Vì vậy sáng sớm hôm sau Cố Kiêu đã ra ngoài, vì buổi tối cần tham một buổi tiệc với đối tác nên đến tận hơn mười giờ anh mới về đến nhà.
Vốn anh còn định đến thư phòng làm việc tiếp, nhưng khi vừa lên đến tầng hai, anh đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quen thuộc bay ra qua khe cửa phòng ngủ chính.
Cố Kiêu dừng lại, bước tới mở cửa, lập tức mùi mật đào nồng nặc xộc ra xông vào mũi xen lẫn với sự bất an của chủ nhân pheromone.
Trên chiếc giường lớn màu đen, quần áo Cố Kiêu chất đống khắp nơi, trên thảm trải sàn cũng vương vãi đồ, từ đồ trang trí đến đồ dùng đều bị vất lung tung như bị ai đó càn quét qua.
Mà trên giường, giữa đống quần áo, có một vị trí hơi nhô lên, mùi pheromone nồng nặc phát ra từ đó.
Cố Kiêu nhíu mày, bước tới kéo đống quần áo sang một bên, thấy Tô Khê tròn như bào thai, ôm chặt chiếc áo ngủ Cố Kiêu mặc đêm qua, xung quanh đều là những vật dụng cá nhân của Cố Kiêu như bàn chải đánh răng, dao cạo râu, khăn mặt.
Đây rõ ràng là hành vi xây tổ của Omega.
Ngón tay Cố Kiêu chạm vào má Tô Khê, khuôn mặt mềm mại của cậu bây giờ nóng rực.
Dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tô Khê không mở mắt, duỗi tay nắm lấy cổ tay Cố Kiêu, thậm chí còn muốn kéo anh vào lòng mình.
Cố Kiêu để cậu giữ cổ tay mình, chậm rãi giải phóng pheromone của mình để an ủi Omega nhỏ bé bị bỏ rơi cả ngày.
Vừa ngửi thấy mùi hương mong nhớ đã lâu, Tô Khê thả lỏng toàn thân, mở mắt tìm kiếm nguồn pheromone.
Trong thời kỳ phát tình, Omega yếu ớt đến thảm hại, hoàn toàn không còn chút dè dặt thường ngày, chỉ theo bản năng quỳ trên giường, ôm cổ Alpha của mình, dụi mũi vào cổ Cố Kiêu, hy vọng đối phương sẽ yêu thương mình nhiều hơn một chút.
Cố Kiêu hơi cúi người, nâng cằm Tô Khê lên để cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Tô Khê nhìn ánh mắt sâu hun hút của Cố Kiêu, cảm giác yêu thương mãnh liệt không thể kìm nén trong lòng cuối cùng cũng hóa thành hành động. Cậu ôm cổ anh rồi hôn lên môi.
Thời kỳ phát tình kéo dài suốt bốn ngày. Trong khoảng thời gian này Cố Kiêu không trở về vào khung giờ cố định nào, nhưng anh cho phép Tô Khê ở lại trong phòng mình.
Tối ngày thứ tư, pheromone trong cơ thể Tô Khê dần ổn định, cậu cũng từ từ trở lại trạng thái bình thường. Cậu cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đang ôm trong lòng, vành tai ửng đỏ.
Trên chiếc áo sơ mi còn vương mùi của Cố Kiêu, rõ ràng đây là áo anh vừa mặc, do anh cố tình để lại.
Tô Khê nhớ mang máng, vào ngày đầu tiên, cậu gần như không thể kiểm soát được bản thân, lục lọi khắp phòng tìm kiếm mùi hương của Cố Kiêu, nhưng dù cậu tìm thế nào đi nữa, cũng chỉ có mỗi chiếc áo ngủ còn lại một chút mùi hương của anh.
Nhưng mấy ngày sau đó, cậu phát hiện áo Cố Kiêu mặc hôm trước không bị người giúp việc mang đi giặt mà được để lại trong phòng. Ngoài ra trong suốt mấy ngày này, ngoài quản gia đem thức ăn lên thì không ai khác bước chân lên tầng hai, kể cả Mục Ngôn thường dính lấy cậu cũng không đến làm phiền cậu.
Sau bảy năm, cậu lại cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Kiêu.
Người bên ngoài đồn rằng Cố Kiêu, người nắm giữ tập đoàn Cố thị, là kẻ tàn nhẫn, bạo lực và lạnh lùng, không ai cho rằng anh là một người nhân từ.
Nhưng Tô Khê biết, người đó là người dịu dàng nhất trên thế giới này, là người mà cậu sẽ cố gắng hết sức để chạm tới, là sự ấm áp mà dù phải chạy theo bao lâu cậu cũng muốn đạt được.
---
Hết chương 19