Chương 117. Không có cơ hội trở mình

Vương Thừa nhận được cuộc gọi từ người quản lý câu lạc bộ lúc hai giờ sáng.

Nghe báo cáo câu lạc bộ gặp rắc rối và bị kiểm tra, anh ta không để tâm lắm, chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, cho ít tiền là xong.

“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng báo cáo với tôi? Trần Hưng Xương, nếu cậu không làm được thì nghỉ đi cho người khác làm!”

Vương Thừa bị làm phiền giữa đêm, giọng nói đầy tức giận.

Người quản lý của câu lạc bộ, Trần Hưng Xương, vội vàng giải thích: “Sếp Vương, không phải vậy, là cậu hai gặp chuyện rồi!”

Vương Khải nhíu mày: “Nó lại làm gì nữa?!”

“Hôm nay cậu hai đến đây chơi, không biết sao lại bị kiểm tra đột xuất. Họ vào kiểm tra phòng của cậu hai, kết quả là… Kết quả là…”

“Kết quả là gì?” Vương Thừa nhận ra sự bất thường trong giọng nói của đối phương, nhíu mày hỏi.

“Mấy ngôi sao nhỏ mà hôm nay cậu hai gọi đến đều nói rằng cậu hai ép buộc, đe dọa họ, đòi kiện cậu hai về tội cố ý gây thương tích và cưỡиɠ ɧϊếp… Hiện giờ cậu hai đã bị bắt đi điều tra…”

“Cái gì?! Cậu làm ăn kiểu gì mà để nó bị bắt đi?!”

Vừa nghe thấy Vương Khải bị bắt, sắc mặt Vương Thừa lập tức trở nên lạnh lùng.

Trong mắt anh ta, việc Vương Khải chơi bời với mấy ngôi sao nhỏ chỉ là chuyện cỏn con, không đáng để ý. Lần này xảy ra chuyện rõ ràng là do Trần Hưng Xương không xử lý tốt, thậm chí anh ta còn nghi ngờ Trần Hưng Xương đã ăn chặn tiền dùng cho việc dàn xếp mấy chuyện thế này.

“Sếp Vương, những người hôm nay đến đây đều là người mới, tôi đã thử liên hệ với những người mà chúng ta có quan hệ, nhưng bọn họ không nghe điện thoại.”

Trần Hưng Xương lúc này đang vô cùng hoảng loạn. Những người đến đây hôm nay không có gương mặt nào hắn quen cả. Hắn cố gắng nịnh nọt tìm hiểu xem có lãnh đạo mới nào đến hay không, nhưng người đứng đầu đoàn kiểm tra lại lạnh lùng nói rằng hắn đừng cản trở việc thi hành công vụ.

Lúc này, Vương Thừa mới đột nhiên nhận ra tình hình không ổn.

Anh ta liên tưởng đến việc gần đây bên trên đang thay đổi bộ máy, cảm thấy có điềm báo không lành.

“Cậu tìm cách dàn xếp móc nối quan hệ đi, đưa Vương Khải ra ngoài trước, những việc khác để tôi xử lý.”

Vương Thừa nói xong, lập tức cúp máy.

Sáng hôm sau.

Vương Thừa dậy sớm chuẩn bị quà cáp, rồi vội vã đến một khu chung cư cao cấp ở thành phố A.

Những doanh nghiệp có chút tiếng tăm ở thành phố A đều không thể thiếu quan hệ với giới chức thành phố, và Vương Thừa cũng không ngoại lệ.

Vào dịp Lễ Tết, số tiền mà anh ta đem đi biếu tặng cũng đủ cho một gia đình bình thường phấn đấu cả đời.

Chính vì thế, công ty nhà họ Vương tuy không quá nổi tiếng ở thành phố A, nhưng cũng có vị thế nhất định.

Hôm nay anh ta đến thăm một cấp trên mà anh ta có quan hệ rất tốt. Kẻ này rất tham lam, mấy năm nay đã nhận không ít tiền của Vương Thừa, vì vậy mỗi khi Vương Thừa đến thăm, kẻ này cũng sẽ nể mặt mà hứa hẹn giúp đỡ nếu việc không quá khó khăn.

Nhưng lần này, Vương Thừa lại bị từ chối thẳng thừng.

Thậm chí anh ta còn không được vào nhà, chỉ có thể đứng ngoài cửa nói chuyện.

Người bên trong nghe Vương Thừa nói xong, tuy không hứa sẽ giúp đỡ, nhưng đã ngụ ý nhắc nhở anh ta:

“Dạo này cấp trên đang thay đổi cơ cấu, nội bộ chúng tôi rất lộn xộn, tốt nhất cậu đừng đến đây nữa. Thêm nữa, quản lý tốt người của cậu đi, đừng gây rắc rối, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không thể bảo vệ cậu được đâu.”

Lần này, Vương Thừa không tặng được quà nhưng lại nhận được một lời nhắc nhở. Vì vậy, ngay khi trở về, anh ta lập tức thông báo cho người dưới rằng phải làm ăn cho cẩn thận.

***

Sau khi Vương Khải bị bắt, Trần Hưng Xương đã tìm mọi cách để đe dọa và mua chuộc những ngôi sao nhỏ kia, nhằm thay đổi lời khai của bọn họ. Nhưng những người này hoàn toàn không bị lay động, thậm chí sau khi Trần Hưng Xương vừa rời đi, bọn họ còn tố cáo luôn cả Trần Hưng Xương.

Khi Trần Hưng Xương đang định dùng chút thủ đoạn ngầm, thì những ngôi sao nhỏ này lại đột nhiên xuất hiện trên tin tức.

Vì những ngôi sao này hiện nay đã có chút danh tiếng, cộng thêm sự thúc đẩy từ thế lực phía sau bọn họ, sự việc nhanh chóng trở thành tâm điểm nóng.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trên mạng tràn ngập lời chỉ trích, yêu cầu các cơ quan liên quan phải đưa ra phán quyết công bằng và minh bạch.

Khi Vương Thừa nhận được tin này, anh ta đang đau đầu vì một tranh chấp thương mại. Những ngày gần đây, anh ta liên tục nhận được thông tin về việc cấp dưới gặp rắc rối. Nghe báo cáo của Trần Hưng Xương, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.

“Chẳng qua chỉ là mấy ngôi sao nhỏ! Ngay cả việc này cũng không xử lý được, thì cậu còn tác dụng gì nữa! Vô dụng! Vậy thì giải quyết hết bọn nó đi! Chẳng lẽ tôi còn phải dạy cậu cách làm hay sao?”

Hai ngày qua gặp nhiều chuyện không suôn sẻ khiến Vương Thừa tức giận đến mức muốn gϊếŧ người, lời nói đầy thù hằn.

“Nhưng sếp Vương, chuyện này đã ầm ĩ quá lớn, nếu đột nhiên mấy cô ấy biến mất thì sẽ liên lụy đến chúng ta…”

Vương Thừa đáp: “Liên lụy thì sao? Chuyện không có chứng cứ, ai đến điều tra cũng vậy thôi! Đồ không có đầu óc!”

Trần Hưng Xương nghe Vương Thừa chửi thì sắc mặt cũng không tốt, trong lòng còn tích tụ chút oán hận. Nếu không phải vì Vương Khải chơi bời quá trớn không biết kiềm chế thì đã không có chuyện ngày hôm nay.

Lần này Vương Khải đã đi quá xa. Trong ba ngôi sao nhỏ đó, có hai người là Omega, một người trong số họ còn bị tổn thương tuyến thể đến mức phải nằm viện.

Pháp luật về bảo vệ Omega đã được ban hành từ lâu, những kẻ gây tổn thương cho Omega sẽ bị trừng phạt rất nặng.

***

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện nào đó.

Cố Thanh nhìn người nằm trên giường, lịch sự hỏi: “Cơ thể cô ổn không?”

Liễu Sở Kỳ chống tay nhìn Cố Thanh, gật đầu: “Tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của anh.”

“Thật ra cô không cần phải làm đến mức này, tôi có nhiều cách khiến Vương Khải không thể thoát tội được.”

Ánh mắt Liễu Sở Kỳ mang theo hận thù nói: “Tôi không muốn gã có bất kỳ cơ hội trở mình nào.”

Cố Thanh: “...”

“Thay tôi cảm ơn Tô Khê. Nếu không có cậu ấy thì tôi sẽ không có cơ hội tự mình trả thù như thế này. Tôi thật sự rất biết ơn cậu ấy đã cho tôi cơ hội.” Liễu Sở Kỳ nghiêm túc nhìn Cố Thanh.

Cố Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Tô Khê nói rằng cậu ấy rất hối hận. Cậu ấy không nên liên lạc với các cô. Nếu không liên lạc, có lẽ cả đời này các cô sẽ không phải tổn thương thêm lần nữa.”

“Không, chính cậu ấy đã cứu chúng tôi, kéo chúng tôi ra khỏi vực thẳm. Anh biết không, sau khi Vương Khải làm chuyện đó với tôi, suốt bao nhiêu đêm tôi không thể ngủ được. Dù tôi muốn kiện gã, tôi cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào… Mỗi ngày tôi đều sống trong đau khổ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, không có gì sảng khoái hơn cảm giác tự mình trả thù!”

Liễu Sở Kỳ nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh mặt trời.

Thấy vậy, Cố Thanh không nói gì nữa, chỉ gật đầu hứa sẽ chuyển lời, sau đó rời khỏi phòng.

Ra ngoài, Cố Thanh lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình hiển thị hai chữ “Tô Khê”.

“Cậu nghe thấy những gì cô ấy nói rồi chứ?” Cố Thanh hỏi người ở đầu dây bên kia.

Bên kia điện thoại, Tô Khê im lặng một lúc lâu, rồi ừ một tiếng.

Cúp máy, Tô Khê cúi đầu, có chút thất thần.

Khi cậu liên hệ với Liễu Sở Kỳ, hỏi cô có sẵn sàng đứng ra tố cáo Vương Khải không, cô đã đồng ý rất dứt khoát.

Tô Khê nói cho cô nghe ý tưởng của mình, nói rằng muốn cô và các nạn nhân khác dụ dỗ Vương Khải, rồi thu thập chứng cứ. Ban đầu, ý định của Tô Khê là để họ giả vờ nịnh nọt Vương Khải, còn Cố Thanh chờ bên ngoài để sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào nếu có chuyện xảy ra.

Nhưng Liễu Sở Kỳ và những người kia lại hận Vương Khải đến tận xương tủy. Tô Khê chỉ muốn Vương Khải ngồi tù vài năm, nhưng bọn họ lại muốn gã không bao giờ được ra ngoài.

Vì vậy họ đã thay đổi kế hoạch của Tô Khê vào phút cuối. Nếu không phải Cố Thanh vẫn luôn cảnh giác thì có lẽ Liễu Sở Kỳ đã bị thương nặng hơn bây giờ.

Khi Cố Kiêu trở về, anh thấy Tô Khê ngồi đờ đẫn trên sofa, không biết đang nghĩ gì. Ngay cả khi anh đến gần mà cậu vẫn không biết.

“Đang nghĩ gì thế?” Cố Kiêu hỏi.

Nghe thấy giọng nói, Tô Khê ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt mình, ngẩn ra một lúc rồi ôm lấy eo Cố Kiêu, cọ cọ vào ngực anh nũng nịu.

“Ngài Cố ơi…” Giọng Tô Khê buồn buồn.

Cố Kiêu cúi đầu, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ đỉnh đầu Tô Khê, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, ai làm cục cưng nhà chúng ta không vui à?”

Nghe cách gọi của đối phương, Tô Khê ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài cố, anh giúp em với. Em không muốn Vương Khải có cơ hội ra ngoài nữa. Gã đã làm biết bao nhiêu chuyện ác, nhất định phải ở trong tù suốt đời.”

Dù hiện giờ đã có đủ bằng chứng, dư luận cũng đang ủng hộ Liễu Sở Kỳ, nhưng Tô Khê biết nếu người đứng sau Vương Khải can thiệp thì rất có thể sẽ đảo ngược tình thế. Cậu không phải chưa từng nhìn thấy mặt tối của xã hội.

Cố Kiêu nghe Tô Khê nói, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi đáp: “Một công ty không có danh tiếng, xử lý cũng không phải chuyện gì khó.”

Tô Khê ngẩn ra, sau đó lặng lẽ nói: “Đây có phải là… ‘trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản đi’ không?”

Cố Kiêu ngơ ngác: “Gì cơ?”

Tô Khê thấy anh bối rối, liền giải thích ngắn gọn về câu nói này.

Nghe xong, Cố Kiêu ngẩn ra một lúc, rồi bật cười nói: “Cho Vương Thị phá sản cũng không phải chuyện khó.”

Tô Khê: “...”

Ngài Cố đúng là tổng tài bá đạo đó!

“Dạo gần đây Triệu Nguyên Hồng mới lên chức, đang muốn bắt một nhóm lợi ích để lập uy, không biết phải ra tay từ đâu.” Cố Kiêu nói.

Tô Khê biết Triệu Nguyên Hồng, dạo trước Cố Kiêu còn đưa cậu đi ăn tối cùng anh ta. Người đó đối xử với cậu rất lịch sự và nhiệt tình. Nếu không phải Cố Kiêu đã nói trước cho cậu biết thân phận của đối phương, cậu khó mà tưởng tượng được một người trẻ tuổi lại có thể ngồi ở vị trí cao như thế.

“Ý anh là anh ta định đối phó với Vương Thị ạ…” Mắt Tô Khê léo lên tia sáng, nhanh chóng hiểu ý Cố Kiêu.

“Bên Vương Thị có nhiều mảng sản xuất không sạch sẽ, người mà bọn họ bám víu quan hệ cũng là mục tiêu trọng tâm của Triệu Nguyên Hồng.”

Còn một điều mà Cố Kiêu không nói, đó là ngay từ đầu anh đã có ý định xóa sổ Vương Thị rồi. Vương Khải có ý đồ với Tô Khê, thì số phận của Vương Thị cũng đã được định đoạt. Dù lần này không có bằng chứng thì Cố Kiêu cũng sẽ không tha cho bọn họ.

Trong khi Tô Khê còn đang suy nghĩ về cách đối phó với Vương Khải, thì Cố Kiêu đã lật ngược bàn cờ của Vương Thị rồi.

---

Hết chương 117