Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 119. Bảo vệ nhóc con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đó gần như Tô Khê không ngủ, mãi đến sáng mới chợp mắt được chút.

Khi Mục Ngôn thức dậy, Tô Khê mới ngủ được chưa lâu. Cậu nhóc nhìn người nằm bên cạnh mình, rồi nhích lại gần hơn.

Tình cảm của trẻ con rất thuần khiết. Khi xưa Mục Uyển bỏ rơi Mục Ngôn mà không một lời từ biệt, ban đầu Mục Ngôn gần như ngày nào cũng đi tìm mẹ, mỗi ngày đều ước rằng mẹ sẽ trở lại đón nó, nhưng dần dần, Mục Ngôn cũng hiểu rằng bà ấy đã không cần nó nữa.

Tô Khê đã bước vào cuộc sống của Mục Ngôn đúng lúc đó. Cậu không giống mẹ, không bao giờ bỏ rơi nó, không bao giờ thấy nó phiền phức. Tô Khê tự tay chọn quần áo cho nó, dẫn nó đi chơi, dạy nó nhận mặt chữ, dạy nó học, hướng dẫn nó cách giao tiếp với anh trai, để nó biết rằng anh trai cũng rất yêu thương và quan tâm nó.

Trong cuộc sống của cậu nhóc, Tô Khê đóng vai trò như một người mẹ, mang đến tình yêu sâu đậm trong trái tim Mục Ngôn. Lần đầu tiên nó nhận ra mình cũng được người khác yêu thương, mình có thể bướng bỉnh, cũng có thể làm nũng.

Trong ngôi nhà này, anh trai và Tô Khê là chỗ dựa vững chắc của nó, cho dù nó có làm gì, họ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.

Vì vậy Mục Ngôn không muốn đi. Nó đã không còn muốn sống cùng mẹ nữa, nó không muốn bị bỏ rơi như trước đây.

Tô Khê nói rằng dù có em bé thì cậu cũng sẽ yêu thương nó như trước, và nó tin điều đó.

***

Khi Tô Khê tỉnh dậy lần nữa mới chỉ bảy giờ sáng, có nghĩa là cậu mới chỉ ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ.

Lần này Mục Ngôn đã dậy, nhóc vừa tự rửa mặt xong, đang từ nhà tắm đi ra.

Thấy Tô Khê đã dậy, nó chạy tới chào: “Tô Khê, anh dậy rồi ạ?”

Có lẽ do thiếu ngủ nên Tô Khê cảm thấy đầu hơi nặng, nhưng nhìn gương mặt nho nhỏ của Mục Ngôn, cậu vẫn mỉm cười đáp lại: “Ừ, anh dậy rồi, Mục Ngôn tự rửa mặt à?”

“Dạ!” Mục Ngôn gật đầu.

“Ôi chao, Mục Ngôn nhà mình tuyệt vời thế á ~” Tô Khê hệt như một vị phụ huynh nuông chiều con mình, không hề tiếc lời khen ngợi.

Mục Ngôn vui lắm, nắm tay Tô Khê nói:”Em còn biết tự tắm rửa nữa rồi!”

“Cục cưng nhà mình giỏi quá đi! Hôm nay sẽ thưởng cho nhóc hai viên kẹo sữa thỏ trắng lớn ~”

Tô Khê cười xoa đầu nhóc, rồi kéo chăn ra đứng lên. Nhưng có lẽ vì đứng lên hơi nhanh khiến cậu cảm thấy choáng váng.

“Tô Khê, anh sao vậy ạ?” Mục Ngôn nhanh chóng nắm tay Tô Khê, vẻ mặt lo lắng.

“Không sao đâu, anh đứng dậy hơi nhanh thôi.”

Tô Khê vừa nói vừa nắm tay Mục Ngôn dẫn nhóc ra ngoài.

Thật ra cậu cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là do thiếu ngủ, nên định xuống dưới ăn sáng rồi nghỉ ngơi thêm một lát.

Nhưng khi Tô Khê và Mục Ngôn ăn sáng xong còn chưa kịp đi lên tầng, bảo vệ ngoài cổng lại báo có Mục Uyển đến thăm.

Tô Khê nghe đến cái tên này là sắc mặt đã trầm xuống. Cậu quay đầu nhìn Mục Ngôn ngồi bên cạnh, cậu nhóc lo lắng nắm chặt tay cậu.

“Đừng lo, có anh ở đây.” Tô Khê nhẹ nhàng trấn an.

Khi Mục Uyển bước vào, bà ta thấy Tô Khê và Mục Ngôn đang ngồi trên ghế sofa.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi đến thăm Mục Ngôn.” Hôm nay người phụ nữ mang theo một hộp đồ chơi rất lớn, thấy Mục Ngôn nhìn về phía mình thì giơ hộp lên nói: “Mục Ngôn, xem mẹ mang gì đến cho con này ~”

Tô Khê nhìn thấy bà ta không khách khí bước vào ngồi bên cạnh Mục Ngôn, cậu khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Mục Uyển đưa tay muốn kéo Mục Ngôn, nhưng nhóc nhanh chóng lùi lại, nép vào người Tô Khê.

Mục Uyển hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng, nhìn Tô Khê nói: “Hôm nay tôi muốn đưa Mục Ngôn ra ngoài chơi, nếu cậu thấy tiện thì…”

“Xin lỗi, có lẽ không tiện lắm.” Tô Khê cảm nhận được sự bất an của Mục Ngôn, đưa tay ôm lấy vai nó, thẳng thắn đáp lại.

Mục Uyên có lẽ không ngờ Tô Khê lại từ chối thẳng thừng như vậy, vẻ mặt hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng nói: “Tô Khê, tôi là mẹ của Mục Ngôn, tôi chỉ muốn đưa con trai tôi ra ngoài chơi, mua cho nó mấy bộ quần áo.”

Tô Khê nói: “Nó không thiếu quần áo, mấy hôm trước cháu vừa mua cho nó rồi.”

Gương mặt giả vờ dịu dàng của Mục Uyển đã sắp không giữ nổi nữa. Bà ta cố gắng không tỏ ra khó chịu, nhưng giọng điệu đã thay đổi rõ rệt:

“Không đưa nó ra ngoài cũng được, nhưng để tôi ở riêng với nó một lúc… Mục Ngôn, còn có nhớ hôm qua mẹ đã nói gì với con không?”

Tô Khê thấy Mục Uyển bắt đầu nói chuyện với Mục Ngôn thì sắc mặt rất khó chịu. Cậu cắt ngang lời bà ta, giọng điệu không thiện cảm:

“Cô Mục, cháu tôn trọng cô là bậc bề trên nên không muốn nói những lời khó nghe. Xin cô đừng nói những điều không nên nói với Mục Ngôn. Nó còn nhỏ, chưa thể phân biệt đúng sai. Cô nói, nó sẽ tin, và điều đó sẽ làm tổn thương nó.”

Mục Uyển sững người, lập tức hiểu ra Mục Ngôn đã kể cho Tô Khê nghe những gì hôm qua bà ta nói. Vẻ mặt bà ta lập tức trở nên u ám, nhìn Mục Ngôn rồi nói:

“Mẹ đã dặn con không được nói cho ai biết, sao con không nghe lời?”

Tô Khê thấy bà ta đột nhiên mắng Mục Ngôn, tính bảo vệ của cậu bùng lên, kéo Mục Ngôn vào lòng nói: “Cô Mục, trẻ con nhà cháu không cần cô dạy dỗ!”

“Cậu nói gì?!” Mục Uyển nhíu mày, “Cậu nói trẻ con nhà cậu? Mục Ngôn là con trai tôi, tôi là mẹ nó!”

“Buồn cười. Khi nó khóc lóc bỏ nhà đi tìm cô, cô ở đâu? Khi nó tỉnh lại giữa đêm đòi mẹ, cô ở đâu? Ngày đó chính cô bỏ rơi nó, để nó một mình ở nơi xa lạ. Khi nó cần cô nhất, cô không có mặt. Bây giờ cô trở lại để làm gì?”

Tô Khê vốn không muốn nói những lời khó nghe, nhưng cậu không thể chịu đựng được người khác nói gì Mục Ngôn. Rõ ràng người phụ nữ này đã bỏ rơi Mục Ngôn, giờ còn quay lại làm gì.

“Tôi không cần cậu dạy đời! Cậu chỉ là một Omega của Cố Kiêu, cậu có quyền gì mà quản con trai tôi? Để tôi nói thẳng, lần này tôi trở về để đưa Mục Ngôn đi, tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, từ nay về sau con trai tôi sẽ sống với tôi!”

Cuối cùng Mục Uyển cũng bộc lộ sự tức giận khi bị Tô Khê chỉ trích.

“Không thể, Mục Ngôn sẽ không đi với cô. Chỉ cần cháu còn ở đây, cô đừng hòng đưa nó đi!”

Tô Khê là kiểu người bảo vệ người nhà, cậu đã chăm sóc Mục Ngôn lâu như vậy, tình cảm của hai người rất sâu đậm. Nếu thật sự Mục Ngôn muốn đi theo Mục Uyển thì cậu sẽ rất buồn nhưng cũng không ngăn cản. Nhưng hiện giờ rõ ràng Mục Ngôn không muốn đi.

Hơn nữa Tô Khê cũng không tin rằng một người đã từng bỏ rơi Mục Ngôn, giờ đưa nó đi sẽ đối xử tốt với nó. Không phải cậu nhỏ nhen, cậu chỉ không muốn đặt cược cuộc đời Mục Ngôn vào canh bạc này.

Mục Uyển: “Tôi là mẹ ruột của Mục Ngôn, tôi có quyền nuôi dưỡng nó. Cố Kiêu chỉ là anh trai của nó, còn cậu chỉ là Omega của Cố Kiêu. Cậu nghĩ mình có quyền gì mà giữ được nó?”

Nghe vậy, Tô Khê giận đến nỗi tức cả l*иg ngực. Nhưng Mục Uyển nói không sai, nếu bà ta thật sự muốn giành quyền nuôi dưỡng thì khả năng bà ta thắng sẽ rất lớn.

Chỉ mới nghĩ đến tình huống đó thôi mà Tô Khê đã cảm thấy ngực như bị đá đè nặng rồi, rất khó chịu. Khi cậu đang định nói thêm gì đó, đột nhiên thấy bụng đau nhói.

Tô Khê cảm nhận thấy cơn đau, sợ đến tái mặt.

Khi Cố Kiêu bước vào nhà, anh thấy chính là cảnh tượng này: Mẹ anh, người đã lâu anh không gặp, đang ngồi trên sofa với vẻ tức giận, còn Tô Khê thì ôm bụng gọi quản gia.

Cố Kiêu thấy vậy thì kinh hoảng, nhanh chóng lao tới đỡ cánh tay Tô Khê, lo lắng hỏi: “Sao thế? Em khó chịu ở đâu?”

“Bụng em đau…”

Trán Tô Khê đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cậu nắm chặt tay Cố Kiêu.

“Gọi bác sĩ, nhanh lên!”

Bác sĩ đến rất nhanh. Từ khi Tô Khê mang thai, Cố Kiêu đã thuê một đội ngũ y tế chuyên nghiệp túc trực 24/24.

Ở bên kia, Mục Uyển không ngờ Tô Khê lại đột nhiên đau bụng. Bà ta định nói gì đó, nhưng Cố Kiêu hoàn toàn không nhìn bà ta.

“Cậu Tô bị kích động quá mức, có vẻ không sao, nhưng vẫn cần làm kiểm tra chi tiết hơn.”

Bác sĩ đề nghị làm kiểm tra, Cố Kiêu không chút do dự bế Tô Khê ra ngoài.

Mục Uyển thấy con trai lớn vội vã rời đi, lông mày cau lại. Mục Ngôn cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ, nghĩ Tô Khê đau bụng là do mình, mắt nó lập tức đỏ hoe.

Sau khi được Cố Kiêu bế ra ngoài, Tô Khê nhớ đến điều gì, vội vàng nắm lấy tay áo Cố Kiêu nói: “Ngài Cố, Mục Ngôn… Mục Uyển muốn mang nó đi…”

Nghe vậy, Cố Kiêu cau mày nhìn quản gia. Quản gia hiểu ý quay trở lại biệt thự.

Cố Kiêu đưa Tô Khê đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Cố để làm kiểm tra. Bác sĩ ở đây vẫn luôn kiểm tra sức khỏe cho Tô Khê nên bọn họ hiểu rõ tình trạng của cậu.

Tô Khê nằm trên giường kiểm tra, bụng cậu không còn đau nữa, có lẽ lúc nãy thật sự là do giận quá mà thôi.

Cố Kiêu đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng. Dù bác sĩ đã nói không có vấn đề gì lớn nhưng anh vẫn rất lo lắng.

Bác sĩ siêu âm cho Tô Khê nhìn hình ảnh trên màn hình, hơi cau mày xem kỹ hơn.

“Có vấn đề gì sao?” Cố Kiêu cau mày hỏi.

Bác sĩ lại nhìn màn hình, sau khi xác nhận cẩn thận, mới quay lại nói với Cố Kiêu: “Ngài Cố, Omega của ngài đang mang thai đôi.”

Cố Kiêu sững sờ, Tô Khê đang nằm trên giường cũng ngơ ngác.

Bác sĩ giải thích: “Đây là trường hợp song thai cùng trứng, giai đoạn đầu khó phát hiện, nhưng giờ đã nhìn rõ tim thai rồi, ngài xem…”

Vì song thai cùng trứng rất hiếm gặp, nên giai đoạn đầu khó nhận ra, đến bốn tháng siêu âm mới có kết quả rõ ràng.

Cố Kiêu nhìn theo chỗ bác sĩ chỉ, bốn tháng đã có thể thấy rõ tình trạng của hai đứa trẻ.

“Hiện giờ hai đứa bé đều rất khỏe mạnh… Ngài xem, đây là mặt của đứa bé…” Bác sĩ chỉ vào màn hình rồi giải thích cho hai người.

Cố Kiêu nhìn hình ảnh trên màn hình siêu âm, trái tim mềm đi, mắt anh bỗng hơi nóng lên.

---

Hết chương 119
« Chương TrướcChương Tiếp »