Đây là lần đầu tiên Tô Khê thật sự cảm nhận được sự tồn tại của hai sinh mệnh nhỏ bé này. Mặc dù cậu là một Omega, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sinh đẻ là trách nhiệm của mình.
Trước đây cậu mong chờ sự xuất hiện của đứa bé chỉ vì đây là con của cậu và Cố Kiêu. Cậu yêu Cố Kiêu, đương nhiên cũng sẽ yêu đứa trẻ này.
Nhưng hôm nay nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, Tô Khê đột nhiên nhận ra rằng, hai sinh mệnh nhỏ bé này không chỉ là con của Cố Kiêu, mà sau này còn là hai cá thể độc lập. Cậu đang nuôi dưỡng chúng, và cậu có trách nhiệm, nghĩa vụ bảo vệ chúng lớn lên an toàn.
Tô Khê ngước nhìn Cố Kiêu, anh cảm nhận được tầm mắt cậu, vì vậy cũng cúi đầu nhìn xuống.
“Ngài Cố ơi… Có phải… Rất kỳ diệu không ạ?” Tô Khê hỏi.
Cố Kiêu mỉm cười, nắm lấy tay Tô Khê, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Cố Kiêu sắp trở thành bố của hai đứa trẻ.
Chính Omega trước mắt này đã nuôi dưỡng hậu duệ của anh, vì yêu anh mà mang trong mình dòng máu của anh.
Sau khi kiểm tra xong, Cố Kiêu đưa Tô Khê trở về biệt thự.
Vì là thai đôi, nên bác sĩ đặc biệt dặn dò cần chăm sóc cẩn thận hơn. Sau khi về nhà, Cố Kiêu lập tức ra lệnh sắp xếp lại biệt thự.
Tất cả đồ nội thất có cạnh sắc đều được thay thế, những thiết kế có gam màu lạnh trong nhà đều thay bằng gam màu ấm. Mặc dù biệt thự có thang máy, nhưng Cố Kiêu vẫn không yên tâm, quyết định chuyển phòng ngủ chính xuống tầng một, thậm chí cả phòng trẻ em của Mục Ngôn cũng được chuyển xuống.
Không chỉ vậy, anh còn cố gắng giảm thời gian đi công tác, phần lớn thời gian đều cho Cố Bạch và Cố Thanh đi thay.
Sau ngày hôm ấy, Mục Uyển không đến nữa. Dù khoảng nửa tháng rồi bà ta không xuất hiện nhưng Tô Khê vẫn lo lắng. Cậu luôn cảm thấy Mục Uyển sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Tuy nhiên, Tô Khê không biết rằng, Mục Uyển thật sự không từ bỏ, chỉ là sau đó bà ta đến mấy lần nhưng đều bị Cố Kiêu chặn ở ngoài cửa.
“Cậu chủ, bà Mục lại đến.”
Quản gia gõ cửa phòng làm việc, bước vào báo cáo với Cố Kiêu.
Cố Kiêu đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi qua loa: “Tô Khê đâu?”
“Cậu Tô mới ăn trưa xong, cảm thấy mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi ạ, hiện giờ vẫn chưa dậy.”
Cố Kiêu ừ một tiếng, đứng dậy đi xuống dưới cùng quản gia. Nhưng vừa đến cửa biệt thự, cửa phòng ngủ chính ở tầng một đã bị mở ra.
“Ngài Cố ơi, anh định ra ngoài ạ?”
Tô Khê dụi mắt, nhìn Cố Kiêu đang định ra ngoài.
Cố Kiêu thấy Tô Khê liền nhanh chóng trở lại cửa phòng ngủ, đưa tay giúp cậu chỉnh lại tóc, nhẹ nhàng hỏi; “Ngủ ngon không? Mệt không?”
“Không mệt nữa. Anh định ra ngoài ạ?” Tô Khê ngước lên hỏi.
Cố Kiêu ngập ngừng một chút, cuối cùng quyết định nói thật: “Mẹ anh đến, nói muốn gặp Mục Ngôn.”
Nghe vậy, đầu óc Tô Khê lập tức tỉnh táo, vội quay sang hỏi quản gia:
“Chú, Mục Ngôn đâu ạ?”
“Cậu chủ nhỏ đang ở trong phòng tập đàn.” Quản gia đáp.
Cố Kiêu hiểu sự lo lắng của Tô Khê. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu, nói: “Đừng lo, chuyện này để anh xử lý, em đi chơi với Mục Ngôn đi.”
Tô Khê chớp mắt, sau đó cười tươi gật đầu: “Vâng ạ ~”
Tô Khê tin tưởng tuyệt đối với Cố Kiêu. Nếu Cố Kiêu bảo để anh xử lý, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Lần này Cố Kiêu không từ chối cho Mục Uyển vào nhà, nhưng dù cho bà ta vào thì cũng không để bà ta gặp Tô Khê và Mục Ngôn.
Cuộc nói chuyện giữa Cố Kiêu và Mục Uyển không kéo dài quá lâu, chỉ khoảng nửa tiếng, sau đó người hầu đến phòng đàn gọi Tô Khê ra.
Tô Khê nghe tin Mục Uyển đã rời đi, liền nhanh chóng dẫn Mục Ngôn trở ra phòng khách.
“Ngài Cố, kết quả… Thế nào ạ?”
Vừa dẫn Mục Ngôn vào, Tô Khê lập tức hỏi.
Mặc dù cậu tin rằng Cố Kiêu có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, nhưng nghe kết quả lại là một chuyện khác.
Cố Kiêu nhìn Tô Khê, rồi lại nhìn Mục Ngôn đang trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng. Anh đặt tay lên vai Mục Ngôn, giọng khẳng định: “Em trai của Cố Kiêu, không ai có thể đưa đi.”
Một câu nói khiến hai người một lớn một nhỏ đều phấn khích. Tô Khê càng vui hơn: “Ngài Cố thật lợi hại, ngài Cố vạn tuế ~ ~ ~”
Cố Kiêu nhìn Tô Khê phấn khích, đưa tay kéo cậu lại gần, sau đó nắm lấy cổ tay Tô Khê, rồi ra hiệu cho quản gia.
Quản gia rất tinh ý bước tới dẫn Mục Ngôn ra ngoài.
Khi Mục Ngôn rời đi, Cố Kiêu nắm cổ tay Tô Khê, trầm giọng nói: “Lý do đột nhiên mẹ anh trở về muốn dẫn Mục Ngôn đi là để tranh giành tài sản.”
Tô Khê nhíu mày: “Tranh giành tài sản?”
“Người tình của bà ta gặp nạn và để lại một số tài sản. Bà ta cần tìm một cái cớ để tranh giành số tài sản đó.” Cố Kiêu giải thích.
Tô Khê nghĩ một lát đã hiểu, Mục Ngôn là con của Mục Uyển và người tình kia. Bây giờ người kia gặp nạn qua đời, Mục Uyển không có quan hệ hôn phối với người đó, nên nếu muốn lấy được tài sản thì bà ta phải thông qua Mục Ngôn.
“Quá quắt! Bà ta coi Mục Ngôn là gì chứ?”
Tô Khê hoàn toàn không ngờ rằng Mục Uyển có thể ích kỷ đến vậy. Trước đây bà ta không do dự bỏ rơi Mục Ngôn, và bây giờ chỉ vì lợi ích mà giành quyền nuôi dưỡng. Cậu không dám nghĩ nếu bà ta lấy được tài sản rồi thì Mục Ngôn sẽ ra sao.
Cố Kiêu thấy Tô Khê phẫn nộ, ôm eo kéo cậu lên đùi mình, xoa đầu an ủi: “Ngoan, bác sĩ nói em không được tức giận.”
“Nhưng em không thể không giận được! Bà ta là mẹ ruột của Mục Ngôn, sao bà ta có thể ích kỷ như vậy?”
Cố Kiêu cười nhẹ, không mấy để tâm: “Bà ta vốn luôn như vậy.”
Nghe vậy, trái tim Tô Khê như bị ai đó bóp chặt.
Không biết phải thất vọng đến mức nào để ngài Cố có thể bình thản nói ra những lời như vậy.
“Anh sẽ không ngăn cản bà ta gặp Mục Ngôn, nhưng sẽ không giao quyền nuôi dưỡng nó cho bà ấy.” Cố Kiêu vừa chơi đùa ngón tay Tô Khê, vừa nói bằng giọng bình thản.
Tô Khê dựa vào lòng Cố Kiêu, ngón tay mềm mại của cậu quấn lấy ngón tay Cố Kiêu. Cậu im lặng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Ngài Cố ơi.”
“Ừ?” Cố Kiêu cúi đầu.
“Chắc chắn tương lai anh sẽ là một người bố tốt .” Tô Khê ngẩng đầu nói.
Cố Kiêu nhìn vào đôi mắt đẹp của Tô Khê, mỉm cười như hiểu ý, rồi cúi đầu hôn lên trán cậu.
Không biết anh có thể trở thành một người bố tốt hay không, nhưng anh biết chắc rằng anh yêu Omega của mình và con của họ sẽ lớn lên trong một gia đình ấm áp hạnh phúc.
“Ưm!”
Tô Khê đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ngồi thẳng dậy.
“Sao vậy?” Cố Kiêu giật mình hỏi.
Tô Khê chớp chớp mắt, đặt một tay lên bụng cảm nhận, rồi mở to mắt: “Ngài Cố ơi, con đạp rồi! Con đã đạp rồi!”
Nói xong, Tô Khê sợ Cố Kiêu không tin, liền vội kéo tay anh đặt lên bụng mình.
Dưới bàn tay rộng lớn của Cố Kiêu, qua lớp vải mềm mại, anh cảm nhận rõ sự chuyển động của thai nhi.
Một người nổi tiếng trên thương trường, một Alpha sở hữu sức mạnh cấp SSS, giờ đây đang vuốt ve bụng Omega đang mang thai của mình, ánh mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
“Ngài Cố, anh cảm nhận được không ạ?” Tô Khê vui mừng nhìn Cố Kiêu.
Cố Kiêu nhìn Tô Khê, trong ánh mắt anh không giấu được tình yêu sâu đậm.
Anh bất ngờ ôm lấy Tô Khê, bế cậu lên không trung, bước nhanh về phía phòng làm việc trên tầng hai.
Tô Khê bị bất ngờ, cậu theo bản năng ôm lấy cổ Cố Kiêu, vẻ mặt hoang mang.
Khi vào đến phòng làm việc, Cố Kiêu ngồi xuống chiếc ghế lớn, kéo ngăn kéo bên cạnh bàn, lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Cố Kiêu mở hộp bằng một tay, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn.
Tô Khê nhìn cặp nhẫn mà không kịp phản ứng, mãi đến khi Cố Kiêu giơ nhẫn ra trước mặt, cậu mới tỉnh lại: “Ngài Cố ơi…”
“Bé cưng, em có đồng ý lấy anh không?”
Cố Kiêu ôm Tô Khê, nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy cách gọi của đối phương, tai Tô Khê nóng bừng lên. Cậu chưa bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn với Cố Kiêu, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ được anh cầu hôn…
Và tất nhiên, cậu không thể nào từ chối Cố Kiêu.
“Em đồng ý! Ngài Cố ơi, em đồng ý ạ! Một trăm lần đồng ý, một nghìn lần đồng ý luôn ạ!”
Tô Khê vừa gật đầu vừa cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn một chút trong hộp, định đeo vào ngón áp út.
“Chủ động vậy sao?” Cố Kiêu cười nhẹ, nhanh chóng đưa tay ngăn lại động tác của Tô Khê.
Anh lấy chiếc nhẫn trên tay cậu, nắm tay Tô Khê, đích thân đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cậu rồi trầm giọng nói: “Nhẫn phải do chính tay anh đeo mới có ý nghĩa.”
Tô Khê cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vừa vặn với ngón tay mình, cảm thấy đáy lòng ấm áp.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn và làm thủ tục chuyển hộ khẩu.” Cố Kiêu nắm tay Tô Khê nói.
Tất cả những việc này Cố Kiêu đã sắp xếp từ lâu, chỉ là chưa nói ra. Thậm chí anh còn nóng lòng hơn cả Tô Khê. Anh cần Omega của mình hoàn toàn thuộc về anh, cả thể xác, tinh thần, và… Cả pháp lý.
Tất nhiên Tô Khê không từ chối, chỉ là…
“Ngài Cố ơi, chúng ta kết hôn có cần làm lễ cưới không ạ?” Tô Khê lo lắng hỏi.
“Anh sẽ nghe theo em, tùy em quyết định.” Đó là sự tôn trọng mà anh dành cho Omega nhỏ của mình.
Tô Khê cúi đầu nhìn chiếc bụng đã lộ rõ. Không biết có phải do mang thai đôi hay không mà nửa tháng qua bụng cậu đã to lên rất nhanh, đến mức bây giờ mặc quần áo gì cũng không che nổi.
“Ngài Cố ơi, bây giờ em thế này, mặc lễ phục sẽ xấu lắm…” Tô Khê nhíu mày.
Cố Kiêu cười, hôn lên tay cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Sao lại xấu được, Bé Mật Đào nhà chúng ta có thế nào cũng vẫn đẹp mà.”
Tô Khê được khen, hai má đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng cậu vẫn không muốn xuất hiện trong tình trạng hiện tại để kết hôn với Cố Kiêu.
Cố Kiêu cũng nhận ra sự lo lắng của Tô Khê, vì vậy thay cậu nói: “Hôn lễ thì có thể đợi đến khi sinh con xong rồi tổ chức bù.”
Nghe vậy, đôi mắt Tô Khê sáng lên, hỏi: “Vậy cũng được ạ?”
Cố Kiêu: “Tất nhiên là được.”
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Tô Khê vui mừng đến mức muốn nhảy lên. Hôn lễ của cậu và ngài Cố…
Cậu đứng dậy, quay đầu nắm lấy tay Cố Kiêu, trong mắt tràn đầy sự mong đợi: “Ngài Cố ơi, chúng ta có thể để Mục Ngôn làm phù rể, nó chắc chắn sẽ vui lắm…!”
Cố Kiêu nhìn Tô Khê đang phấn khích, trong mắt tràn đầy yêu thương dịu dàng. Anh gật đầu, nắm tay Tô Khê: “Mọi thứ đều do em sắp xếp.”
---
Hết chương 120