Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 116. Bé Mật Đào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Khê nghĩ ngợi rồi quay đầu xin ý kiến Cố Kiêu: “Ngài Cố ơi, việc này có thể để em tự xử lý không ạ?”

Cố Kiêu chống cằm cười: “Lại có ý định xấu xa gì à?”

Tô Khê gãi gãi mũi, rồi nói với Cố Kiêu kế hoạch của mình.

Nghe xong, Cố Kiêu gõ nhẹ lên trán của Tô Khê, cười nói: “Không sợ bị trả thù à?”

Tô Khê hãnh diện đáp: “Sợ gì chứ, dù sao cũng có ngài Cố làm chỗ dựa cho em mà ~”

Cố Kiêu bị thái độ kiêu ngạo của Tô Khê làm cho bật cười, anh rất thích vẻ lanh lợi của Tô Khê.

Những lời của Tô Khê khiến Cố Kiêu cảm thấy cậu đang dựa dẫm vào mình, điều này khiến anh rất hài lòng.

“Muốn làm gì thì làm, cần giúp đỡ thì tìm Cố Thanh.” Cố Kiêu vô cùng nuông chiều nói.

“Rõ ạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ~” Tô Khê lém lỉnh chào kiểu quân đội, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết.

Cố Kiêu bị bộ dạng của Tô Khê làm cho tim đập rộn ràng, anh dang tay ôm chặt cậu vào lòng.

Tô Khê vừa quay đầu lại thì cảm nhận được mũi Cố Kiêu cọ lên má cậu.

“Bốn tháng rồi.”

Bàn tay với những đốt xương rõ ràng phủ lên bụng Tô Khê, giọng nói của Cố Kiêu trầm thấp, mang theo nét quyến rũ.

Mặt Tô Khê hơi đỏ lên, đương nhiên cậu biết Cố Kiêu đang nói gì.

Từ khi biết mình có thai, Cố Kiêu và cậu chưa từng làm chuyện thân mật lần nào cả.

Hầu như tuần nào bác sĩ cũng đến kiểm tra cho Tô Khê, xong sẽ nhắc nhở hai người không được quan hệ trong vòng ba tháng đầu.

Cố Kiêu luôn tuân thủ lời dặn của bác sĩ, buổi tối chỉ ôm Tô Khê ngủ, không làm gì nữa.

Tất nhiên Tô Khê có nghĩ đến, giờ Cố Kiêu nhắc đến, mặt cậu lập tức đỏ bừng: “Bác sĩ bảo qua ba tháng là có thể…”

Khóe miệng Cố Kiêu nhếch lên, anh hôn nhẹ lên tai Tô Khê, khẽ hỏi: “Vội vậy à?”

Tô Khê nghe mà tai đỏ ửng, nhỏ giọng lẩm bẩm như tiếng muỗi kêu: “Em chỉ thích làm chuyện thân mật với ngài Cố thôi, vội thì sao chứ…”

“Không sao, anh thích.”

Cố Kiêu nói, rồi đưa tay nâng cằm Tô Khê lên, hôn lên môi cậu.

Pheromone Alpha là thứ tốt nhất để thu hút con mồi, pheromone vị mật đào của Omega chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp phòng, hương thơm ngọt ngào hòa quyện với mùi long diên hương cao cấp, tạo nên một sự hòa hợp nguyên thủy nhất.

Cố Kiêu dùng chân đá ghế ra, bế Tô Khê bước thẳng lên trên tầng.

***

Sau đó.

Cố Kiêu nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt má Tô Khê.

Tô Khê mở mắt, lông mi vẫn còn ướt, cậu thấy Cố Kiêu đang nhìn mình thì nghiêng người dựa vào người anh, gọi một tiếng: “Ngài Cố ơi…”

Nhìn bộ dáng lười biếng của đối phương, Cố Kiêu không kìm được mà cúi xuống hôn lên má Tô Khê, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại cắn nhẹ lên đó một chút. Nhưng răng của Alpha không sắc bén nên Tô Khê không thấy khó chịu.

Tô Khê bị cắn, mơ màng mở mắt ra, nhìn Cố Kiêu một cách vô tội, trong mắt còn mang theo chút trách móc: “Ngài Cố sao lại cắn em…”

“Vừa dạy em thế nào? Phải gọi anh là gì?” Cố Kiêu bóp nhẹ má Tô Khê, không nỡ buông tay.

Tô Khê ngẩn người một chút, hai tai đỏ lên, cậu vòng tay ôm lấy Tô Khê, khẽ gọi: “Ông xã.”

Khóe miệng Tô Khê nhếch lên, cúi đầu hôn chóp mũi Tô Khê, anh rất thích dáng vẻ ngượng ngùng này của Tô Khê, hệt như quả đào chín mọng mềm mại, cắn một cái là trào ra một dòng nước ngọt ngào.

Hai người đang tình tứ, bụng Tô Khê đột nhiên kêu lên một tiếng.

Tay Cố Kiêu đang xoa đầu Tô Khê chợt dừng lại, ngạc nhiên nhìn cậu: “Em đói à?”

Không trách được Cố Kiêu cảm thấy bất ngờ, dù sao hai giờ trước Tô Khê vừa ăn cơm, mà ăn cũng không ít.

Tô Khê đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu, ngượng ngùng chui vào chăn, chính cậu cũng không hiểu sao lại đói…

Cố Kiêu cười, đứng dậy nhấn chuông gọi, bảo quản gia mang đồ ăn lên.

Tô Khê nằm trong chăn, tay xoa bụng, chỉ trong vòng một tháng mà cậu cảm thấy mình đã béo lên một vòng, quần áo trước đây hầu như không mặc vừa nữa.

Trước đó bác sĩ đã nói dù mang thai cũng cần phải kiểm soát đồ ăn, cân nặng quá cao sẽ không tốt cho sức khỏe.

Cậu nghĩ không biết mình có nên ăn ít lại không? Đặc biệt là ăn khuya…

“Nghĩ gì vậy?” Cố Kiêu đặt tay lên trán Tô Khê, hỏi nhỏ.

Tô Khê do dự một chút, sau đó thẳng thắn hỏi: “Ngài Cố, gần đây có phải em ăn nhiều quá không? Em béo lên rồi…”

Cố Kiêu nhướng mày, luồn tay vào chăn xoa bụng Tô Khê, rồi gật đầu: “ Ừm, đúng là béo lên rồi này.”

Tô Khê không ngờ Cố Kiêu lại nói vậy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Cố Kiêu tiếp tục nói: “Sau này gọi em là Bé Mập nhé.”

Tô Khê ngơ ngác, đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Cố Kiêu, lúc này mới hiểu anh đang đùa mình. Cậu không hài lòng nhăn mũi, chui vào chăn chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy tròn xoe.

“Bé Mập?” Cố Kiêu nói xong còn gọi một tiếng.

Tô Khê nghe vậy thì không vui lắm, lẩm bẩm: “Vậy em không ăn nữa!”

“Em dám hả?” Cố Kiêu đùa giỡn búng trán Tô Khê một cái.

“Ai bảo anh nói em béo!” Tô Khê lật người quay lưng lại với Cố Kiêu.

Có lẽ vì Cố Kiêu chăm sóc Tô Khê ngày càng chu đáo, hoặc có thể do ảnh hưởng của pheromone trong giai đoạn thai kỳ, bây giờ thỉnh thoảng Tô Khê sẽ giận dỗi với Cố Kiêu, mà Cố Kiêu cũng thường rất chiều cậu.

Cố Kiêu thấy cậu giận dỗi, bật cười thành tiếng. Anh ôm cả Tô Khê và chăn lên: “Giận à?”

Tô Khê bị ôm chặt như kén tằm, cũng cảm thấy vừa rồi mình làm hơi quá, nên thỏ thẻ giải thích: “Em không giận, chỉ là em sợ ngài Cố chê em béo… béo không đẹp chút nào…”

“Đẹp mà.” Cố Kiêu ôm Tô Khê, cười dỗ dành: “Béo chút sờ mềm tay, trắng trắng tròn tròn đáng yêu lắm.”

Tô Khê bị lời nói của anh làm cho trái tim ngứa ngáy, Cố Kiêu thật sự chiều chuộng cậu quá rồi…

Thấy Tô Khê không nói gì, Cố Kiêu liền tiếp tục dỗ dành: “Không thích anh gọi em là Bé mập à? Vậy đổi cách gọi khác được không?”

Tô Khê lập tức dựng tai lên nghe Cố Kiêu nói.

“Ừm…” Cố Kiêu nghĩ một lúc, sao đó véo gò má Tô Khê, rồi hít nhẹ sau gáy cậu, cười khẽ nói: “Thơm vậy, sau này gọi em là Tiểu Đào nhé?”

Tai Tô Khê càng đỏ hơn.

Cố Kiêu ghét sát vào tai Tô Khê, giọng hơi khàn: “Bé Mật Đào?”

Tô Khê cảm thấy tai mình như bốc cháy đến nơi, cậu nhanh chóng chui vào chăn, dùng tay che hai tai, lẩm bẩm: “Ngài Cố đừng gọi vậy nữa mà…”

Cố Kiêu: “Sao vậy? Không thích à?”

Tô Khê trốn trong chăn, một lúc sau mới nói: “Thích ạ.”

Thích không chịu nổi luôn. Cố Kiêu gọi cậu bằng tên nào thì cậu cũng thích, Khê Khê, Bảo bối, Bé con, Bé Mập, Bé Mật Đào, Tiểu Đào… Tên nào cũng thân mật đến tận xương, đều thể hiện sự yêu thương và chiều chuộng của Cố Kiêu đối với cậu, sao cậu có thể không thích chứ.

Không bao lâu sau, quản gia dẫn người giúp việc mang đồ ăn lên, dù là ăn khuya, nhưng những món ăn nhà bếp chuẩn bị cũng rất tinh tế, đều là đồ dinh dưỡng được chuyên gia phối hợp theo sở thích của Tô Khê, vừa dễ tiêu hóa, dễ hấp thu, lại đủ dinh dưỡng.

***

Vương Khải ở bệnh viện một thời gian, đợi đến khi xuất viện, thì tin tức về gã đã được Vương Thừa dùng tiền gỡ đi.

Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ Vương Khải phải chịu đựng cảm giác này, gã thề đợi khi Tô Khê rơi vào tay gã, gã nhất định sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.

Không, mỗi mình gã là không đủ! Trong lúc Vương Khải đang định gọi điện giục trợ lý của Vương Thừa nhanh tay lên, gã lại nhận được điện thoại từ một số lạ.

“A lô, đạo diễn Vương, em là Liễu Sở Kỳ, anh còn nhớ em không nè ~ ~”

Giọng nói bên kia điện thoại vừa ngọt vừa mềm, qua tai Vương Khải tựa như đuôi mèo cào vào lòng.

“Tiểu Kỳ à, sao lại đột nhiên gọi cho anh?”

“Đạo diễn Vương, người ta nhớ anh mà ~ Còn cả Tiểu Hinh với Tuệ Tuệ cũng nhớ anh lắm ~ Gần đây anh bận lắm à? Chuẩn bị có phim mới ạ? Đạo diễn Vương, nếu có phim mới thì nhớ nhớ đến bọn em đó nha ~ Bọn em đều trông cậy vào anh cả đó ~”

Vương Khải được lợi nịnh nọt của đối phương làm cho lập tức động lòng.

Lưu Sở Kỳ là nữ phụ trong bộ phim lần trước của gã, rất xinh đẹp. Gã đã bỏ thuốc vào đồ uống của cô ta, buộc cô ta phải lên giường với mình. Sau đó gã cho cô ta một khoản tiền, từ đó không liên lạc nữa.

Không ngờ cô ta lại chủ động liên lạc với gã. Phải biết rằng, sau khi tỉnh lại, cô ta còn đòi kiện gã.

Quả thật, chỉ cần tiền đủ nhiều, thì cho dù người trong sáng nhất cũng sẽ quỳ xuống liếʍ ngón chân gã.

“Hiện giờ đúng là đang có một bộ phim cần nữ chính, anh nghĩ hình tượng của em khá phù hợp.”

“Thật sao?!” Giọng của người bên kia lập tức trở nên vui mừng.

“Tất nhiên là thật rồi, nhưng có được nhận hay không còn phụ thuộc vào khả năng của em.” Vương Khải ám chỉ.

Nghe vậy, Lưu Sở Kỳ lập tức nói: “Đạo diễn Vương ơi ~ Anh còn không biết khả năng của em hay sao ~ Nếu anh muốn chơi cái gì kí©h thí©ɧ thì để em gọi cả Tiểu Hinh và Tuệ Tuệ nữa, anh thấy sao nè…”

Vương nghe đến đây lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng, lời nói cũng trở nên thô tục: “Mèo hoang chịu chơi thế sao?”

“Đạo diễn Vương, em chỉ chịu chơi vậy với mình anh thôi đó ~ Em nhớ anh quá à ~”

Vương Khải bị những lời này làm cho xương cốt mềm nhũn, không thể kiềm chế được, chửi thầm một tiếng “đồ dâʍ đãиɠ”, rồi vội vàng gửi địa chỉ cho đối phương, hẹn cô ta buổi tối đến gặp.

Sau khi cúp máy, Vương Khải liền gọi điện đặt chỗ. Bình thường gã rất thích chơi bời, vì vậy chỗ mà gã đặt cũng chẳng phải nơi đứng đắn gì.

Bề ngoài là một câu lạc bộ kinh doanh rất nghiêm chỉnh, nhưng thật ra bên trong lại là một nơi ăn chơi trụy lạc thuộc sở hữu của nhà họ Vương. Những việc làm đen tối mà Vương Khải từng làm đều diễn ra ở chỗ này.

---

Hết chương 116
« Chương TrướcChương Tiếp »