Chương 11. Em dễ nuôi lắm luôn

Cố Kiêu ngẩng đầu, từ góc độ này anh có thể nhìn rõ cần cổ trắng nõn của Tô Khê cùng miếng dán ngăn cách ở sau cổ “vô tình” bị trượt ra, mùi pheromone mê hoặc phát ra từ đó.

Như ma xui quỷ khiến, Cố Kiêu vươn tay nắm mặt Tô Khê kéo uống, khi Tô Khê đang mở to mắt, anh đã nâng tay còn lại xé đi miếng dán sau cổ cậu.

Lập tức, mùi pheromone nồng nàn không thể kìm chế thoát ra ngoài, tựa như cắn vào một quả mật đào chín mọng, mùi ngọt đến phát ngấy.

Khi đầu ngón tay Cố Kiêu ấn vào tuyến thể của cậu, Tô Khê không chịu nổi mềm nhũn người, ngã vào lòng anh.

Ngón trỏ và ngón giữa của Cố Kiêu thay phiên ấn vào tuyến thể mỏng manh, khống chế ý đồ câu dẫn anh của Omega nhỏ, cho đến khi đối phương thở dốc, nắm chặt vạt áo trước ngực anh mà run rẩy.

Cố Kiêu nâng cằm Tô Khê, ép đối phương nhìn thẳng vào anh.

Tô Khê bị pheromone của Cố Kiêu làm cho mê muội, đuôi mắt ửng hồng, lông mi khẽ rung. Lúc này cậu đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu, hai má ửng đỏ như say rượu, pheromone mạnh mẽ của Alpha áp đảo cậu cùng với sự cám dỗ chết người.

“Cậu muốn gì?”

Cố Kiêu đột nhiên buông mặt Tô Khê ra, dường như không bị pheromone của Omega trước mặt ảnh hưởng chút nào.

Omega này đột nhiên xuất hiện trong thang máy đúng lúc anh đang mất kiểm soát, Cố Kiêu không tin đó là ngẫu nhiên, nhưng anh không truy cứu vì dáng vẻ trên giường của Omega nhỏ này rất hợp ý anh.

Lần thứ hai, việc gặp Mục Ngôn là ngẫu nhiên, nhưng hành động vừa rồi rõ ràng là cố ý.

Cố Kiêu không thích những kẻ mưu mẹo, càng không thích ai chạm vào giới hạn của mình, nhưng hành động quyến rũ vừa rồi của Tô Khê không làm anh khó chịu mà chỉ khiến anh tò mò, Omega này rốt cuộc có mục đích gì.

khi pheromone của Cố Kiêu thu lại, hai má Tô Khê cũng bớt đỏ, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cậu đối diện với ánh mắt dò xét của Cố Kiêu, cả người run lên, đầu óc lướt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Em, em cần tiền! Ngài Cố, em biết ngài là ông chủ đứng sau công ty Giải trí Gia Việt, em muốn vào Gia Việt, muốn có tài nguyên.”

Thấy Cố Kiêu không nói gì, lòng bàn tay Tô Khê lại bắt đầu đổ mồ hôi, cậu đang đánh cược, cược rằng Cố Kiêu sẽ cho cậu một cơ hội.

Cố Kiêu dựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm mở miệng: “Nói tiếp đi.”

Tô Khê nghe vậy thì nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, điều chỉnh hơi thở, nghiêm túc mở miệng: “Ngài cố ơi, ngài bao nuôi em đi!”

Nói xong, cậu liền vội vàng bổ sung: “Em dễ nuôi lắm luôn!”

“Thế nào là dễ nuôi?”

“Em rất nghe lời, ngài bảo gì em sẽ làm nấy, gọi có mặt là em, em…” Nói đến đây, Tô Khê như nghĩ đến điều gì khó nói, khuôn mặt đỏ bừng.

Cố Kiêu nâng mắt, im lặng chờ đợi.

Tô Khê đỏ mặt, nói khẽ: “Ở trên giường em cũng rất nghe lời.”

Cố Kiêu nhướng mày, đợi một lúc rồi mới hỏi: “Giá bao nhiêu?”

Tô Khê “A?” một tiếng, nhanh chóng hiểu ý đối phương, đầu nóng lên buột miệng: “Ngài muốn cho bao nhiêu cũng được ạ!”

Phì.

Phía đối diện vang lên tiếng cười nhẹ.

Tô Khê đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu, tim lại đập nhanh hơn.

“Có thể cho cậu ở lại.”

Mắt Tô Khê lập tức phát sáng rực rỡ như ánh đèn.

----

Hết chương 11