Chương 1: Tôi sắp chết

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Quan Nghị ném kết quả xét nghiệm vào thùng rác.

Lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, còn chưa kịp châm lửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên.

Là tiếng chuông của riêng người đó.

Tay cầm điếu thuốc thoáng run rẩy, cậu thở dài đầy phiền muộn, ném điếu thuốc vào thùng rác.

Vào lúc nghe máy, cậu chưa nói chuyện đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của đối phương truyền đến.

" Quan Nghị, ở đâu vậy?"

Quan Nghị quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng ở sau lưng, cười khổ nói: "Ở nhà..... Làm sao vậy?"

Người nọ dường như không để ý đến trạng thái của cậu lắm, vui sướиɠ chia sẻ niềm vui: "Cậu biết không, Phỉ Phỉ đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi!"

".......À."

Một âm điệu kỳ quái phát ra từ trong yết hầu, cứng ngắc đến quỷ dị, ngay cả chính bản thân cậu cũng cảm thấy khó nghe. Để che giấu âm thanh đó, cậu hắng giọng một tiếng, dùng giọng điệu tươi cười nhẹ nhàng: "Thì ra là vậy, thật tốt. Chúc mừng cậu......"

Thật tốt, thật tốt.

Người ở bên kia điện thoại càng thêm vui sướиɠ, dù cách một chiếc điện thoại cũng có thể cảm nhận được niềm vui của người đó: "Đúng vậy! Tôi thật sự rất vui, muốn chia sẻ với cậu đầu tiên, dù sao thì cậu cũng là người thân thiết nhất với tôi."

Quan Nghị ngước mắt nhìn bầu trời cao vời vợi, trong mắt lại là một bầu trời chua xót.

"...... Khi nào thì.. Hôn lễ?"

"Hôn lễ quá sớm có nhiều việc phải chuẩn bị, bọn tôi định đính hôn trước. Tôi thật sự chờ không kịp nữa. Haha, không nói chuyện với cậu nữa, Phỉ Phỉ có việc tìm tôi. Tối nay tôi sẽ gọi lại cho cậu. Bye nha!"

"Bíp......"

"Tút tút ——"

Quan Nghị thở dài, buông điện thoại xuống.

Người đó vẫn hấp tấp như trước, nếu hắn có thể để ý đến cậu một chút có thể nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào không dứt bên tai, rõ ràng là cậu không ở nhà.

Nhưng không sao.

Nếu cậu còn để ý đến những chuyện tí tẹo, sự quan tâm vượt hơn tình bạn thì có lẽ cậu đã sớm hậm hực mà chết.

Chính là......

Lắc đầu thổi bay những suy nghĩ rối loạn trong đầu, Quan Nghị lại gọi điện cho một người khác, mẹ của người kia.

Bà ấy bắt máy rất nhanh nhưng lại không nói lời nào, trầm mặc chờ cậu lên tiếng trước.

Quan Nghị cũng không còn lòng dạ nào giằng co với bà ấy, tranh đấu nhiều năm như vậy lại bị một cuộc gọi thông báo hắn sắp đính hôn phá hủy.

"Cậu ấy vừa mới nói với tôi, cậu ấy sắp đính hôn." Giọng nói của cậu còn khàn hơn trong tưởng tượng, cậu nhịn không đường ho khan một tiếng.

Bà ấy cũng không kinh ngạc, hô hấp cũng không rối loạn, có lẽ đã biết tin này sớm hơn cả cậu.

Quan Nghị tiếp tục nói: "Cháu cũng muốn rời khỏi nơi này."

Lần này, bà ấy rõ ràng đã ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Cháu phải đi? Quan, chúng ta đã từng nói cháu sẽ ở bên cạnh chăm sóc nó mà, nó....."

Dường như bà ấy không ngờ cậu sẽ rời đi.

Haiz, ỷ vào cậu thích hắn, đôi mẹ con này đã lợi dụng cậu nhiều năm, không biết là vô tình hay cố ý.

Quan Nghị nở nụ cười: "Cũng không phải là tôi muốn. Nhưng mà....."

Cậu nhìn tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò thành một cục.

"Nhưng mà, tôi sắp chết."