"Vậy thầy xuống xe trước, em cứ thay trong xe đi.” Hứa Nham Bạch mở cửa xe bước ra, gió đêm mát lạnh làm cho lý trí mất nhiệt của anh cảm thấy thoải mái một chút.
Hứa Nham Bạch tháo kính gọng trên mắt xuống, không có kính che chắn, đôi mắt phượng hẹp dài này càng thêm sắc bén, nhắm mắt lại hít sâu mùi hương bị gió thổi nhàn nhạt, trong đầu lại lặp đi lặp lại hình ảnh nhìn thấy cậu trong phòng vệ sinh quán bar, cánh môi đỏ ướt bị hàm răng cắn trầy một chút, trên mặt dính một tầng mồ hôi mỏng, còn có đôi mắt rưng rưng kia làm tinh anh loạn nhịp.
"Tiền Nhất Hành" Miệng anh nhẹ nhàng thốt ra ba chữ này, khóe miệng Hứa Nham Bạch gợi lên ý cười, đáy mắt hiện lên vẻ tối tăm, lúc này khí chất quanh người anh hoàn toàn thay đổi, nào còn có dáng vẻ giáo sư khiêm tốn nhã nhặn nữa.
Mãi cho đến khi cửa xe được mở ra lần nữa, Hứa Nham Bạch mới giơ tay đeo kính lên mắt lại, khí thế bức người dịu đi hết, một lần nữa khôi phục thành bộ dáng ôn hòa của vị giáo sư mà Tiền Nhất Hành quen biết.
"Giáo sư Hứa, em thay xong rồi, nếu thấy không mở cửa sổ xe thông gió, mùi vị sẽ nồng lắm đấy.” Tiền Nhất Hành vừa nói vừa ngượng ngùng.
"Được rồi, cậu mau trở về ký túc xá đi, trễ như vậy rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Hứa Nham Bạch dặn dò, sau đó lại giống như là nhớ ra gì đó, nói với cậu: “Đúng rồi, tôi nhớ rõ lúc trước em có một bài luận văn đang tìm giáo viên giúp sửa đổi, nếu em không phiền tôi có thể giúp em xem qua.”
Lần này đến lượt Tiền Nhất Hành ngây người ra, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mặc dù Hứa Nham Bạch chỉ là một chàng trai trẻ nhưng anh đã là một trong những giáo sư kinh tế hàng đầu trong nước, muốn chọn lớp của anh để học cũng phải tranh giành. Quan điểm luận văn mà anh xuất bản rõ ràng rất độc đáo, suy nghĩ rõ ràng, người muốn anh chỉ dẫn đều phải xếp hàng nửa năm cũng chưa chắc được.
Nói không phiền thì thật sự là quá không biết xấu hổ, Tiền Nhất Hành giờ phút này phải nói là rất hãnh diện mới đúng.
"Sao em thấy phiền được chứ ạ? Nếu luận văn có thể được giáo sư Hứa đây chỉ bảo, vậy hẳn là vinh hạnh của em rồi.”
Hứa Nham Bạch mỉm cười, "Em chính là sinh viên được giáo sư Phương thích nhất, khen ngợi em trước mặt tôi rất nhiều lần, luận văn trước đó của em tôi cũng đã xem qua rồi, ý tưởng rất tốt. ”
Tiền Nhất Hành mím môi cười ngượng ngùng cúi đầu.
Ánh mắt Hứa Nham Bạch ở góc độ không nhìn thấy được nhìn lướt qua cổ áo mở rộng của cậu, cổ trắng nõn lộ ra trong gió đêm, mùi hương kia càng ngày càng nhạt.
"Vậy thì quyết định vậy đi, thời gian là vào tối ngày mai, địa điểm là ở nhà thấy, em thấy sao?” Hứa Nham Bạch hỏi.
"Tối mai ạ?” Giọng điệu của Tiền Nhất Hành có chút chần chờ.
"Bất tiện à?”
"Không ạ, tiện lắm, vậy tối mai đi.” Tiền Nhất Hành trong lòng cân nhắc, việc part time ở quán bar có thể xin nghỉ, nhưng cơ hội được giáo sư Hứa chỉ dẫn thì không thể bỏ qua được, hơn nữa trong thời gian mình nhạy cảm cũng không thích hợp ở nơi công cộng trong thời gian dài.
Tiền Nhất Hành vẫy tay biệt Hứa Nham Bạch, đi vào ký túc xá, trong lòng còn mang theo tràn đầy cảm kích và tôn kính đối với Hứa Nham Bạch, hoàn toàn không biết đứng phía sau vị giáo sư này căn bản không phải là người tốt gì, mà là ma quỷ muốn kéo cậu vào vực sâu.
Đã qua gần 2 giờ sáng, quản túc đã đi ngủ, cửa lớn cũng đã khóa chết, nhưng điều này ngăn không một người thường xuyên về muộn như Tiền Nhất Hành, thuần thục ném túi xách vào trong, sau đó hai tay chống tường leo rào, hoàn mỹ đáp xuống đất, thể lực của Alpha cũng không phải là thừa.
May mắn bây giờ không có ai, nếu để cho fan hâm mộ của Tiền Nhất Hành nhìn thấy nam thần đại học C cao lãnh chi hoa lạnh lùng mà nửa đêm trèo tường, có khi đã đi thuê một đống phòng ngủ với người khác cũng có lắm.