Chương 45

Dù sao, cũng sắp đi rồi.

Quan Nghị ngẩn người ở cửa bệnh viện quá lâu, đến cuối cùng lại chầm chậm trở về nhà, Kỷ Thanh Nghiễn vẫn chưa trở về.

Bây giờ bất cứ khi nào ở một mình, cơn nghiện thuốc lá của Quan Nghị sẽ lại phát tác.

Chỉ cần theo thói quen chạm vào thuốc lá, cậu sẽ đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện trước đó với bác sĩ.

"Nguyên nhân gây ung thư tế bào phổi về cơ bản đến từ việc hút thuốc quá nhiều … cậu còn trẻ như vậy, câu đã hút bao nhiêu điếu mỗi ngày vậy? ”

Quan Nghị suy nghĩ hồi lâu rồi thành thật nói số lượng cho anh ấy.

Bác sĩ trợn mắt há hốc mồm, nghiêm khắc bảo cậu từ hôm nay trở đi tuyệt đối không được chạm vào thuốc lá nữa.

Ngoài miệng Quan Nghị đồng ý rất nhanh, chỉ là nghiện thứ đồ này, sao có thể nói bỏ là bỏ được đâu. Huống hồ, nicotine thật sự có thể khiến cho thần kinh căng thẳng của cận tạm thời tê liệt, đạt được sự thoải mái khi trong giây phút giải thoát ngắn ngủi …

Bỏ đi.

Quan Nghị thở dài và vứt bỏ hộp thuốc lá.

Theo sau đó, cậu đi vào tủ lạnh lấy một que kem Kỷ Thanh Nghiễn mua lúc trước nhét vào miệng.

Rõ ràng kem có vị ngọt mà hết lần này tới lần khác cậu từ vị kem tỏa ra trong miệng lại cảm thấy cay đắng.

*

Chờ cậu ăn xong qje kem, Kỷ Thanh Nghiễn cũng chưa trở về.

Phỏng chừng còn đắm chìm trong hạnh phúc khi đã cầu hôn thành công.

Quan Nghị chán ăn, cậu kéo lê thân mình đến phòng để thu dọn hành lý.

Trong thực tế, đồ đạc của cậu cũng không có quá nhiều, có lẽ khi cậu chuyển đến, cậu đã dự đoán đến cuối cùng cậu sẽ rời đi.

Bức chân dung màu xanh dương đã được Quan Nghị giấu kín trong vali, như thể chỉ có sự tồn tại của nó, thực sự nhắc nhở cậu rằng cậu đã được yêu thương như trong quá khứ.

Cậu dịu dàng vuốt ve đường vân trên bức chân dung một lần, nghĩ đến tình cảnh lúc trước khi mới lấy được chân dung.

"Trước tiên anh đừng sờ, tranh sơn dầu vẫn chưa khô đâu." Kỷ Thanh Nghiễn đè tay cậu lại, dương dương đắc ý, "Anh Quan, có phải anh rất thích không? Thích đến mức không nỡ buông tay, đúng không?"

Mặc dù là nhìn Kỷ Thanh Nghiễn vẽ, nhưng cuối cùng khi nhận được thành phẩm, cậu vẫn kinh ngạc khi hắn có thể phác họa mình tinh tế đến mức này.

"Anh nhìn giống như thủy quái hồ Loch Ness vậy." Nhìn dáng vẻ đắc chí của Kỷ Thanh Nghiễn, cậu cố ý trêu chọc hắn —— sau đó trước khi Kỷ Thanh Nghiễn lộ ra vẻ mặt tức giận, đúng lúc bổ sung một câu: "Thế nhưng, anh thật sự rất thích. ”

Kỷ Thanh Nghiễn mỉm cười rạng rỡ, nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái: "Lúc này mới đúng —— nha! ”

Thời gian trôi qua quá nhanh, bây giờ sơn dầu đã khô từ lâu, khi ngón tay chạm vào lên sẽ có cảm giác thô ráp giống như bức tường nứt toạc vậy.

Góc dưới bên phải là chữ ký của Kỷ Thanh Nghiễn, Kỷ Thanh Nghiễn rồng bay phượng múa.

Là bút tích Kỷ Thanh Nghiên để lại trong quá khứ.

Kỷ Thanh Nghiễn trong quá khứ.

Quan Nghị như bị ma nhập nhìn chằm chằm chữ viết kia hồi lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Mỗi lần nhìn thấy bức chân dung này, Quan Nghị cảm thấy như … Kỉ Thanh Nghiễn vẫn còn đang ở bên cạnh cậu.

Đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cậu cả kinh, nhanh chóng đem bức họa nhét vào chỗ sâu nhất trong đống quần áo, lại làm kẻ có tật giật mình mà chột dạ đứng lên.

À, Kỷ Thanh Nghiễn đã trở về.

Là Kỷ Thanh Nghiễn của hiện tại, hồi ức và hiện thực trùng trùng điệp điệp, cậu nhớ tới alpha trưởng thành trước mắt này đã chính thức có được vị hôn phu yêu quý của mình vào ngày hôm nay.

"Này, Thanh Nghiễn." Quan Nghị nuốt xuống cổ họng sự run rẩy chần chừ đã lâu, gọi Kỷ Thanh Nghiễn.

Kỷ Thanh Nghiễn vẫn đang trong động tác mở cửa, biểu cảm dường như có chút cứng ngắc.

“ … Quan Nghị, anh muốn đi à?" Kỷ Thanh Nghị cau mày hỏi cậu, giọng nói trong trẻo từ trước đến nay lúc này hơi trầm thấp, hình như cũng không quá vui vẻ.

Quan Nghị rũ mắt xuống thu dọn vali đã sắp dọn xong xuôi, hình như ở lâu như vậy, đồ đạc thu dọn ra cũng chỉ có một chiếc vali mà thôi.

Quan Nghị thở hắt ra, che giấu đóng vali lại, bình tĩnh mở miệng: "Ừm, tôi sẽ chuyển đi."

Lạch cạch.

Âm thanh đóng cửa.

Kỷ Thanh Nghiễn đứng ở huyền quan một hồi mới bắt đầu động tác, thanh âm đổi giày rất vang vọng, giống như có chút lo âu.

"Vẫn ở tốt như vậy, vì sao đột nhiên phải đi?" Kỷ Thanh Nghiễn đi tới bên cạnh cậu, hít sâu vài hơi mới chậm rãi hỏi.

Ngữ khí của Kỷ Thanh Nghiễn nghe có vẻ không vui, nguyên nhân không vui —— có lẽ là không nỡ.

Quan Nghị không thể không ngẩng đầu lên và quan sát thần sắc của hắn.

Biểu cảm của Kỷ Thanh Nghiễn quả nhiên là bất ngờ, thậm chí ánh mắt nhìn cậu từ trên cao còn có chút hung ác nham hiểm, khóe môi từ trước đến nay vẫn luôn cong lên lúc này mím chặt thành một đường, giống như có thể bắn ra tia lửa bất cứ lúc nào.

Biểu cảm này Quan Nghị lại cảm thấy hình như trước kia cậu đã từng thấy qua.

… Đúng rồi, giống như trước kia, sau khi Kỷ Thanh Nghiễn phân hóa thành Alpha, cố ý chạy tới phòng ngủ của cậu tìm cậu, cũng là biểu cảm như vậy.

Vì vậy, đối với biểu hiện của mình, Quan Nghị không thể không theo suy nghĩ thực sự của riêng mình, lẩm bẩm mở miệng: "cậu sắp đính hôn."

Quan Nghị vừa nói ra những lời này cậu liền cảm thấy hối hận.

Đồng thời cũng phát hiện biểu cảm âm trầm của Kỷ Thanh Nghiễn biến mất vào giây sau —— Kỷ Thanh Nghiễn hơi nhíu nhíu mày, thu lại tin tức tố của Alpha không biết từ lúc nào tăng vọt, lộ ra biểu cảm hoang mang cùng không biết làm sao.

"Tôi …"

Quan Nghị run sợ chờ một hồi lâu, vẫn chỉ đợi được một chữ như vậy.

Một chút thất vọng, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong một ngày đã trải qua nhiều đả kích như vậy, hình như Quan Nghị cũng khoác lên chiếc áo giáp, cảm giác lúc này bất kể thái độ của Kỷ Thanh Nghiễn như thế nào … cậu cũng không thể làm tổn thương chính mình được nữa.

"Cậu sắp đính hôn rồi." Quan Nghị đứng lên nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng, "Cậu biết đấy … Vì vậy, tôi cũng dự tính rời đi.”

Quan Nghị không muốn diễn nữa. Cậu thực sự quá mệt mỏi.

Người trước mặt ngơ ngác, do dự, nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt, lỗ tai lại không biết vì sao lại có chút phiếm hồng.

Đôi môi của Kỷ Thanh Nghiễn mở ra rồi khép lại, cuối cùng hắn không nói bất cứ điều gì.

Kỷ Thanh Nghiễn … là luyến tiếc sao?

Đáy lòng Quan Nghị dâng lên sự khuyên giải khó hiểu, nhiều hơn vẫn là thương cảm.

Dù sao, cũng sắp đi rồi.

Quan Nghị vươn tay sờ khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc gần trong gang tấc của hắn, trong nháy mắt ngón tay chạm tới, cậu nhận thấy thân thể của Kỷ Thanh Nghiễn run rẩy, nhưng mà … hắn không có né tránh.

Quan Nghị lấy lại tinh thần và nhanh chóng rụt tay lại.

Tầm mắt của Kỷ Thanh Nghiễn vẫn bám theo ngón tay cậu, một loạt động tác của cậu rời đi, lông mày hắn cũng nhíu chặt hơn, trên mặt lại là biểu cảm càng thêm mờ mịt lại không biết phải làm sao.

"Tôi vẫn luôn có vấn đề."

Ngực có chút đau đớn, là do bệnh tật, cậu nghĩ vậy.

“ … Tại sao cậu lại … "

Quan Nghị chỉ là, đơn thuần cảm thấy khó khăn để đặt ra một câu hỏi.

"Thích như vậy …"

Chắc chắn, không phải là chất vấn.

"Phỉ Phỉ?"