Chương 1. Một bé Omega vị mật đào

Nhớ đến mùi nước hoa rẻ tiền ở chỗ ghế lô vừa nãy, mạch máu ở trán Cố Kiêu lại nhảy lên.

Anh biết, tình trạng của mình bây giờ vô cùng nguy hiểm.

Vì thủ đoạn của Cố Cảnh Thạc, anh bị ép buộc rơi vào kỳ mẫn cảm giả, thân thể khô nóng khó chịu.

Cố Kiêu cố gắng khắc chế sự khó chịu, bước vào thang máy.

Bây giờ anh cần một lượng lớn thuốc ức chế mới có thể cân bằng lại lượng pheromone sắp nổ tung trong người.

Kỳ mẫn cảm giả bị gây ra bởi ngoại vật thường không ổn định, nên Cố Kiêu cũng không biết lúc nào mình sẽ mất lý trí, nhưng cơ thể cho thấy anh đang gần đến mức giới hạn nguy hiểm.

Anh dựa vào thang máy, cắn chặt răng nhẫn nhịn, trán anh ướt đẫm mồ hôi.

Bấm thang máy xuống tầng hầm, cửa từ từ khép lại.

Trước khi cửa thang máy khép kín, có giọng nói vội vàng vang lên: “Đợi một chút! Xin đợi một chút!”

Cùng với tiếng nói, cửa thang máy lại mở ra, một bóng dáng vội vã cùng với mùi thơm ngọt lao vào trong.

Cố Kiêu vừa thoáng ngửi thấy mùi hương này, lỗ chân lông toàn thân đã không tự chủ được nở ra. Anh rũ mắt nhìn mái tóc xù của người kia, đúng lúc người kia cũng ngẩng đầu lên.

“Ngại quá…”

Theo đôi môi đỏ mấp máy, cuối cùng Cố Kiêu cũng nhận ra mùi hương này.

Mùi mật đào tự nhiên, vừa thơm vừa ngọt.

Là một Omega nhỏ có mùi mật đào.

Nhiệt độ cơ thể của Cố Kiêu vừa hạ xuống được một giây đã lập tức bùng cháy dữ dội, thậm chí còn nóng hơn lúc trước.

Tô Khê chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi xuống, một cánh tay bí mật chống vào cạnh thang máy, cố gắng để không ngã quỵ xuống.

Trong không gian chật hẹp, mùi long diên hương[1] mang theo tính xâm lược tựa như muốn xé toạc từng tấc da thịt của cậu.

Trước khi vào thang máy cậu đã cảm nhận được ở bên trong có một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, đi vào trong chẳng khác nào dê vào miệng cọp, nhưng Tô Khê vẫn quyết định bước vào.

Cố Kiêu rũ mắt nhìn bé con nho nhỏ trong góc, đối phương đang cúi đầu nên anh không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy vành tai và cần cổ đỏ rực của đối phương, hiển nhiên là đã bị pheromone của anh ảnh hưởng.

Đối phương mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần đùi đen rộng thùng thình, giày thể thao trắng phối với tất dài trắng, để lộ ra đôi chân thẳng trắng nõn.

Sạch sẽ, xinh đẹp, và thơm.

Khoảnh khắc này, lý trí dường như biến mất.

Bàn tay Cố Kiêu không thể kiềm chế được mà vươn ra, chạm vào phần gáy yếu ớt của bé con.

“!!!”

Tô Khê bị kí©h thí©ɧ, toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn suýt ngã xuống, nhưng lập tức bị Cố Kiêu nắm lấy cổ kéo lại giống như kéo một cong à con.

Tô Khê chỉ cảm thấy tuyến thể trên gáy giống như bị bàn là ủi qua, vừa nóng vừa đau.

Lòng bàn tay Cố Kiêu có máu trộn với pheromone, kí©h thí©ɧ từng dây thần kinh của Tô Khê, khiến cậu không kìm được run rẩy.

“Có phải lần đầu tiên không?”

Cố Kiêu vòng tay ra phía trước, bóp yết hầu của Tô Khê, cúi đầu hỏi bằng giọng khàn khàn.

Tô Khê bị pheromone đè nén đến mức không thở nổi, hai tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt đỏ hoe, nức nở gật đầu.

“Tốt lắm.”

Nghe câu trả lời của cậu, Cố Kiêu vừa lòng híp mắt.

Trong nhận thức của anh, đây là địa bàn của Cố Cảnh Thạc, bé Omega này cũng giống người ban nãy ở trong phòng, được Cố Cảnh Thạc sắp xếp để quyến rũ anh.

Chỉ là bé mật đào này thơm tho hơn gấp trăm lần, cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.

---

Hết chương 1