Chương 1

Thành phố Nam Đảo, Viện điều dưỡng Hải Giác.

Trong phòng hội nghị, trên màn hình là một đoạn video ngắn.

Bầu trời ảm đạm màu xám tro làm ánh sáng trong video vô cùng mơ hồ, làn sóng âm trầm vỗ rì rào vào bờ biển, tưởng như sắp có quái vật chuẩn bị xé nát đêm tối, bơi vào bờ.

Một chiếc thuyền thăm dò cỡ lớn đang chầm chậm vào bến.

Trong theo dõi, trên mui thuyền một đám binh sĩ đột nhiên dừng trò chuyện, phảng phất nhìn thấy thứ gì khiến cho bọn họ vô cùng hoảng sợ, chỉ nghe thấy hai tiếng hỗn loạn thét lớn:

"Trở về khoang thuyền!"

"Mau hạ thuyền nhỏ!"

Nhưng mọi hành động vẫn quá chậm, một giây sau cả chiếc thuyền liền kịch liệt rung lắc, ngay sau đó, liền phảng phất bị quái vật dưới đáy biển bẻ ngang, đứt gãy, thuyền ầm ầm vỡ tan.

Trong video chỉ còn lại tiếng gào thét mà kinh cả người:

"Mau gọi trợ giúp!"

* * *

Đoạn video này, đã bị xem đi xem lại hai mươi mấy lần, nhưng mà mỗi một lần đều sẽ cho người ta cảm thấy cực kỳ chấn động.

Nếu như lấy ảnh chụp cắt ra từ video không ngừng phóng to, phóng to, sẽ nhìn thấy trong bóng tối:

Lúc 1 phút 20 giây, một cánh tay trắng bệch bắt được mạn thuyền.

Thứ mà họ gọi là quái vật dưới đáy biển, chỉ là một "người".

Năm 3036, con người có một loại sức mạnh gọi là tinh thần lực, kể cả khi tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, vẫn rất khó để tưởng tượng được, trên thế giới tồn tại "người" có thể dùng tay không để xé nát thuyền bọc thép.

- - Như vậy, còn được coi là con người sao?

Trong phòng giám sát, hoàn toàn yên tĩnh.

Cuối cùng, một người mặc áo blue trắng đeo kính cận mở lời phá vỡ trầm mặc:

"Hắn không còn nhân tính."

"Chúng ta nên cho hắn cái chết nhân đạo."

Người đàn ông bên cạnh cũng hoảng sợ:

"Cấm khu cách trung tâm thành phố quá gần, quá nguy hiểm, chúng ta không thể giữ lại 001!"

Tiếng nói vừa dứt, đối diện hắn, một người tóc đầu đinh mặc đồ quân đội Alpha lại cười lạnh một tiếng, "Các ngươi nói thì đơn giản, có biết rằng gϊếŧ chết hắn khó như thế nào không?"

Trong phòng giám sát mùi thuốc súng nồng nặc.

Từ nửa năm trước, trong Viện điều dưỡng, sau khi bệnh nhân 001 tỉnh dậy, những tranh cãi thế này đã kéo dài ròng rã nửa tháng. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều biết thân phận 001 thần bí, chỉ nghe mệnh lệnh trực tiếp từ Liên Bang, nên không phàn nàn gì.

Nhưng từ khi xuất hiện nhiều sự cố không mong muốn, sự nguy hiểm của 001 vượt quá trí tưởng tượng của con người, sợ hãi càng ngày càng tăng kéo theo áp lực tinh thần cực độ, trong Viện điều dưỡng liền bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.

Một bên muốn cho 001 cái chết nhân đạo, đem nguy hiểm giảm đến mức nhỏ nhất, cũng càng không hiểu vì sao Liên Bang muốn giữ lại vật thể nguy hiểm như vậy. Một bên thì tuyệt đối không đồng ý, cho rằng nhất thiết phải nghe theo mệnh lệnh của Liên Bang, ngoài ra không chịu nói gì thêm, càng thêm giữ kín thân phận của 001.

Nghe tiếng cãi vã, tóc đã ngả xám viện trưởng Khâu nhìn làn mưa xối xả ngoài cửa số.

Hắn nhớ lại đêm mưa mười năm trước.

Mười năm trước, viện trưởng Khâu lúc ấy vẫn chỉ là "bảo vệ".

Khi đó, viện trưởng Khâu mới được khẩn cấp điều đi từ Viện nghiên cứu, cũng là hắn lần đầu tiên nhìn thấy 001.

Ngay lúc đó viện trưởng Khâu kinh ngạc phát hiện, người mà sau này mình muốn trông giữ, là Liên Bang định hải thần châm, là Liên Bang tiền nhiệm lãnh tụ, Chúc Diên.

Nhưng là, mọi người đều gọi hắn "Nguyên Huân".

Nguyên Huân còn có nghĩa là "thành tích đầu tiên", từ các khu vực đầy ô nhiễm vật, để cho Liên Bang phát triển "thành tích đầu tiên", dần dần, mọi người không còn gọi thẳng tên của hắn, mà gọi "Nguyên Huân".

Đến nay, hầu hết nhân dân Liên Bang cho rằng, mười năm qua Nguyên Huân chỉ là ẩn cư, tại căn cứ nào đó tĩnh dưỡng vết thương cũ.

Thế nhưng không ai ngờ rằng, đêm mưa mười năm trước, là lần cuối cùng nhìn thấy Nguyên Huân.

Cao lớn nam nhân vừa xuất hiện, liền bị vô số vũ khí ngắm bắn.

Viện trưởng Khâu ở trong góc, nhìn thấy Nguyên Huân bình tĩnh mà cởi bao tay.

Dưới lớp vải mỏng, mạch máu xanh trắng, nhưng lại tràn đầy lực lượng khủng bố.

Răng nanh của hắn mọc lên, tóc ngắn bạch kim thong thả mà quỷ dị dài ra, ánh mắt mỹ lệ xám lam theo thời gian trôi qua dần trở nên đen kịt một màu, mà từ phần eo bụng trở xuống, theo sự di chuyển, bắt đầu xuất hiện những mảnh vảy cá lấp lánh ánh sáng.

Một sinh vật đan xen giữa người và quái vật, quỷ dị mà mỹ lệ.

Dường như chỉ có thể nhìn thấy ở trong những truyền thuyết cổ xưa mà thần bí.

Hắn bình tĩnh đi vào một tòa to lớn l*иg sắt, ra mệnh lệnh cuối cùng: "Đi góc biển ngục giam."

Tại đêm mưa mười năm trước, một tòa sắt thép l*иg giam cực kỳ to lớn được máy bay trực thăng bí mật vận chuyển, được đội quân năm trăm bộ đội đặc chủng hộ tống, đưa đến góc biển ngục giam.

Ai cũng không tưởng tượng nổi, bên trong l*иg sắt, tiếng đập bang bang vang vọng, phảng phất như có dã thú ở bên trong giãy giụa, đang nhốt một thực thể như thế nào.

Toàn bộ khu vực đá ngầm phía Bắc thành phố Nam Đảo và khu vực biển bị phong tỏa, trở thành "Cấm khu", thiết trí vô thời hạn cấm biển.

3025 năm -3035 năm, khu hải vực u tối này không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Góc biển ngục giam dần dần trở thành Viện điều dưỡng Hải Giác, năm đó bảo vệ cũng trở thành "viện trưởng Khâu".

Cho đến tháng trước, một tiếng còi báo động chói tai như muốn xé nát trời xanh.

Hắn thức tỉnh.

Mười năm, tinh thần lực bạo động đã đem Liên Bang truyền kỳ, trở thành một con quái vật đáng sợ.

Nhưng mà, hết thảy chú định mọi việc trên chỉ có thể là tối cao cơ mật, thân phận của 001, tính cả lịch sử của Viện điều dường, cùng nhau bị phủ bụi, bị lãng quên.