Chương 17. Em đến chỉ để xin lỗi thôi à?

Cố Kiêu vừa tắm xong, cơ thể ẩm ướt, chiếc áo choàng lụa lỏng lẻo buộc dây ngang eo.

Tô Khê nhìn l*иg ngực màu mật ong của anh mà không tự chủ nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng.

Khi Tô Khê mở cửa, Cố Kiêu nhạy bén ngửi thấy mùi hương tươi mát.

Mùi hương ngọt ngào vô hình lan tỏa trong phòng, xua tan không khí ngột ngạt.

Chủ nhân của mùi hương ấy dường như không nhận ra sự “mạo phạm” của mình. Cậu thò đầu vào phòng, miệng há hốc nhìn Cố Kiêu, nước dãi muốn chảy cả ra ngoài.

Cố Kiêu nhìn vẻ ngây ngô của Tô Khê, cảm giác khó chịu vì không gian riêng tư bị xâm phạm dần biến mất.

“Có chuyện gì?” Cố Kiêu lên tiếng hỏi.

Tô Khê giật mình tỉnh lại, vội dời ánh mắt khỏi người Cố Kiêu, nắm chặt tay nắm cửa, do dự một chút rồi nhanh chóng bước vào đóng cửa lại.

Sau một loạt động tác, tim Tô Khê đập loạn xạ.

Cố Kiêu nhìn Tô Khê từ trên xuống dưới, lông mày khẽ nhíu, lười biếng ngồi bên mép giường.

Tô Khê do dự một lát, sau đó tiến lại gần, dừng cách Cố Kiêu hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Ngài cố, ngài giận ạ?”

“Cậu nghĩ sao?” Cố Kiêu ngước mắt lên.

Tô Khê lau tay sau lưng như một đứa trẻ phạm lỗi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Em không cố ý, em không biết hôm nay ngài về ạ.”

Cố Kiêu nhướng mày: “Ý cậu là, chỉ cần tôi không có ở nhà là cậu có thể làm gì cũng được?”

“Không, không phải!” Tô Khê vội xua tay, nhanh chóng nói: “Em biết sai rồi, em hứa sau này sẽ không bao giờ làm nhà bừa bộn vậy nữa, xin lỗi ngài, ngài Cố.”

“Cậu đến chỉ để xin lỗi thôi à?” Cố Kiêu đột nhiên hỏi.

“Dạ?” Tô Khê ngẩn ra.

“Lại đây.” Cố Kiêu ra lệnh.

Tô Khê nghe lời tiến lên một bước, kết quả chỉ một giây sau đó, một bàn tay lớn và ấm áp đã giữ lấy gáy đẩy cậu xuống.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến đầu óc Tô Khê trống rỗng.

Ngón tay dài của Tô Khê ấn nhẹ lên chiếc gáy mềm mại, đầu mũi nhẹ nhàng cọ lên làn da trắng ngần, mùi hương ban đầu còn mang theo cảm giác tươi mát bỗng trở lên ngọt ngào hấp dẫn.

Hương thơm ngọt ngào từ tuyến thể ở gáy của Omega lan tỏa ra, ngón tay cái của Cố Kiêu nhẹ nhàng chà xát lên chỗ lồi lên ấy, khiến người kia phát ra một âm thanh run rẩy ngọt ngào.

“Cố… Ngài Cố… A…”

Chân Tô Khê mềm nhũn, hai tay vô thức nắm lấy áo ngủ của Cố Kiêu.

“Em đến chỉ để xin lỗi thôi à?” Ngón tay cái của Cố Kiêu rời khỏi tuyến thể yếu ớt, lặp lại câu hỏi.

Đầu óc Tô Khê trống rỗng, cúi đầu khẽ đáp: “Vâng.”

“Chậc.”

Rõ ràng Cố Kiêu không hài lòng với câu trả lời của Tô Khê, ngón tay lại tiếp tục chà sát sau gáy cậu, chậm rãi giải phóng pheromone đặc trưng của Alpha.

Ngay lập tức mùi long diên hương bao bọc lấy Tô Khê, pheromone của Alpha tựa như chất kí©h thí©ɧ khiến Tô Khê mềm nhũn trong lòng Cố Kiêu.

Một tay Cố Kiêu giữ chặt eo Tô Khê, tay kia bóp cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.

Mặt Tô Khê đỏ bừng, hai mắt long lanh nước, mùi pheromone của Alpha từng đánh dấu cậu tựa như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh mẽ, khiến đầu óc cậu trở lên mơ hồ, tuyến thể sau gáy không thể kiểm soát nổi mà tỏa ra mùi hương mật đào đậm đà, tựa như trái chín bị ép đến chảy nước.

Cố Kiêu không ngờ pheromone của mình lại làm Tô Khê có phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng anh đã rất kiềm chế. Anh vốn định kiểm soát lại việc phát tán pheromone, nhưng Tô Khê đột nhiên bám chặt lấy anh.

---

Hết chương 17