Chương 111. Của anh

Tô Khê thức dậy lần nữa đã là hai ngày sau. Sự hoảng sợ tột độ cùng những vết thương trên người khiến cậu vừa tỉnh lại đã vô cùng căng thẳng. Cậu cau mày, trong cơn hoảng loạn mở to mắt, trong đầu là vô số hình ảnh hỗn loạn đan xen khiến cậu hét lên rồi bật dậy. Cố Kiêu đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, thấy tiếng động thì quay đầu lại.

Anh thấy Tô Khê đột ngột ngồi dậy liền nhanh chóng bước đến, cúi đầu chạm vào người Tô Khê, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“Sao vậy? Đau ở đâu sao?”

Tô Khê nghe giọng nói quay đầu, nhìn thấy Cố Kiêu mà trong mắt cậu vẫn còn mơ hồ.

“Có phải vết thương đau không?”

Cố Kiêu thấy Tô Khê không nói gì liền vội vàng đứng thẳng dậy. Tô Khê nhìn Cố Kiêu, mũi cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống. Cậu… Được cứu rồi, cậu an toàn rồi…

Tô Khê nắm tay áo Cố Kiêu, ngăn không cho anh rời đi. Cố Kiêu cúi xuống, Tô Khê đang ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.

Tô Khê cố mở miệng nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại trở thành tiếng nức nở:

“Ngài… Ngài Cố, anh đến rồi… Đã đến rồi…”

Tô Khê nói, rồi đột nhiên vươn tay ôm chặt eo Cố Kiêu, mặt vùi vào bụng anh. Những lời chưa kịp nói hết đã bị chôn vùi trong tiếng nức nở của Tô Khê. Sợ hãi, lo lắng, tức giận, đến khi gặp Cố Kiêu, tất cả đều trở thành nỗi tủi thân.

Tô Khê chưa bao giờ là người yếu đuối, nhưng trước mặt Alpha của mình, cậu lại thể hiện ra tất cả những gì yếu đuối nhất. Đối diện với cái chết, thậm chí những thứ còn đáng sợ hơn cái chết, làm sao Tô Khê có thể không sợ. Dù tính cách mạnh mẽ đến đâu, thì cũng có lúc yếu đuối.

Cố Kiêu nghe tiếng khóc thút thít của Tô Khê mà đau lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Khê, trầm giọng dỗ dành:

“Bé ngoan, tất cả lỗi của anh. Anh không nên để em ở nhà một mình.”

Cố Kiêu nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Khê, mùi long diên hương êm dịu bao phủ quanh Tô Khê, làm dịu đi sự kích động của cậu.

Đến lúc này Tô Khê mới như nhớ ra điều gì, đột ngột ngẩng đầu hỏi:

“Mục Ngôn đâu? Tô Mặc đâu? Hai đứa sao rồi ạ?”

“Bọn nó đều an toàn, em đừng lo lắng.”

Cố Kiêu buông tay, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Khê.

Nghe thấy vậy, Tô Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cảm xúc đột ngột dâng cao, lại vừa khóc xong, khiến Tô Khê bị nấc cụt.

Tiếng nấc quá lớn khiến cả hai người đều dừng lại.

Tô Khê vô cùng xấu hổ. Cậu cố mở miệng định nói gì đó thì lại nấc thêm một cái nữa, lần này nấc thẳng vào mặt Cố Kiêu.

Tô Khê nhìn vẻ mặt bối rối của Cố Kiêu, lập tức đưa tay ra che miệng:

“Nấc ~”

Tiếng nấc vang lên qua lòng bàn tay, l*иg ngực Tô Khê rung lên. Cố Kiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt đã sáng trở lại của Tô Khê, khóe miệng cong lên.

“Nấc ~”

Lại một tiếng nấc nữa. Tô Khê bối rối vội vàng dùng tay bóp mũi để giảm nấc. Cố Kiêu nhìn động tác nhỏ của Tô Khê, cảm giác lo lắng sợ hãi suốt hai ngày qua đột nhiên tan biến. Anh mỉm cười kéo tay Tô Khê ra.

“Em… Nấc… Không cố ý… Nấc…” Tô Khê vừa nói vừa nấc.

Cảm xúc lên xuống liên tục, giờ lại bị việc nhỏ này ảnh hưởng, khiến tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều.

Cố Kiêu cười véo nhẹ gò má mềm của Tô Khê, cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi đưa tay ấn chuông gọi bác sĩ.

Tô Khê ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Cố Kiêu, đôi mắt lập tức mở to vì ngạc nhiên, tình trạng nấc cụt cũng biến mất ngay lập tức.

Ngay sau đó, gò má cậu ửng đỏ. Mặc dù họ đã từng làm những chuyện thân mật nhất, nhưng mỗi lần anh thể hiện những hành động bày tỏ tình cảm như vậy, Tô Khê vẫn luôn xấu hổ đỏ mặt.

Cố Kiêu hôn nhẹ Tô Khê, rồi ôm cậu vào lòng, giữ chặt cơ thể mềm mại và ấm áp của cậu, nghiêng đầu lại gần Tô Khê, một lần nữa xin lỗi:

“Xin lỗi em, anh đến muộn.”

Tô Khê nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Kiêu, lắc đầu ôm chặt anh, giọng khàn khàn:

“Cám ơn anh, ngài Cố ơi, cám ơn anh đã nhanh chóng tìm được bọn em, bọn em…”

Tô Khê nói được một nửa, thì đột nhiên dừng lại. Cả người cậu run lên, bất ngờ thoát khỏi vòng tay Cố Kiêu, kéo áo ngủ lên nhìn vào bụng mình.

Da bụng rất trắng, rốn tròn trịa, trông giống như một viên bi nhỏ giữa mặt nước. Cố Kiêu nhìn hành động của Tô Khê, có chút bối rối.

Tô Khê nhìn bụng, rồi lại nhìn Cố Kiêu, cố gắng kiềm chế giọng hỏi:

“Ngài.. Ngài Cố ơi, đứa bé còn không ạ?”

Tô Khê sợ nghe tin xấu, giọng run rẩy, nghĩ rằng bác sĩ đã kiểm tra vết thương trên trán, chắc cũng đã kiểm tra những chỗ khác…

Tô Khê không chắc Thẩm Hân có nói thật không, nhưng lúc đó vẻ mặt của Thẩm Hân không giống như đang đùa. Hơn nữa đối phương điên cuồng đến mức dùng thuốc với cậu, không biết thuốc đó có ảnh hưởng đến đứa bé không…

Cố Kiêu vừa nghe đã hiểu ý Tô Khê.

Khi đưa Tô Khê trở về, Cố Kiêu đã yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Tô Khê. Lúc ấy dù Tô Khê đã mất ý thức, nhưng chỉ cần ai khác ngoài Cố Kiêu đến gần, Tô Khê sẽ rơi vào trạng thái vô cùng bất an, thậm chí cả người cuộn tròn lại, sợ hãi hét lên. Cuối cùng Cố Kiêu chỉ đành dùng pheromone an ủi cậu, bác sĩ mới có thể kiểm tra cơ thể cho Tô Khê được.

Khi kiểm tra, họ bất ngờ phát hiện Tô Khê đang mang thai.

Cố Kiêu bàng hoàng, cánh tay ôm Tô Khê run lên, không thể tin nổi cúi đầu nhìn Omega bất an trong lòng. Nỗi sợ hãi của anh cũng đạt đến đỉnh điểm. Thả nào trên đường về Tô Khê luôn dùng tay che bụng, ngay cả khi mất ý thức, cậu cũng cuộn tròn người lại, bảo vệ phần bụng mềm mại nhất của mình.

Cố Kiêu gọi tên Tô Khê hết lần này đến lần khác, bảo cậu đừng sợ, vì anh luôn ở bên cạnh cậu.

Trong khoảng thời gian Tô Khê chưa tỉnh lại, Cố Kiêu luôn dằn vặt và lo lắng. Anh không dám tưởng tượng nếu anh đến trễ hơn một phút thôi thì Tô Khê sẽ phải chịu đựng những tổn thương như thế nào.

Vì Tô Khê đang mang thai, bác sĩ không dám dùng thuốc linh tinh, nhưng may mà Tô Khê không bị thương quá nặng nên cũng chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng và xử lý vết thương, không cần điều trị gì khác nữa.

Tô Khê thấy Cố Kiêu không nói gì, trái tim lập tức chùng xuống, cúi đầu nhìn bụng mình.

Chẳng lẽ… Đứa bé đã mất rồi…?

Tô Khê buông tay khỏi vạt áo, cụp mắt khẽ nói: “Ngài Cố ơi, em cảm thấy hơi buồn…”

Hơi buồn…

Chỉ hơi buồn thôi, Tô Khê nghĩ.

Nghe vậy, Cố Kiêu nhìn chỏm đầu cúi xuống của Tô Khê, biết cậu đã hiểu lầm, vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Cố Kiêu vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã được mở ra, mấy bác sĩ bước vào phòng.

Cố Kiêu nhìn những người mới vào, đứng dậy cho các bác sĩ kiểm tra Tô Khê.

Tô Khê biết Cố Kiêu lo lắng cho mình nên cậu rất hợp tác, bác sĩ bảo làm gì cậu cũng làm theo.

Mấy bác sĩ vừa kiểm tra vừa hỏi về tình hình sức khỏe của Tô Khê, cậu hệt như học sinh tiểu học, hỏi gì nói nấy.

Kiểm tra xong, Tô Khê ngồi im trên giường, ngoan như em bé.

“Cơ thể cậu Tô không có vấn đề gì lớn, chỉ là cảm xúc bị lên xuống liên tục lại thiếu dinh dưỡng, không tốt cho đứa bé trong bụng. Bây giờ cậu Tô tỉnh rồi thì bổ sung thêm nhiều thực phẩm dinh dưỡng vào, không nên làm việc quá sức, đợi vết thương trên đầu lành rồi thì hàng ngày nhớ đi lại nhẹ nhàng…”

Vừa nói chuyện với Cố Kiêu, bác sĩ vừa cẩn thận lau sạch vết thương trên trán và thay băng cho Tô Khê.

Nghe lời bác sĩ nói, Tô Khê đang mơ hồ bỗng tỉnh táo hẳn, đôi mắt đen láy sáng rực. Cậu nắm tay bác sĩ hỏi: “Đứa bé? Đứa bé vẫn còn sao?”

Bác sĩ hơi run tay, suýt nữa làm đau Tô Khê. Ông lập tức lùi lại một chút rồi giải thích: “Mặc dù cậu bị bỏ thuốc, nhưng loại thuốc này không có hại với cơ thể. Thú thật đây là lần đầu tiên tôi thấy loại thuốc như vậy, thường thì các thuốc kí©ɧ ɖụ© trên thị trường ít nhiều đều gây hại đến cơ thể, chứ chưa nói đến thai nhi. Nhưng qua kiểm tra, tôi phát hiện dù thuốc này có hiệu lực rất mạnh, nhưng hậu quả lại không đáng kể. Vì vậy đứa bé trong bụng cậu vẫn an toàn.”

Bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc: “Khi cậu Tô được đưa về, phản ứng của cậu rất mạnh. Chúng tôi phát hiện cậu đang mang thai nên không dám dùng thuốc bừa bãi. Trong lúc bế tắc thì tình trạng của cậu lại dần cải thiện, dường như hiệu lực của thuốc chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.

Để kiểm chứng, cứ cách mấy tiếng chúng tôi lại kiểm tra cho cậu Tô một lần, nhưng cậu không có phản ứng khó chịu nào khác.”

Nghe bác sĩ nói, Tô Khê mừng rỡ, sau đó lại nghi hoặc.

Thuốc là do Thẩm Hân tiêm cho cậu, cậu không tin rằng Thẩm Hân lại “tử tế” đến mức sẽ cân nhắc tác dụng phụ của thuốc, khi ấy rõ ràng Thẩm Hân muốn gϊếŧ cậu và Tô Mặc…

Nhưng dù sao đi nữa thì đứa bé vẫn còn! Vẫn còn!

Tô Khê theo bản năng đặt tay lên bụng, niềm vui nho nhỏ trong lòng lớn dần lên.

Cậu ngước nhìn Cố Kiêu định nói gì đó, thì lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của anh.

Nhìn Cố Kiêu như vậy, Tô Khê lập tức bật cười.

Chắc hẳn Cố Kiêu cũng rất vui, đôi mắt không nói dối.

Họ… Đã có con rồi.

Cố Kiêu nhìn nụ cười trên mặt Tô Khê, vẫy tay cho bác sĩ ra ngoài, sau đó anh lại gần vuốt ve gò má Tô Khê.

“Ngài Cố ơi, em…”

Tô Khê cúi đầu chỉ vào bụng mình, rồi ngẩng lên nhìn Cố Kiêu.

Cố Kiêu ngồi bên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Khê, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp: “Là của anh.”

Omega của anh, con của anh, đều là điều quý giá nhất.

“Cám ơn em.”

Cố Kiêu khẽ nói.

Dù cảm xúc của Cố Kiêu đang tràn đầy, nhưng vì tính cách vốn trầm lặng nên anh không thể hiện ra nhiều, nhưng Tô Khê biết chắc chắn Cố Kiêu rất vui, vui hơn bất kỳ lúc nào. Cậu là Omega của Cố Kiêu, cậu có thể cảm nhận được điều đó.

---

Hết chương 111