đào tràn ngập khắp nơi.

---

Hết chương 2