Khi Tô Khê tỉnh dậy, đầu cậu đau như búa bổ, cả người lạnh lẽo.
Căn phòng tối tăm chỉ có một cửa sổ nhỏ ở tít trên cao, bây giờ đã là đêm khuya, bên ngoài tối om, bên trong lại càng không thấy rõ bàn tay mình.
Tô Khê đưa tay sờ lên trán, trên đó có vết thương, cơn đau buốt khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Cậu chống tay ngồi dậy, mò mẫm xung quanh, chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Ngay lúc đó, trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng động.
Cánh cửa sắt rỉ sét mở ra, tạo thành một tiếng chói tai.
Giây sau, đèn trong phòng bật sáng.
Tô Khê đưa tay che bớt ánh sáng, sau đó nhìn thấy ánh mắt tựa như rắn độc của Thẩm Hân.
Trong vòng một tháng, từ một đại minh tinh hào nhoáng, Thẩm Hân đã trở thành kẻ bị mọi người truy đuổi như chuột chạy qua đường. Gương mặt cậu ta mất đi nét tinh tế lúc trước, chỉ còn lại vẻ tiều tụy. Hốc mắt trũng sâu, cho thấy thời gian qua cậu ta đã sống khổ sở thế nào.
Nhưng Tô Khê không quan tâm cậu ta đã sống thế nào, cậu chỉ lo lắng về Mục Ngôn và Tô Mặc.
“Mục Ngôn đâu?” Tô Khê không đợi Thẩm Hân lên tiếng, cậu dựa vào tường đứng lên rồi hỏi.
Thẩm Hân cười lạnh: “Nhãi con đó giờ chắc chết cóng trong căn nhà bỏ hoang kia rồi.”
Tô Khê nhíu mày, ngón tay bấu chặt vào tường. Nếu không phải đầu cậu đang choáng váng không thể dùng lực được thì chắc chắn cậu sẽ lao vào đánh đến chết với đối phương.
Dường như Thẩm Hân nhận ra sự giận dữ trong ánh mắt Tô Khê, chậm rãi bước xuống bóp cổ cậu, đè cập vào tường.
“Tao thật sự rất ghét mày, bộ mặt cao ngạo này của mày khiến tao muốn móc mắt mày ra, dẫm nát dưới chân…”
Ngón tay lạnh như băng của Thẩm Hân siết chặt cổ Tô Khê, trong mắt tràn đầy hận thù: “Rốt cuộc Cố Kiêu thích mày ở điểm nào? Sao mày luôn may mắn như vậy? Anh ta thích gương mặt này của mày sao? Vậy giờ tao sẽ rạch nát nó, xem Cố Kiêu còn thích nữa không?”
Tô Khê dùng hết sức đẩy cánh tay Thẩm Hân ra, trong lòng ghê tởm. Đến lúc này cậu không còn sợ hãi cái chết, chỉ chán ghét vô cùng.
“Anh… Thật kinh tởm…!”
Trước khi bị bóp cổ đến mức ngất đi, Tô Khê khó khăn thốt lên vài từ.
Thẩm Hân nhìn vào ánh mắt Tô Khê, khi thấy cậu sắp ngất đi, cậu ta đột ngột buông tay.
“Mày nghĩ rằng tao sẽ để mày chết dễ dàng như vậy hay sao? Không đâu! Tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Không thấy được vẻ sợ hãi và kinh hoàng của Tô Khê, Thẩm Hân không cam lòng. Rõ ràng Tô Khê đã rơi vào tay cậu ta, đáng lẽ cậu phải sợ hãi, phải quỳ xuống đất khóc lóc xin tha mới đúng.
Tô Khê bị thả ra, ngay lập tức ngã vật xuống đất ho sặc sụa.
Ánh mắt cậu dán chặt xuống đất.
Cậu biết mình không thể để lộ sự sợ hãi. Càng sợ hãi, Thẩm Hân càng phấn khích.
Vừa nãy cậu đã đánh cược, cược rằng Thẩm Hân không cam tâm gϊếŧ chết cậu ngay lập tức. Đối diện với cái chết, không ai là không sợ, Tô Khê cũng vậy. Nhưng nếu cậu tỏ ra sợ hãi thì Thẩm Hân sẽ càng trở nên điên cuồng hơn. Nếu cậu ta không khiến Thẩm Hân đạt được mong muốn là nhìn thấy cậu quỳ xuống cầu xin tha chết, thì Thẩm Hân sẽ không dễ dàng gϊếŧ cậu.
Chỉ cần còn sống, là còn hy vọng.
“Tao sẽ dùng dao, từ từ cắt nát khuôn mặt mày, để mày không bao giờ có thể xuất hiện trên màn ảnh được nữa.”
Thẩm Hân cúi xuống, nắm cằm Tô Khê, ác độc nói.
Tô Khê ngước nhìn ánh mắt độc ác của Thẩm Hân, không hề sợ hãi, chỉ khàn giọng nói: “Thẩm Hân, anh đang ghen tị đúng không? Ghen tị vì Cố Kiêu thích tôi, chọn tôi.”
“Mày nói nhảm!” Thẩm Hân đẩy mạnh Tô Khê ra, gương mặt đầy vẻ tức giận.
Tô Khê bị đẩy ngã trên mặt đất, đầu óc quay cuồng, ngực trào lên buồn nôn.
Bây giờ cậu không thể làm gì, chỉ hy vọng Cố Thanh hành động nhanh hơn. Đối diện với Thẩm Hân, cậu không nghĩ mình có thể kéo dài lâu hơn được nữa.
Sau khi tức giận, Thẩm Hân cúi đầu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Khê, cười lạnh: “Mày đang cố kéo dài thời gian?”
Tô Khê siết chặt tay, một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên bằng khuôn mặt không biểu cảm, thản nhiên nói: “Thẩm Hân, thật ra vẫn còn một chuyện tôi chưa nói với anh.”
Thẩm Hân nheo mắt, lạnh lùng nhìn Tô Khê.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh ở chỗ ngài Cố. Lúc ấy có tin đồn anh là Omega của ngài Cố. Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó tôi đã hỏi ngài Cố, anh biết anh ấy đã nói gì không?” Tô Khê nhìn thẳng vào mắt Tô Khê.
Thẩm Hân nhíu mày, túm cổ áo Tô Khê: “Mày muốn nói gì?”
Tô Khê đột nhiên cười khẽ, rồi thong thả nói tiếp: “Ngài Cố nói với tôi rằng, anh ấy không hề có quan hệ gì với anh cả. Anh ấy cũng chưa từng qua lại gì với anh. Sở dĩ anh ấy đưa anh từ công ty khác sang Gia Duyệt vì bố anh ấy nhắc tới, nên anh ấy mới tiện tay chọn anh mà thôi.”
“Không thể nào! Mày nói dối!!” Thẩm Hân hoàn toàn không tin lời của Tô Khê, giọng nói cao vυ"t gay gắt.
Tô Khê nhìn vẻ mặt không tin của đối phương, tiếp tục nói: “Thẩm Hân, nếu ngài Cố thật sự ở bên anh, thì tại sao anh ấy chưa bao giờ đánh dấu anh? Trên người anh chưa bao giờ có mùi của anh ấy.”
Nghe đến đây, Thẩm Hân lập tức nhớ lại.
Khi ấy rõ ràng Cố Kiêu đã chi ra một số tiền rất lớn để đưa cậu ta từ công ty khác về! Nhưng… Nhưng đối phương thật sự chưa bao giờ đánh dấu cậu ta.
“Anh cho rằng Gia Duyệt nâng đỡ anh là vì ngài Cố chỉ thị xuống, nhưng anh không biết rằng, tất cả chỉ là do suy đoán của Vương Tu Minh. Ông ta đoán anh được ngài Cố đích thân đưa về với giá cao, nên nghĩ rằng quan hệ của anh với anh ấy không đơn giản. Vì vậy mấy năm nay ông ta luôn dành cho anh những tài nguyên tốt nhất để lấy lòng Cố Thị.”
“Nhưng anh lại nghĩ rằng Gia Duyệt ưu ái anh do ngài Cố bí mật chỉ đạo, nghĩ rằng ngài Cố có ý với anh…”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Mày im miệng ngay!!”
Thẩm Hân hoàn toàn không dám suy nghĩ kỹ những điều Tô Khê nói, cậu ta phát điên đẩy Tô Khê xuống đất.
Tất cả chỉ là một sự ảo tưởng…
Không! Không thể nào, làm sao có thể như vậy được!
Nếu Cố Kiêu không thích cậu ta, sao có thể chi một số tiền lớn như vậy để đưa cậu ta về công ty! Không thể nào!!
Tô Khê nhìn vẻ điên cuồng của Thẩm Hân, cậu chống đất lùi lại, trong lòng thầm chửi: Chết mịa, điên rồi!
Cố Thanh, nếu anh còn không đến thì tôi sẽ chết ở đây thật đấy!
Thẩm Hân giận dữ ngồi xổm trên đất một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Khê: “Mày đang cố kéo dài thời gian! Mày nghĩ mày có thể thoát được hay sao!!”
Tim Tô Khê đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Thẩm Hân nói tiếp: “Tao đột nhiên cảm thấy việc cắt nát mặt mày không còn thú vị nữa. Không phải mày nghĩ rằng bây giờ Cố Kiêu đang thích mày đó sao? Nếu tao moi tuyến thể của mày ra thì mày nghĩ xem anh ta sẽ thế nào?”
Tô Khê cảm thấy lòng nặng trĩu, âm thầm lùi lại thêm chút nữa.
Một khi Omega bị tổn thương tuyến thể thì nội tiết sẽ rối loạn, nhẹ thì trở thành phế nhân không thể cảm nhận được pheromone nữa, nặng thì trực tiếp tử vong.
Cậu sợ chết, lại càng sợ phải chịu một cái chết đau đớn. Vừa nãy cậu nói nhiều như vậy chỉ là để kéo dài thời gian.
Cuối cùng Thẩm Hân cũng nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt Tô Khê, cậu ta cười to điên cuồng, túm lấy tóc Tô Khê: “Mày từng nghe đến phẫu thuật cấy ghép tuyến thể chưa? Tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng tao lại có một bác sĩ có tay nghề rất giỏi. Tao sẽ cấy tuyến thể của mày vào người một Omega khác. Mày nghĩ xem sau này Cố Kiêu sẽ tiếp tục thích mày hay thích một Omega có mùi pheromone mà anh ta thích?”
Alpha gần như không thể cưỡng lại mùi hương của người yêu. Tô Khê không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tuyến thể của mình bị cấy vào cho người khác…
Dù có muốn tỏ ra bình tĩnh thì Tô Khê cũng mới chỉ hai mốt tuổi, cậu sợ chết, lại sợ tình huống giả định của Thẩm Hân hơn nữa. Đó là điều mà cậu không thể chấp nhận được.
Thẩm Hân thấy cuối cùng trên mặt Tô Khê cũng xuất hiện vẻ sợ hãi, cậu ta cười càng thêm điên cuồng. Cậu ta đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sự bất an của Tô Khê lên đến đỉnh điểm khi Thẩm Hân mang theo người khác trở lại.
Hai người áp giải cậu ra ngoài, mặc cho Tô Khê chửi mắng chống cự, tất cả đều vô ích. Sau đó cậu bị tiêm thuốc an thần và ngất đi.
Trên bàn mổ lạnh lẽo, có người đang lau chùi một con dao phẫu thuật lạnh ngắt.
Thẩm Hân đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Người đàn ông đứng trước bàn mổ cúi đầu chạm vào tuyến thể sau cổ Tô Khê. Khuôn mặt vốn vô cảm của hắn ta bỗng lộ vẻ kinh ngạc, vô thức kéo áo ở bụng Tô Khê lên xem.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hân thấy đối phương không động dao, không hài lòng tiến lên hỏi.
Người đàn ông im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Hân: “Cậu ấy đang mang thai.”
Thẩm Hân sững sờ, lập tức quay đầu nhìn Tô Khê.
Mang thai?
Tô Khê đã mang thai? Cố Kiêu đã đánh dấu vĩnh viễn nó rồi sao?
Sắc mặt Thẩm Hân lập tức tối lại. Cậu ta giật phăng con dao phẫu thuật từ tay người đàn ông rồi giơ lên, định đâm vào bụng Tô Khê.
Người đàn ông nhanh chóng nắm cổ tay Thẩm Hân, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng làm bẩn bàn phẫu thuật của tôi.”
Nghe vậy, Thẩm Hân bỗng dừng lại, thu tay về, lạnh lùng nói: “Gϊếŧ nó thì quá dễ dàng cho nó rồi!”
Thẩm Hân nhìn chằm chằm vào Tô Khê đang nhắm chặt mắt, gương mặt cậu ta trở nên dữ tợn: “Tô Khê, không ngờ Cố Kiêu lại thật sự đánh dấu vĩnh viễn mày. Hừ, xem ra tao đã coi thường mày rồi!”
Người đàn ông nghe thấy Thẩm Hân nhắc đến tên Cố Kiêu, khẽ nhíu mày, ánh mắt lại nhìn xuống gương mặt Tô Khê.
“Tao sẽ không gϊếŧ mày đâu. Từ giờ trở đi, tao sẽ khiến mày biết thế nào là địa ngục…”
Thẩm Hân dường như nghĩ ra một cách ghê tởm hơn, cậu ta vất con dao phẫu thuật đi, sau đó quay lại nói với người ở cửa: “Đưa nó về đi!”
Người trong phòng nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Hân, vô thức hỏi: “Cậu định làm gì cậu ta?”
Thẩm Hân quay đầu lại, giọng nói pha chút hưng phấn: “Nó đang mang thai con của Cố Kiêu, anh biết không hả? Đó là con của Cố Kiêu đó!”
Người đàn ông lập tức tiếp lời: “Cố Kiêu của tập đoàn Cố Thị?”
“Đúng vậy! Chính là Cố Kiêu, người có thể lật tay làm mưa làm gió trong thành phố A này. Bây giờ tôi đã nghĩ ra một trò chơi thú vị hơn rồi! Khi nào nó tỉnh lại, tôi sẽ đích thân nói cho nó biết, tôi quả thật không thể chờ đợi được để thấy phản ứng của nó nữa rồi!”
Thẩm Hân hoàn toàn không quan tâm tại sao người đàn ông kia lại hỏi về Cố Kiêu, mà chỉ hưng phấn quay người rời đi.
---
Hết chương 109