Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 105. Không có lý cũng phải tranh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Viện Viện quỳ trước cổng biệt thự của Cố Kiêu suốt bốn giờ đồng hồ, cuối cùng quản gia cũng cảm thấy không ổn, gọi điện cho Cố Hồng Khai cử người đến đón.

Khi Cố Hồng Khai biết Cố Kiêu để Tạ Viện Viện quỳ trước cổng, ông ta lập tức nổi giận, đến biệt thự của Cố Kiêu la hét, chửi bới.

Lúc này Tô Khê vừa mới ngủ dậy, đang ăn bữa trưa muộn của mình dưới tầng, nghe thấy động tĩnh ở cửa thì tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Chú quản gia ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Quản gia nhìn Cố Kiêu một cái, không trả lời.

Cố Kiêu điềm nhiên gắp một miếng cá tươi đặt vào bát Tô Khê, dặn dò: “Ăn nhiều một chút.”

“Ồ…” Tô Khê thu lại ánh mắt tò mò, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lúc này Cố Kiêu mới cầm khăn ấm lau tay, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Mày là đứa con bất hiếu! Sao tao lại sinh ra được cái thứ vô ơn bạc nghĩa như mày! Mày ép em trai ruột phải rời khỏi Cố Thị, còn bắt mẹ kế của mày quỳ xuống trước mặt mày như vậy hả?”

Bên ngoài, Cố Hồng Khai vẫn không ngừng la hét mắng chửi. Dù bị bảo vệ đẩy ra ngoài, ông ta vẫn không chịu rời đi. Những người bảo vệ biết thân phận của Cố Hồng Khai nên không dám ra tay khi chưa có lệnh của Cố Kiêu.

“Con bắt bà ta quỳ hay sao?”

Cánh cửa mở ra, giọng Cố Kiêu nhẹ nhàng từ bên trên truyền đến. Ánh mắt anh rơi xuống người Tạ Viện Viện nước mắt giàn giụa bên cạnh, giọng điệu châm biếm: “Bố cũng biết bà ấy là mẹ kế của con chứ không phải mẹ ruột.”

“Hỗn láo! Bà ấy là mẹ của mày đấy! Cố Kiêu, mày thật bất hiếu!” Cố Hồng Khai giận dữ mắng: “Mày hãy bảo Cố Thanh thả Cảnh Thạc ra ngay! Nó là em ruột của mày, chỉ vì dạy dỗ một diễn viên vô danh mà mày dám cho nó vào tù. Mày đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa, lòng dạ sắt đá!”

Cố Kiêu lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng trung niên đang bị bảo vệ đẩy ra ngoài, bỗng cảm thấy mọi thứ thật vô vị.

“Con có thể rút đơn kiện Cố Cảnh Thạc, nhưng với một điều kiện.”

Nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt của Tạ Viện Viện bên cạnh lập tức ánh lên chút hy vọng, giọng nói tràn đầy phấn khích: “Điều kiện gì? Bất kể là gì dì cũng đồng ý!”

Cố Kiêu không để ý đến Tạ Viện Viện, mà quay sang nhìn Cố Hồng Khai, lạnh lùng nói: “Con sẽ rút lại đơn kiện Cố Cảnh Thạc, chỉ cần bố rời khỏi Cố Thị.”

Nghe vậy, gương mặt của Cố Hồng Khai đang tràn ngập kỳ vọng chợt biến thành giận dữ: “Cái gì?! Mày đừng có mơ! Tao là chủ tịch Cố Thị, tao có cổ phần, tại sao tao phải rời đi?”

Cố Kiêu nghe mà không chút cảm xúc.

Thật sự không quá lời khi nói rằng giờ đây Cố Thị hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của Cố Kiêu. Mấy lão già cổ hủ phiền phức trong ban quản trị đã bị sa thải hết. Toàn bộ Cố Thị hiện giờ không ai có thể can thiệp vào quyết định của anh.

Ban quản trị đã bị anh dọn dẹp, đối phó với một Cố Hồng Khai cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng Cố Kiêu không vội đuổi ông ta đi ngay lập tức.

Anh đang chờ thời điểm này. Trước đây ông ta đã tốn bao công sức mở đường cho Cố Cảnh Thạc, ép anh phải nhượng bộ. Giờ đây anh sẽ dùng chính cách đó để ép ông ta lựa chọn giữa quyền lực và Cố Cảnh Thạc.

Tạ Viện Viện nghe thấy lời của Cố Kiêu cũng hoảng hốt.

Nếu Cố Hồng Khai rời khỏi Cố Thị thì ông ta sẽ thật sự trắng tay. Bao năm qua, Cố Hồng Khai sống nhờ vào cổ tức của Cố Thị, nếu bây giờ không còn nữa, thì làm sao họ có thể sống sung sướиɠ như trước đây.

Không thể phủ nhận, Tạ Viện Viện rất hiểu Cố Hồng Khai. Ông ta có thể hi sinh mọi thứ mở đường cho Cố Cảnh Thạc, nhưng tình cảm cha con chỉ là thứ yếu, thứ quan trọng nhất đối với ông ta là quyền lực.

“Quyền lựa chọn là ở bố. Có cứu Cố Cảnh Thạc hay không, tự bố cân nhắc đi.” Cố Kiêu nhìn xuống hai người, lạnh lùng nói.

“Cố Kiêu, bố là bố con, con không thể làm thế. Đúng là Cảnh Thạc có làm sai, nhưng con hãy thả nó ra đi, rồi bố sẽ bắt nó đích thân xin lỗi con.”

Cố Hồng Khai vừa muốn cứu Cố Cảnh Thạc, vừa không muốn từ bỏ quyền lực trong tay, vì vậy ông ta bắt đầu cố gắng níu kéo, giọng nói cũng mềm mỏng hơn.

Nhưng Cố Kiêu không chấp nhận, ép ông ta phải đưa ra lựa chọn.

Cố Hồng Khai thấy đã nói đến mức đó mà Cố Kiêu còn không đồng ý, lập tức giận dữ mắng tiếp: “Mày không sợ sẽ gặp quả báo hay sao? Biết thế này tao đã không sinh ra mày!”

Cố Kiêu cau mày, không muốn nói thêm câu nào.

Lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên phía sau Cố Kiêu.

“Anh ấy đã xin ông sinh ra anh ấy bao giờ chưa? Nếu có thể lựa chọn, ông nghĩ anh ấy sẽ muốn chọn ông làm bố à? Còn nói quả báo? Nếu có quả báo thật, thì người đầu tiên gặp phải là ông mới đúng!”

Không biết Tô Khê đã theo ra từ bao giờ, đứng trước mặt Cố Kiêu, giọng nói không chút khoan nhượng: “Ông tính toán sau lưng anh ấy, để Cố Cảnh Thạc ép anh ấy rời khỏi Cố Thị, lúc đấy ông có nhớ anh ấy là con trai ông không? Khi ông đưa người thứ ba và con của bà ta về nhà, có nhớ anh ấy là con trai ông không? Lúc Cố Cảnh Thạc đến đây nói muốn tước đoạt căn nhà này, đuổi anh ấy ra ngoài, ông có nhớ anh ấy là con trai ông không?”

“Mày…”

“Mày cái gì mà mày! Cố Kiêu đã nhượng bộ nhiều lần, khiến mấy người tưởng anh ấy dễ bị bắt nạt! Đúng, anh ấy không thích tranh cãi với mấy người, nhưng không có nghĩa là mấy người có thể ức hϊếp anh ấy! Muốn Cố Cảnh Thạc không phải ngồi tù hả, kiếp sau đi!”

Tô Khê đứng trước mặt Cố Kiêu, ánh mắt cứng cỏi. Cậu không bao giờ chịu thiệt thòi, cũng không cho phép người của mình chịu thiệt, dù chỉ là mấy câu nói.

Cố Hồng Khai bị một đứa trẻ ranh như Tô Khê chửi thẳng mặt, nhưng lại không phản bác nổi, tức đến mức suýt nôn ra máu.

Tạ Viện Viện nhìn thấy vội đến bên cạnh đỡ Cố Hồng Khai, nhưng ánh mắt bà ta lại nhíu mày nhìn về phía một bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa.

“Cố Kiêu, dì biết con không thích mẹ bước chân vào gia đình này, nhưng dù sao Cảnh Thạc cũng là em trai ruột của con. Con nuôi dưỡng đứa trẻ này bên mình, chứng tỏ con coi trọng tình cảm gia đình mà, phải không?”

Tạ Viện Viện chỉ vào Mục Ngôn, đứa nhóc đang lén lút ngó đầu ra, giọng điệu mềm mỏng, nước mắt lăn dài: “Cố Kiêu, nếu con có thể thả Cảnh Thạc ra, dì đảm bảo sẽ bắt nó quỳ xuống xin lỗi con. Nếu con không thích thấy dì ở nhà họ Cố nữa, thì dì có thể rời đi ngay lập tức…

Dì không cầu xin con đối xử với Cảnh Thạc như với đứa trẻ này, dì chỉ xin con nhìn vào mối quan hệ huyết thống, tha thứ cho nó một lần…”

Cố Kiêu nhìn Mục Ngôn bằng ánh mắt thắc mắc.

Mục Ngôn không hiểu chuyện người lớn, nhưng thấy người phụ nữ kia chỉ vào mình, nó sợ hãi lùi lại một bước, rồi va vào chân Tô Mặc đang đứng phía sau.

Tô Mặc nhìn đôi vợ chồng trung niên đứng bên dưới, cúi xuống bế Mục Ngôn lên, cho nó dựa vào lòng mình.

Cậu nhóc biết anh trai mình vẫn đang muốn nói tiếp, mà mấy lời này không thích hợp cho trẻ con nghe, vì vậy cậu nhóc nói nhỏ với Mục Ngôn: “Không sao đâu, đừng sợ, chúng ta vào trong.”

Nói xong, cậu nhóc bế Mục Ngôn vào trong nhà đóng cửa lại, ý tứ rất rõ ràng: Anh, mời anh tiếp tục.

“Tiểu Kiêu…”

“Đừng có gọi Tiểu Kiêu, nghe ghê lên được, tôi nổi hết cả da gà đây này! Mắng chửi không được nên giờ định dùng chiêu đạo đức, đánh đòn tâm lý phải không? Nói cái gì mà em trai ruột, quan hệ huyết thống, vô nghĩa!

Ngay cả khi anh ấy có nuôi một con chó, cho nó ăn ngon mặc đẹp, thì ít nhất nó cũng sẽ biết vẫy đuôi cảm ơn. Nhưng Cố Cảnh Thạc không những không biết ơn mà còn muốn dồn người khác vào chân tường.”

Tạ Viện Viện tức giận: “Mày… Mày dám nói với tao như vậy à? Tao là…”

“Tôi quan tâm bà là ai làm gì, tôi còn chưa nói hết! Mấy người cứ lải nhải về việc Cố Kiêu nên cứu Cố Cảnh Thạc, mấy người có biết đó gọi là gì không, mấy người tính gài bẫy hãm hại anh ấy hả?”

Tạ Viện Viện cau mày: “Cậu đừng có vu khống, sao tôi phải hãm hại nó chứ?”

“Sao lại không? Cố Cảnh Thạc vi phạm pháp luật, cố ý làm hại người khác, bằng chứng rõ rành rành thế rồi, bị bắt là đáng đời, mấy người còn ép ngài Cố đi cứu gã ra, cứu thế nào? Mấy người nói thử xem cứu thế nào? Đút lót, hay lợi dụng quan hệ? Mấy người muốn ép ngài Cố phạm pháp à? Vậy mà dám nói không hãm hại anh ấy?”

Tạ Viện Viện lắp bắp: “Không…! Với địa vị của nó… Nó có thể…”

“Có thể cái gì? Có thể phạm pháp à? Có thể nghe theo lời mấy người mà cứu cái gã vô ơn đó hả? Mấy người chưa tỉnh ngủ hay sao mà mơ đẹp thế? Thách thức giới hạn đạo đức thì thôi đi, giờ còn muốn thách thức cả pháp luật luôn cơ đấy!”

“Tôi không… Tôi không bảo nó làm thế, tôi chỉ muốn nó đừng khởi kiện…” Tạ Viện Viện cố gắng nói.

Nhưng Tô Khê làm gì cho bà ta cơ hội xen ngang, cậu tiến lên một bước, giọng châm biếm: “Trời đất ơi, chuyện này nói ra ngoài người ta cười chết mất. Kẻ thứ ba đòi ép con trai chính thất phải làm chuyện phạm pháp để cứu con ngoài giá thú, nói ra mà không biết ngượng mồm à?

Ngài Cố nhà tôi tốt bụng, nhưng không phải kẻ ngốc, tại sao phải gánh tội thay mấy người, tốn công tốn sức mà không được gì, còn bị mấy người đến tận cửa mắng chử.

Muốn cứu người thì tự đi mà cứu, người là do cảnh sát bắt, liên quan éo gì đến chúng tôi!!”

Tô Khê diễn vai “kẻ thao túng tâm lý” vô cùng hoàn hảo, triệt để thực hiện nguyên tắc “có lý phải cãi, không có lý cũng phải tranh”, nhất quyết không chịu thiệt chút nào.

Cố Kiêu đứng sau Tô Khê, nhìn Omega nhà mình lý luận, ngọn lửa giận trong lòng đột nhiên tan biến hết.

Dù anh sẽ không chịu thiệt trước Cố Hồng Khai, nhưng ông ta làm loạn trước cửa nhà thật sự khiến anh vô cùng khó chịu.

Nhưng Tô Khê lại có bản lĩnh xua tan lửa giận trong lòng anh. Đây là lần đầu tiên Cố Kiêu cảm thấy, thì ra ngôn từ cũng có thể trở thành vũ khí tấn công người khác.

Giờ đây anh nhìn dáng vẻ chua ngoa của Tô Khê đang thay anh xả giận, cảm thấy cả người cậu như tỏa sáng.

Tô Khê chửi đã miệng rồi, không đợi Tạ Viện Viện và Cố Hồng Khai nói thêm câu nào, cậu kéo cổ tay Tô Khê, lôi anh vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngài Cố, chúng ta đi thôi, nói thêm một câu với bọn họ chính là không tôn trọng chính mình.”

Cố Kiêu quay đầu nhìn hai người đứng bên dưới, ra hiệu cho bảo vệ, rồi để mặc cho Tô Khê kéo mình vào trong.

---

Hết chương 105
« Chương TrướcChương Tiếp »