Chương 101. Đối đầu

Từ khi cuộc sống của Tô Khê ở trại trẻ mồ côi được tốt lên, cậu lại nhận thêm rất nhiều sự giúp đỡ của Cố Kiêu. Cố Kiêu là người dịu dàng nhất mà cậu từng gặp, và bây giờ người này đã trở thành Alpha của cậu.

Tô Khê ôm chặt Cố Kiêu, đôi mắt đỏ hoe.

Bàn tay Cố Kiêu nhẹ nhàng vuốt từ tóc xuống cổ Tô Khê, động tác dịu dàng lại mang theo vẻ bảo vệ: “Chuyện của Cố Cảnh Thạc vốn không liên quan đến em, đó là lỗi của anh, sau này sẽ không xảy ra nữa.

Tô Khê dựa đầu vào vai Cố Kiêu, khẽ gật đầu. Sau một lát lại đột nhiên nói: “Ngài Cố ơi, cuối cùng em cũng hiểu được tâm trạng của Đức Mẹ rồi.”

Cố Kiêu cúi đầu nhìn cậu thắc mắc.

“Hóa ra khi trái tim một người tràn ngập ánh sáng, thì sẽ không thể cất chứa thêm thứ gì được nữa. Ngài Cố nói chưa bảo vệ em tốt, nhưng thật ra anh đã cho em những điều tốt đẹp nhất rồi. Thay vì tốn sức để ghét bọn họ, em thà dành thời gian đó để làm anh vui còn hơn ~”

Khi Tô Khê ngẩng đầu, đuôi mắt cậu cong lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.

Cố Kiêu nghe câu nói cuối cùng của cậu mà không nhịn được cười.

Tài năng của Tô Khê đó là, chỉ cần nói một hai câu cũng có thể khiến anh vui vẻ.

***

Tối hôm ấy, Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân bị bắt đi. Bình thường thì họ có thể dùng quan hệ để ra ngoài rồi mới xử lý, nhưng lần này đi cùng bọn họ còn có Cố Thanh.

Đối phương đã nhận được lệnh từ Cố Kiêu, đương nhiên sẽ không để hai người này thoát thân dễ dàng như vậy, hơn nữa trong tay anh còn có bằng chứng mà Cố Bạch đã thu thập được.

Thẩm Hân chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Cậu ta thậm chí còn thấy có nhân viên đi ngang qua nhận ra mình và lén chụp ảnh lại.

Trong khi đó, Cố Cảnh Thạc vẫn la hét đòi gọi điện thoại cho luật sư.

Chính vì hai người này bị Cố Thanh giữ lại không thể rời đi, nên Thẩm Hân đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để lên mạng tự giải thích cho mình.

Buổi livestream của Tô Khê hôm ấy không có người kiểm soát, đã nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Lượng fan của Thẩm Hân rất lớn, video này vừa rò rỉ ra ngoài lập tức đã bị fan của cậu ta tấn công dữ dội.

Còn Tô Khê, người bị liên lụy, cũng không thoát khỏi sự công kích của lượng fan đông đảo này.

Nhưng Tô Khê không còn là nghệ sĩ hạng mười tám vô danh, ai đi ngang qua cũng có thể giẫm đạp như trước.

Ngược lại, trong mấy tháng qua, cậu đã nhanh chóng nổi tiếng, nhiệt độ ngày càng cao, giành được hết hợp đồng thời trang này đến hợp đồng đại diện khác, lượng fan cũng tăng lên nhanh chóng.

Khi fan của Thẩm Hân bắt đầu tấn công, thì fan của Tô Khê cũng không chịu yên.

Không biết có phải vì thường xuyên đấu solo với Tô Khê không, mà sức chiến đấu của fan cậu gần như một chọi mười.

Họ đối đầu, mắng chửi, châm chọc, phản kích, không câu nào lặp lại.

Theo cách nói của fan Tô Khê, trong vài tháng theo chân cậu con trai bảo bối nhà mình, kỹ năng miệng lưỡi của bọn họ cũng ngày càng tiến bộ, nếu việc mắng người có chứng chỉ thì họ phải qua được cấp bốn hoặc sáu luôn rồi.

Vì lượng fan của Thẩm Hân lớn, fan của Tô Khê lại có sức công kích mạnh, chỉ sau một đêm, mạng xã hội trở thành một chiến trường khổng lồ nghi ngút khói súng.

Fan của Thẩm Hân mắng Tô Khê tự biên tự diễn, vu khống Thẩm Hân.

Fan của Thẩm Hân lập tức phản kích rằng bọn họ là lũ mù, tự an ủi mình không nhìn thấy bằng chứng.

Fan của Thẩm Hân chế giễu Tô Khê không có tác phẩm nào, chỉ là một bình hoa rỗng.

Fan của Tô Khê lập tức nói rằng, tài nguyên thời trang mà Tô Khê nhận được là thứ mà Thẩm Hân không thể có được trong mười năm hoạt động.



Sự việc này khiến quản lý của Thẩm Hân toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là sau khi xem đoạn video phát trực tiếp kia.

Những năm qua Thẩm Hân làm nhiều việc bẩn thỉu sau lưng, nhưng chưa lần nào bị phơi bày đến mức này.

Quản lý của Thẩm Hân cũng là người dày dạn kinh nghiệm, sự việc vừa xảy ra, anh ta lập tức liên hệ với Thẩm Hân. Khi phát hiện điện thoại của đối phương không liên lạc được lại nhanh chóng báo cho bộ phận Quan hệ công chúng của công ty.

Thẩm Hân là ngôi sao hàng đầu của Gia Duyệt, là nghệ sĩ họ đã dồn nhiều công sức lăng xê trong những năm qua. Việc xử lý khủng hoảng truyền thông của cậu ta cũng không phải lần đầu, bọn họ làm rất thành thạo.

Nhóm PR nhanh chóng đưa ra kế hoạch đối phó, thậm chí có người đề xuất rằng, thông qua công ty ép Tô Khê đăng video giải thích, nói rằng tất cả chỉ là trò đùa của cậu.

Khi Vương Tu Minh, tổng giám đốc của Gia Duyệt, nghe thấy thông tin này, ông ta vẫn nghĩ rằng, Cố Cảnh Thạc còn đang nắm quyền ở Cố Thị, liền lập tức cho người liên hệ với Tô Khê.

Tô Khê nhận được thông báo của công ty, giận đến bật cười.

Hứa Hạ cũng nhận được thông báo cùng lúc với Tô Khê, mà cũng sáng hôm đó anh mới biết chuyện này. Khi nhìn thấy video trên mạng gần như đã bị xóa hết, anh tức giận đến mức suýt lật tung cả nhà.

Anh không ngờ Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân lại dáng ngang nhiên như vậy, không chỉ công khai bắt cóc mà còn đe dọa người khác ngay chỗ đông người, thậm chí còn không thèm che giấu hành vi phạm pháp của mình.

“Cậu không cần đến công ty đâu, để anh đi tìm Vương Tu Minh. Anh muốn xem ông ta có thể không biết xấu hổ đến mức nào!”

Hứa Hạ kìm nén cơn giận đã lâu, nếu trước đây không phải lo lắng cho tương lai của Tô Khê thì anh đã sớm đối đầu với Vương Tu Minh rồi.

“Anh Hứa, để em đi cùng anh.”

Tô Khê không muốn để Hứa Hạ phải gánh tất cả những áp lực này. Cậu biết đôi khi cậu phải tỏ ra cứng rắn, nếu không đám người ở công ty sẽ nghĩ rằng cậu yếu đuối dễ bắt nạt.

Lúc hai người đến công ty, Vương Tu Minh đã chờ sẵn trong văn phòng.

Hứa Hạ dẫn theo Tô Khê đẩy cửa bước vào, Vương Tu Minh còn đang nói chuyện với người khác, ngẩng đầu nhìn hai người bằng vẻ mặt cau có như có thể kẹp chết cả một con ruồi.

Người đang nói chuyện với Vương Tu Minh không phải ai khác mà chính là cháu trai của ông ta, cũng là nghệ sĩ mà Gia Duyệt đang nâng đỡ, Phù Mộc.

Phù Mộc nhìn thấy hai người bước vào thì lập tức im lặng, ánh mắt dán chặt lên người Tô Khê, nhìn cậu từ đầu đến chân mấy lượt, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

“Giám đốc Vương.”

Hứa Hạ dù đã cãi nhau với Vương Tu Minh mấy lần, nhưng vẫn giữ chút phép lịch sự, vì vậy vừa vào cửa đã chào một tiếng, nhưng trong giọng nói không mang theo chút tôn kính nào.

Vương Tu Minh đáp lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tô Khê, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”

Sau khi Tô Khê và Hứa Hạ ngồi xuống, Vương Tu Minh không bảo Phù Mộc rời đi. Ông ta dựa vào ghế, thái độ kẻ trên nói: “Chắc hai người đã biết lý do hôm nay tôi gọi hai người đến đây rồi phải không?”

Hứa Hạ liếc nhìn Tô Khê, cả hai đều im lặng.

“Chuyện xảy ra tối qua rất nghiêm trọng. Tô Khê, cậu là nghệ sĩ của Gia Duyệt, vậy mà hoàn toàn không nghĩ đến lợi ích của Công ty, tùy tiện livestream, vu cáo nghệ sĩ hàng đầu của công ty. Cậu có biết việc làm này đã gây tổn thất lớn thế nào cho công ty không?”

Vương Tu Minh lập tức đổ mọi trách nhiệm lên đầu Tô Khê.

Hứa Hạ nghe vậy khẽ nhíu mày định phản bác, nhưng lại bị Tô Khê kéo áo ngăn lại.

Tô Khê lắc đầu với Hứa Hạ, ý bảo để ông ta nói tiếp.

“Trong suốt nhiều năm qua, doanh thu mà Thẩm Hân mang đến cho Gia Duyệt là thứ mà cậu có phấn đấu cả mười năm cũng không đạt được. Vì lợi ích cá nhân mà cậu làm ra chuyện như vậy, rõ ràng là không coi công ty ra gì.”

Vương Tu Minh thấy Tô Khê không nói gì, tưởng cậu đã biết lỗi nên tiếp tục chỉ trích.

Nghe đến đây, Tô Khê nhướng mày, hỏi lại: “Xin hỏi Giám đốc Vương, trong tình huống tối qua, tôi phải làm thế nào mới đúng? Có phải chỉ có thể nuốt giận vào bụng, mặc cho bọn họ chà đạp đúng không?”

Câu hỏi của Tô Khê làm Vương Tu Minh thoáng lúng túng.

Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Cậu vào giới giải trí không phải mới ngày một ngày hai, có những chuyện không cần thiết phải phơi bày ra như vậy. Cố Cảnh Thạc là ai, cậu là ai? Cậu thật sự cho rằng chút mưu mẹo nhỏ của mình mà có thể làm lại được người ta hay sao?”

Tô Khê nghe đến đây là biết đối phương không có ý định giải quyết vấn đề mà chỉ muốn chất vấn mình. Vì vậy, cậu liếc nhìn Hứa Hạ, ý bảo mọi việc đều nhờ lại vào anh.

“Sếp Vương, ông nói thế là không đúng rồi. Đúng là sức ảnh hưởng của Tô Khê trong giới giải trí không bằng Thẩm Hân, nhưng đó cũng không phải lý do để Thẩm Hân hành hung cậu ấy. Hành động của Tô Khê tối qua hoàn toàn là tự vệ.”

“Tự vệ? Hừ! Tôi thấy cậu ta chỉ muốn làm lớn chuyện đến mức không thể thu dọn hậu quả nữa. Tôi nói cho hai người biết, chuyện này chỉ có hai cách giải quyết. Một là Tô Khê công khai đăng video giải thích chuyện tối qua chỉ là trò đùa cá nhân của cậu ta, không liên quan đến Thẩm Hân. hai là cậu ta phải bồi thường tổn thất của công ty trong thời gian này và trả phí vi phạm hợp đồng, sau đó lập tức rời khỏi công ty.”

Vương Tu Minh thấy mình không thể thắng về mặt lí lẽ, lập tức dùng quyền lực ép người, muốn Tô Khê phải khuất phục.

Phù Mộc ở bên cạnh chạm nhẹ vào tay Vương Tu Minh như đang nhắc nhở ông ta.

Vương Tu Minh ra hiệu cho Phù Mộc bình tĩnh, sau đó tiếp tục nói: “Tất nhiên, nếu hai người đồng ý điều kiện này, tôi cũng sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Cố để anh ta không làm khó hai người nữa. Tuy nhiên Tô Khê phải nhường lại hợp đồng đại diện Altie cho Phù Mộc.”

Hứa Hạ vốn đã tức giận vì lời đe dọa của Vương Tu Minh, giờ thấy đối phương còn đòi giật hợp đồng đại diện Altie nữa thì lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Anh ta đập mạnh tài liệu xuống bàn, đứng phắt dậy.

Tô Khê bị hành động của anh làm cho giật mình, lập tức cũng đứng dậy, hệt như một chú gà con bị hoảng sợ.

“Vương Tu Minh, ông đúng là kẻ tính toán chi li. Chuyện tối qua thực sự thế nào thì ông và tôi đều rõ ràng. Khi Tô Khê bị đe dọa, bạo lực trên phim trường và đuổi khỏi đoàn phim, ông cũng không phải không biết. Nhưng vì muốn nịnh nọt Cố Cảnh Thạc mà ông không tiếc bán rẻ danh dự!

Giờ đây bằng chứng đã rõ ràng, chính Thẩm Hân là người đứng sau xúi giục Cố Cảnh Thạc bắt cóc Tô Khê, vậy mà ông còn dám nói đây là lỗi của Tô Khê, còn muốn cậu ấy đăng video giải thích xoa dịu tình hình! Ông đúng là đã đạt trọn vẹn cụm từ ‘không biết xấu hổ’!”

---

Hết chương 101