Khi Tô Khê tỉnh lại lần nữa, cậu đang ở trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa. Đệm giường mềm mại, gối thoảng hương thơm, khiến cậu ngỡ rằng mình đã được cứu.
Nhưng khi ngồi dậy nhìn thấy Thẩm Hân đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, trái tim cậu lại rơi xuống đáy vực.
Thẩm Hân nhìn thấy Tô Khê tỉnh, mắt cậu ta hiện lên chút thích thú: “Cuối cùng thì mày cũng tỉnh rồi.”
Tô Khê không biết đối phương lại muốn chơi trò gì. Cậu thử cử động cánh tay, dường như sức lực đã khôi phục lại một chút.
Cậu liếc nhìn quanh, đầu óc nhanh chóng phân tích khả năng trốn thoát.
“Tô Khê, tao nói cho mày một tin tốt nè.” Thẩm Hân đột nhiên đứng dậy, bước đến cạnh giường, khẽ cúi người nhìn xuống bằng ánh mắt ác liệt. Cậu ta nhìn chằm chằm Tô Khê, từng chữ một nói: “Mày mang thai rồi.”
Tô Khê sững sờ, não bộ lập tức ngừng hoạt động.
Mang… Thai?
Thẩm Hân: “Là con của Cố Kiêu phải không?”
Tô Khê nhanh chóng phản ứng lại, vô thức đưa tay lên bụng, cảnh giác nhìn về phía Thẩm Hân.
Thẩm Hân thấy phản ứng của Tô Khê, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng. Cậu ta nhìn Tô Khê: “Đối với tao mà nói, đây thật là một niềm vui bất ngờ.”
“Anh có ý gì?” Tim Tô Khê đập thình thịch, cảm giác bất an trong lòng càng lớn hơn.
“Alpha lúc nãy muốn cứu mày ra ngoài là em trai mày phải không? Tao điều tra rồi, nó tên là Tô Mặc nhỉ?”
Thẩm Hân đứng thẳng dậy, vỗ tay, như thể cậu ta vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời: “Tô Khê, tao nghĩ rạch nát mặt hay cắt bỏ tuyến thể của mày cũng không đủ kí©h thí©ɧ lắm. Mày nghĩ xem…”
Thẩm Hân đột ngột quay đầu nhìn Tô Khê: “Mày nghĩ nếu tao nhốt cả hai đứa bọn mày vào một căn phòng, tiêm thuốc kí©h thí©ɧ cho mày thì chuyện gì sẽ xảy ra? À, tao quên nói với mày, tao đã mang cả thằng nhãi kia đến đây rồi, nó đang bị giam trong phòng bên cạnh đấy.”
Nghe thấy vậy, mắt Tô Khê lập tức mở to. Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Hân, phẫn nộ nói: “Thẩm Hân, mày mất nhân tính rồi!!”
“Đúng rồi, tao mất nhân tính mà. Nhìn xem!” Thẩm Hân chỉ vào căn phòng rộng rãi thoải mái, cười đắc ý: “Phòng tao chuẩn bị cho bọn mày đấy, giường vừa to vừa thoải mái, hiệu quả quay phim chắc chắn rất tuyệt vời. Anh em ruột, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy kí©h thí©ɧ rồi.”
Nghe lời nói của đối phương, Tô Khê không thể chịu đựng thêm nữa, lập tức nhảy dựng lên, đấm một cú vào mặt Thẩm Hân, sau đó dùng sức đè cậu ta xuống, tay bóp chặt cổ cậu ta.
Tô Khê không dám tưởng tượng nếu chuyện mà Thẩm Hân nói thật sự xảy ra, cậu sẽ phải đối mặt như thế nào. Tô Mặc là em trai ruột của cậu! Nếu họ… Đó là lσạи ɭυâи!
Đây là cơ hội duy nhất để phản công. Tô Khê nhanh chóng quan sát xung quanh, tìm kiếm thứ gì có thể làm vũ khí.
Nhưng những người canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức xông vào lôi Tô Khê ra.
Thẩm Hân từ dưới đất bò dậy, ho dữ dội. Cậu ta vừa ho vừa cười, cuối cùng còn cười to: “Tô Khê, không phải mày giỏi giả vờ lắm sao? Không phải mày không sợ gì hết sao? Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Thẩm Hân, mày là đồ khốn nạn! Đồ vô nhân tính! Nếu mày dám làm như vậy, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày!” Tô Khê bị giữ chặt, không thể phản kháng, trong lòng tràn ngập hận thù và sợ hãi.
Nhưng Tô Khê càng chửi rủa, Thẩm Hân lại càng vui. Cậu ta ra lệnh cho người dẫn Tô Mặc từ phòng bên cạnh đến, sau đó tiêm thuốc vào người cậu nhóc. Sau đó cậu ta lại tiêm cùng một loại thuốc vào tuyến thể của Tô Khê.
Làm xong mọi việc, Thẩm Hân dẫn người ra ngoài, để lại Tô Khê và Tô Mặc trong phòng.
Tô Khê ôm lấy tuyến thể nóng rát, ý thức bắt đầu trở lên mơ hồ. Tác dụng của thuốc quá nhanh, thậm chí cậu còn không có cơ hội phản ứng, cả người đã bắt đầu nóng lên.
Tô Mặc nhanh chóng tỉnh lại. Cơ thể nóng bừng và pheromone không thể kiểm soát, thêm mùi mật đào tràn ngập trong phòng, khiến cậu nhóc lập tức nhận ra tình hình.
Vì Tô Khê bị tiêm thuốc trực tiếp vào tuyến thể, còn Tô Mặc chỉ tiêm vào tay, nên lúc này Tô Mặc vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.
Thấy Tô Khê đau đớn rêи ɾỉ trên giường, Tô Mặc vội chạy đến đỡ cậu dậy: “Anh! Anh sao rồi?”
Ý thức của Tô Khê dần trở lại, mơ hồ nhìn bóng người trước mắt, cậu cố gắng nheo mắt tập trung lại.
“Cố… Kiêu…” Tô Khê mơ hồ gọi một tiếng, với tay sờ lên mặt đối phương.
Sắc mặt Tô Mặc cứng lại, cậu nhóc nắm cổ tay Tô Khê nói lớn: “Anh, là em, em là Tô Mặc! Anh!”
Tô Khê giật mình khi nghe thấy tiếng gọi “anh”, cậu lập tức rụt tay và co người lại.
“Anh…”
Tô Mặc gọi lại lần nữa, ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Tô Mặc, mau… Tìm cách… Rời đi…”
Tô Khê dùng móng tay bấm chặt vào cánh tay mình, cố gắng giữ tỉnh táo.
Tô Mặc ngửi mùi pheromone trong không khí, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng. Cậu nhóc không biết tại sao lại như vậy, những cũng hiểu rằng không thể cứ để thế được.
Cậu nhóc nhanh chóng quan sát căn phòng, cửa bị khóa, cửa sổ là loại cửa chống trộm, không có khả năng chạy trốn.
“Ưʍ..!”
Tô Khê đau đớn cuộn người lại trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Để chịu đựng, cậu tự cào lên cánh tay, để lại vết thương sâu hoắm.
Nhìn vết máu đỏ tươi trên tay Tô Khê, mắt Tô Mặc đỏ lên. Cậu nhóc nhìn chiếc hộp bằng nhựa cứng duy nhất trong phòng.
Tô Mặc không chút do dự đi tới, cầm hộp đập mạnh vào góc bàn, khiến chiếc hộp nhựa cứng vỡ tan ngay lập tức.
Tô Mặc nhặt một mảnh vỡ sắc nhọn, đâm mạnh vào tuyến thể của mình.
Cơn đau dữ dội mà người bình thường không thể chịu nổi khiến Tô Mặc lảo đảo quỳ xuống đất. Khi máu bắt đầu chảy ra, tác dụng của thuốc cũng dần biến mất.
Lúc này, ở một căn phòng khác, Thẩm Hân nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình giám sát, lập tức nhíu mày quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Không phải anh nói thuốc này tác dụng nhanh lắm sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người đàn ông im lặng nhìn màn hình giám sát.
Thấy đối phương không trả lời, Thẩm Hân tức giận chửi rủa một câu, sau đó nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Nhưng khi cậu ta vừa ra khỏi cửa, chưa kịp đến phòng bên kia, cửa chính của ngôi nhà đột nhiên bị đá tung ra, một nhóm người mặc đồ đen được huấn luyện kỹ lưỡng ập vào.
Cố Kiêu xông vào cùng họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Thẩm Hân đang bị người đè xuống đất.
“Tìm nhanh lên!” Cố Kiêu ra lệnh.
Rầm rầm rầm!
Cánh cửa một căn phòng bị người từ bên trong đập mạnh.
Nghe thấy âm thanh đó, Cố Kiêu nhanh chóng chạy tới, giật mạnh tay nắm cửa. Chiếc khóa lập tức bung ra, cánh cửa mở toang.
Đầu tiên Cố Kiêu nhìn thấy Tô Mặc cả người đầy máu trong phòng, sau đó ngửi thấy một mùi mật đào nồng nặc trong không khí. Anh không kịp suy nghĩ nhiều, lao vào trong, lập tức nhìn thấy Tô Khê đang cuộn tròn trên giường.
Cố Kiêu ngừng thở trong chốc lát, sau đó nhanh chóng đưa tay đỡ Tô Khê dậy, khẽ gọi một tiếng.
Tô Khê nghe thấy giọng nói của Cố Kiêu, mơ màng mờ mắt. Nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt đỏ hoe của Tô Khê thoáng đờ đẫn. Não cậu ngừng hoạt động trong giây lát. Đột nhiên cậu hoảng sợ đẩy Cố Kiêu ra, giọng khàn khàn đứt quãng: “Không, không được… Tô Mặc, Tô Mặc không thể…!”
Khi Tô Khê đẩy Cố Kiêu ra, cậu đã không còn tỉnh táo, nhưng một tay vẫn vô thức che bụng, dường như đó là bản năng sâu thẳm, muốn bảo vệ sinh mệnh nhỏ trong bụng mình.
Nghe thấy lời của Tô Khê, trái tim Cố Kiêu đau nhói. Anh nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình, quấn quanh người Tô Khê, bế cậu lên rồi nói khẽ: “Ngoan, anh là Cố Kiêu. Đừng sợ, anh đã đến rồi.”
Khi những lời này vang lên, mùi long diên hương nhẹ nhàng ấm áp cũng bao phủ Cố Kiêu, làm dịu đi cơ thể đang nóng bừng và đau đớn của cậu, khiến sức lực của cậu yếu đi.
Cố Kiêu bế Tô Khê, vẻ mặt lo lắng bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Hân đang bị đè xuống đất thấy vậy, bắt đầu la hét chửi rủa.
Cố Kiêu dừng lại trong giây lát, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hân, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.
Thẩm Hân đối diện với ánh mắt đó, lập tức toàn thân cảm thấy lạnh toát, hệt như rơi vào hầm băng.
Cố Thanh nhanh chóng bịt miệng Thẩm Hân, sau đó bảo người đưa Cố Mặc đi chữa trị.
Sau khi Cố Kiêu rời đi cùng Tô Khê, Cố Bạch mới vào phòng. Thấy Cố Thanh đang giận dữ, anh bước đến vỗ nhẹ lên vai Cố Thanh, giọng nói nhạt nhẽo: “Chỉ dựa vào một mình cậu ta thì sẽ không thể trốn được lâu như vậy, chắc chắn có người giúp đỡ.”
Nghe vậy, Cố Thanh lập tức bình tĩnh lại: “Ý anh là…”
“Đừng lãng phí cơn giận lên tên vô dụng này, điều tra xem ai đứng sau cậu ta.”
Cố Bạch nói, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông nào đó.
Trong phòng có tổng cộng bốn người, bao gồm cả Thẩm Hân. Hai tên liên quan đến vụ bắt cóc Mục Ngôn, vì chống cự đã bị đánh nát mặt, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Nhưng người đàn ông này lại mặc quần áo sạch sẽ, khuôn mặt bình tĩnh, hình như không hề ngạc nhiên khi thấy mấy người Cố Thanh đến đây.
Cố Bạch nhìn phản ứng của người này, nhíu mày, quay đầu hỏi Cố Thanh: “Em vừa nói, trên đường tới đây em nhận được một tin nhắn nặc danh?”
“Vâng, phải điều tra xem người đó là ai.”
Cố Thanh chợt nhớ ra chuyện này.
Cố Kiêu đã sử dụng mạng lưới quan hệ rộng lớn, sau gần một đêm truy tìm, cuối cùng cũng xác định được địa điểm này. Trên đường đến đây, Cố Thanh nhận được một tin nhắn nặc danh tiết lộ vị trí của Tô Khê, trùng khớp với địa điểm mà họ đã định vị.
Khi Cố Bạch hỏi, anh liếc nhìn người đàn ông đó, quả nhiên thấy ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng.
“Để anh xử lý cho, điều tra ra kẻ đứng sau chắc sẽ không khó đâu.” Cố Bạch nói.
Cố Thanh biết rõ thủ đoạn của Cố Bạch, vì vậy gật đầu đồng ý.
---
Hết chương 110