Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 16. Anh trai giận rồi ạ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Khê nhìn khuôn mặt giống Cố Kiêu như đúc của Mục Ngôn, không kìm được cúi xuống hôn chóc một cái lên gò má phúng phính của nó.

Mục Ngôn bất ngờ bị hôn, vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng nó còn chưa kịp phản ứng, Tô Khê đã cởi găng tay, cười tươi ôm nó lên hôn thêm hai cái nữa, miệng lẩm bẩm: “Nếu có thể hôn Cố Kiêu như vậy thì tốt biết mấy.”

Lúc này…

Quản gia đứng ở cửa nhìn Cố Kiêu đã đứng yên đó suốt năm phút, muốn nói gì đó nhưng không dám.

Khi Cố Kiêu vừa bước vào nhà, quản gia vốn định mở miệng, nhưng nghe thấy tiếng Tô Khê và Mục Ngôn nói chuyện bên trong, Cố Kiêu giơ tay ra hiệu cho ông không lên tiếng.

Khi quản gia cho rằng Cố Kiêu sẽ tiếp tục đứng ở cửa, anh đột nhiên giơ tay đưa áo khoác cho ông, rồi bước nhanh vào phòng khách.

Trong phòng khách, Tô Khê và Mục Ngôn đang cười đùa, bỗng một chiếc bóng phủ xuống khiến cả hai người ngơ ra.

Tô Khê gần như ngửa cả người nhìn Cố Kiêu, não chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói trầm thấp nghiêm nghị của anh: “Đứng lên.”

Mục Ngôn vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Khê, lúc này Tô Khê mới hoàn toàn tỉnh táo, dùng cả tay và chân đứng lên, nhưng vì quá vội nên mất thăng bằng ngã về phía trước.

Cố Kiêu giơ tay đỡ Tô Khê, lông mày hơi nhíu lại.

Tô Khê thấy biểu cảm của Cố Kiêu, lập tức đứng thẳng người như học sinh tiểu học, vội vàng vuốt lại mái tóc bù xù của mình, lắp bắp nói: “Ngài Cố, sao… Sao ngài lại về giờ này?”

Cố Kiêu không trả lời câu hỏi của Tô Khê, nhìn hai người đang đứng nghiêm như trong quân đội, quát một tiếng: “Không quy củ!”

Tô Khê cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn xương gà và đồ ăn chưa ăn xong trên bàn trà, cười gượng rồi bước sang một bước nhỏ, cố gắng che giấu.

Cố Kiêu nhìn động tác nhỏ của Tô Khê, liếc nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức hiểu ý, gọi người đến dọn dẹp.

Cố Kiêu nhìn những món đồ chơi bày bừa bãi trên thảm, đồ ăn vặt, gối ôm rơi cạnh sofa, chăn lông không gấp, cảm thấy không biết phải nói gì.

Nhà anh xưa giờ chưa bao giờ bừa bộn như vậy.

Tô Khê ngẩng đầu lén nhìn biểu cảm của Cố Kiêu, trong lòng hơi sợ hãi.

Khi cậu nghĩ rằng Cố Kiêu sẽ tức giận, anh lại không nói gì, xoay người bước nhanh lên tầng.

“Anh trai giận rồi ạ?” Mục Ngôn hỏi nhỏ.

Tô Khê cúi đầu nhìn Mục Ngôn, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng, hít mũi trả lời: “Hình như… Vậy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Rõ ràng Mục Ngôn sợ Cố Kiêu, trong mắt đầy lo lắng.

Tô Khê nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó, rồi quay đầu nhìn phòng khách lộn xộn, cảm thấy hơi hối hận.

Cố Kiêu đi công tác xa về, vốn đã mệt mỏi, lại thấy nhà cửa bừa bộn như vậy chắc chắn sẽ không vui.

Nghĩ vậy, Tô Khê cúi xuống dỗ dành Mục Ngôn, nhờ bảo mẫu đưa cậu nhóc về phòng rồi nhanh chóng đi tắm rửa.

Khi Tô Khê bước từ phòng dành cho khách ra thì cậu đã thay sang đồ ngủ. Tầng hai lúc này không có tiếng động nào.

Cậu nhẹ nhàng đi đến cuối hành lang, dựa vào cửa nghe ngóng nhưng không nghe được gì, đành phải gõ hai cái.

Một lát sau, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của Cố Kiêu: “Vào đi.”

Nghe vậy, Tô Khê thở dài nhẹ nhõm, đẩy cửa bước vào.

----

Hết chương 16
« Chương TrướcChương Tiếp »