Nhìn ánh mắt của Hứa Hạ, Tô Khê lặng lẽ thu tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cũng có ăn nhiều lắm đâu…”
“Cậu còn dám nói là không ăn nhiều! Anh tận mắt nhìn thấy cậu ăn hết một đĩa gà rán, hai cái bánh tart trứng, một cốc nước ngọt to đùng đấy!!”
Hứa Hạ nói mà không kìm nổi cơn giận, gần như hét lên đến nơi.
Tô Khê lặng lẽ lùi lại một bước, rồi đưa tay lau mặt.
Nhìn động tác của Tô Khê, Hứa Hạ nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì đây?”
Tô Khê đáp lại với vẻ ngây thơ: “Nước bọt của anh văng vào mặt em rồi nè.”
“Cậu…!” Hứa Hạ suýt chút nữa bị Tô Khê làm cho tức phát điên, lúc này anh giơ tay chỉ vào mũi Tô Khê nhưng lại không nói được lời nào.
Nhận thấy Hứa Hạ đã thật sự tức giận, Tô Khê vội vàng xuống nước, cười xòa nói: “Em sai rồi, em sai rồi mà, em hứa lát nữa sẽ không ăn thêm một miếng nào nữa đâu ạ!”
Hứa Hạ hừ một tiếng, rút tay về: “Nếu cậu còn như vậy thì anh sẽ không quản cậu nữa!”
“Đừng, đừng mà, em thề là em sẽ không ăn nữa đâu!”
Vừa nói, Tô Khê vừa giơ tay lên như đang thề.
Khi Hứa Hạ còn đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên có tiếng xôn xao ngoài cửa.
Một hàng người mặc vest đen xuất hiện. Bọn họ đứng thành hàng ngay ngắn trật tự, rồi một người đàn ông cao lớn bước vào trong, khí chất áp đảo khiến không ai có thể rời mắt. Anh quét mắt một vòng quanh phòng thu, đến khi nhìn thấy người mình muốn tìm, ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng nhiễm nét dịu dàng.
Lúc này Tô Khê không hề nhìn về phía cửa, cậu vốn không thích tham gia vào những chuyện không liên quan đến mình. Nhân lúc Hứa Hạ quay đầu đi, cậu nhanh tay nhón mấy quả cherry rồi nhanh chóng cho vào miệng.
“Tô Khê!” Hứa Hạ quay đầu lại, thấy má Tô Khê phồng lên, liền nhíu mày.
Tô Khê bây giờ hệt như học sinh lén ăn vặt trong giờ học bị thầy giáo bắt quả tang, đôi mắt to tròn của cậu đảo qua đảo lại, sau đó bắt đầu nhai như hamster, nghĩ rằng đã cho vào miệng rồi thì đối phương làm sao có thể bắt cậu nhả ra được nữa.
Hứa Hạ muốn phát điên, chỉ muốn túm cổ Tô Khê bắt cậu nhả hết ra.
Anh cảm thấy giờ mình hệt như một bà mẹ già, không chỉ phải quản lý lịch trình công việc của Tô Khê, còn phải lo cả ăn uống và sinh hoạt của cậu! Quan trọng nhất là Tô Khê lại không chịu nghe lời!!!
“Nếu cậu còn vậy thì đừng đóng phim nữa, về nhà dưỡng lão luôn đi!!” Hứa Hạ vì quá tức giận, chỉ tay vào mũi Tô Khê hét lên.
Nhưng ngay khi Hứa Hạ vừa nói dứt lời, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt rồi đẩy ra.
Bị đẩy khiến phải lùi lại một bước, Hứa Hạ quay đầu, chạm phải một ánh mắt lạnh lẽo.
Khí chất mạnh mẽ của Alpha khiến Hứa Hạ dù không chịu ảnh hưởng của pheromone thì vẫn cảm nhận được sự áp bức rợn người.
“Ngài Cố? Sao anh lại đến đây ạ!?”
Tô Khê ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Kiêu, vội vàng chạy lên.
Khi ánh mắt Cố Kiêu nhìn thấy Tô Khê, sự lạnh lùng trong mắt anh lập tức biến mất, giọng nói trầm ấm mang theo sự dịu dàng: “Anh đi ngang qua nên ghé qua gặp em.”
Nghe Tô Khê gọi người đàn ông này là ngài Cố, Hứa Hạ giật mình, chẳng lẽ đây chính là người nắm quyền ở Cố Thị - Cố Kiêu?
“Cậu ta đối xử tệ với em à?” Cố Kiêu đứng bên cạnh Tô Khê, lại đưa mắt nhìn về phía Hứa Hạ.
Ánh mắt của Cố Kiêu khiến Hứa Hạ lạnh cả sống lưng, tim cũng run lên.
“Dạ?” Tô Khê chớp chớp mắt, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vội vàng xua tay nói: “Không không ạ, anh ấy là quản lý của em, chúng em chỉ đang đùa thôi.”
“Đùa? Cậu ta chỉ tay vào mũi em mắng mà là đùa sao?” Cố Kiêu lạnh lùng nhìn Hứa Hạ.
Tô Khê cảm thấy hơi bối rối, gãi đầu nhỏ giọng giải thích với Cố Kiêu.
Khi Cố Kiêu nghe Tô Khê nói rằng cần giảm cân để giữ dáng, khuôn mặt vốn đã khó chịu lại càng thêm khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Hạ như muốn nói: Dám để vợ con tôi nhịn đói, cậu không muốn sống nữa hay sao?
“Nếu cậu ta không đủ năng lực, anh sẽ bảo Cố Thanh tìm cho em một người quản lý khác tốt hơn.” Cố Kiêu quay lại nói với Tô Khê.
Hứa Hạ hoàn toàn không biết Tô Khê đang mang thai, anh ta cũng không có ý xấu, yêu cầu Tô Khê ăn ít lại chỉ để cậu lên hình được đẹp hơn mà thôi, nhưng không ngờ rằng người đàn ông chống lưng cho Tô Khê lại định đuổi việc anh ta chỉ vì chuyện này.
Nghe vậy, Tô Khê lập tức cuống lên, vội vàng kéo tay Tô Khê làm nũng: “Không cần đâu, ngài Cố, anh đã nói sẽ không can thiệp vào công việc của em mà ~”
Cố Kiêu nhìn Tô Khê, im lặng hai giây, rồi cuối cùng cũng chiều ý cậu.
“Còn bao lâu nữa thì em xong việc, anh đưa em đi ăn trưa.” Cố Kiêu liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi.
Nghe Cố Kiêu nói muốn đưa mình ra ngoài ăn, mắt Tô Khê sáng lên, nhanh chóng đáp: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi ạ!”
“Được, anh đợi em.”
Nói xong, Cố Kiêu đến khu vực nghỉ ngơi gần đó ngồi xuống.
Sự xuất hiện của Cố Kiêu khiến cả trường quay xôn xao.
Đa số đều suy đoán về thân phận của Cố Kiêu. Một người có thể đi thẳng vào trong đài truyền hình, còn dẫn theo nhiều người như vậy mà không ai ngăn cản, chắc chắn thế lực không nhỏ.
Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là, chưa đến vài phút sau, tổng giám đốc đài truyền hình đã vội vã chạy đến. Vừa nhìn thấy Cố Kiêu, ông ta lập tức tiến tới, cúi người đứng bên cạnh anh, miệng mỉm cười nịnh bợ.
Sau khi Cố Kiêu ngồi xuống, Tô Khê tiến lại gần Hứa Hạ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh Hạ, là lỗi của em, anh đừng giận nha.”
Nghe vậy, Hứa Hạ không hề giận dữ mà hỏi lại: “Đó là Cố Kiêu phải không?”
“Dạ vâng.” Tô Khê gật đầu, thấy biểu cảm suy tư của Hứa Hạ, cậu thả xuống tiếp một quả bom nữa: “Anh Hạ, em mang thai rồi, nên dạo này mới ăn hơi nhiều…”
“?!!!” Hứa Hạ giật mình nhìn Tô Khê, sau khi hoàn hồn thì nghiêm túc nói: “Cậu mang thai mà còn nhận vai diễn à?”
Tô Khê đáp: “Em đã tính toán thời gian rồi, quay phim chỉ mất hai tháng thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu ạ.”
“Anh thật sự… Phục cậu đấy!”
Hứa Hạ không biết phải nói gì nữa, chẳng trách lúc nãy ánh mắt Cố Kiêu lại dữ tợn đến thế, hóa ra đối phương nghĩ rằng anh đang hành hạ vợ con của mình, đúng là oan thấu trời xanh!
Khi buổi quay phim kết thúc, Tô Khê cùng Cố Kiêu rời đi, giám đốc đài truyền hình tiễn họ lên xe, nhìn chiếc xe lao vυ"t đi, nụ cười nịnh nọt vẫn chưa tắt.
“Giám đốc, đó là ai vậy? Sao anh phải đích thân ra tiễn?” Trợ lý của giám đốc tò mò hỏi.
“Ai à?” Giám đốc nhìn trợ lý trẻ, lắc đầu, thở dài nói: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì Tô Khê cũng nổi tiếng khắp nơi.”
Sau sự việc lần trước khi Hứa Hạ không cho Tô Khê ăn trên trường quay, Cố Kiêu ghi nhớ trong lòng. Từ đó về sau, cho dù Tô Khê có quay chương trình hay vào đoàn phim, thì bên cạnh cậu luôn có hai chuyên gia dinh dưỡng theo sát.
Mỗi bữa ăn của Tô Khê ở bên ngoài đều được các chuyên gia dinh dưỡng phối hợp theo sở thích và nhu cầu dinh dưỡng của cậu.
Còn Hứa Hạ, sau khi biết Tô Khê mang thai, anh ta cũng không nhấn mạnh việc giảm cân nữa. Thậm chí khi thấy Tô Khê ăn ít, anh ta còn hỏi đi hỏi lại có phải đồ không ngon miệng không.
Hiện giờ Tô Khê tham gia đoàn phim, cậu có xe bảo mẫu, chuyên viên trang điểm, stylist riêng, hai trợ lý, tám vệ sĩ, ba chuyên gia dinh dưỡng đi theo. Theo lời cậu nói, cậu hệt như một cậu chủ nhỏ vậy.
Dù được hậu thuẫn hết mức như vậy, nhưng Tô Khê vẫn rất nghiêm túc trong công việc, điều này khiến đạo diễn và biên kịch đoàn phim cũng nhìn cậu bằng con mắt khác.
Tuy nhiên, điều mà Tô Khê không biết là, đoàn phim lần này cậu tham gia do Cố Kiêu đầu tư, Cố Thanh đứng ra lo liệu toàn bộ.
Dù cậu mang vốn vào đoàn phim, lại vẫn làm việc nghiêm túc, nên hai tháng quay phim của Tô Khê diễn ra hết sức suôn sẻ.
Khi hoàn tất quá trình quay phim, đạo diễn tổ chức một bữa tiệc đóng máy cho mọi người, Tô Khê có quan hệ rất tốt với cả đoàn phim, dĩ nhiên cũng tham gia.
Lần này đạo diễn rất hào phóng, đặt chỗ ở một nhà hàng có giá lên đến hơn một nghìn một người, mở mấy chai Mao Đài trị giá hàng nghìn tệ.
Trước khi ăn, Tô Khê đã gửi tin nhắn cho Cố Kiêu, nói rằng tối nay có thể sẽ về muộn một chút.
Vì không thể uống rượu nên Tô Khê chỉ uống nước lọc. Dù vậy trên bàn tiệc vẫn không ai dám ý kiến gì, ngay cả đạo diễn cũng không lên tiếng, có rất ít diễn viên mang tiền vốn vào đoàn mà không gây chuyện gì như cậu.
Ăn được nửa bữa, vì uống nhiều nước nên Tô Khê đứng dậy đi vệ sinh, nhưng khi ra cửa thì gặp phải người quen.
Vương Khải với khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu, nheo mắt nhìn Tô Khê, cơ thể gã di chuyển chặn đường cậu.
Tô Khê ngẩng đầu nhìn lên, dừng lại một chút rồi cũng nhớ ra gã là ai.
Vương Khải.
Khi cậu và Hứa Hạ tuyệt vọng tìm đoàn phim, người đầu tiên họ tìm đến chính là Vương Khải, một đạo diễn không quá tiếng tăm.
Tô Khê vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt ghê tởm của gã khi cố gắng sờ tay cậu.
Loại người như Vương Khải, Tô Khê chỉ cần nhìn đã ghê tởm, nên cậu thẳng thừng phớt lờ gã, nghiêng đầu định rời đi.
Vương Khải thấy Tô Khê dám phớt lờ mình thì nổi giận, chắn đường cậu, thậm chí còn định giơ tay kéo, giọng nói chua loét: “Giả vờ cái gì! Mày có được như hôm nay chẳng phải nhờ gương mặt này sao?!”
Tô Khê nhanh chóng lùi lại né tránh tay Vương Khải, sau đó lớn tiếng gọi; “Tiểu Hàn!”
Hàn Triệt nghe thấy tiếng Tô Khê liền nhanh chóng xuất hiện, đúng lúc nhìn thấy Vương Khải giơ tay lên, cậu ta lập tức đá một cú vào lưng gã.
“Bịch.”
Tiếng thịt đập vào tường, Vương Khải bị đẩy mạnh vào tường nhà vệ sinh, rồi ngã trên nền đá cẩm thạch sáng bóng, ngất xỉu.
Tô Khê nhìn người nằm trên sàn như một con heo chết, lại quay sang giơ ngón cái với Hàn Triệt: “Tuyệt vời!”
Hàn Triệt là một trong những vệ sĩ được Cố Bạch cử đến bảo vệ Tô Khê. Khi ra ngoài, cậu ta luôn ở sát bên cạnh cậu, chỉ cần Tô Khê gọi một tiếng, Hàn Triệt sẽ xuất hiện trong vòng hai giây.
“Chậc…”
Tô Khê nhìn Vương Khải nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, xoa cằm như đang suy nghĩ xem nên làm gì với gã.
Đột nhiên, mắt cậu sáng lên, ra hiệu cho Hàn Triệt lại gần, rồi thì thầm nói gì đó với cậu ta.
---
Hết chương 114