Chương 2

Chậc, vậy mà còn mặc qυầи ɭóŧ trắng nữa chứ, khiến cho hắn nhìn đến mức lập tức cứng lên.

Trong lúc đó thì Phương Minh Thần còn thỉnh thoảng kéo cổ áo lên để lau mồ hôi, để lộ ra cơ bụng săn chắc và đường viền áσ ɭóŧ. Mỗi một lần cậu kéo áo lên đều có thể nghe thấy tiếng hét lên của nữ sinh cả trường, Hạ Thiệu Huy nhìn người ấy và tưởng tượng, ôi, thật sự muốn lột quần của cậu ta để xem chân thử thế nào...

Trận thi đấu diễn ra vô cùng ác liệt và căng thẳng, cuối cùng thì trường học A đã giành chiến thắng sau cú ném ăn trọn ba điểm của Phương Minh Thần vào rổ, tiếng còi vang lên. Toàn trường bắt đầu nhốn nháo, tư thế này không hề giống như một trận đấu bóng rổ mà giống như một buổi hoà nhạc hơn. Sau khi trận đấu kết thúc, Hạ Cảnh Thư cũng không nán lại khán phòng quá lâu, hắn vội vội vàng vàng chạy đến phòng thay quần áo của cầu thủ, hắn thật sự nóng lòng muốn nhìn thấy cặp chân xinh đẹp đó một chút nữa...

Bởi vì có cái gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc, Hạ Cảnh Thư vừa bước vào trong phòng thay quần áo đã nhìn thấy Phương Minh Thần đang thay đồ. Có thể nhìn thấy rõ ràng rằng người thanh niên vừa tắm rửa xong, nước vẫn còn chảy xuống từ lọn tóc, lần này trên người cậu chỉ mặc chiếc qυầи ɭóŧ, thân trên thì mặc chiếc áo bảo hộ. Núʍ ѵú màu hồng như điểm xuyết cho cho cơ thể trắng như sữa của Phương Minh Thần, đương nhiên thứ Hạ Cảnh Thư muốn nhìn thấy nhất là chân của cậu.

Phương Minh Thần đi chân trần bước trên sàn nhà, những giọt nước trên bắp đùi không được lau sạch sẽ, cả người có bốc ra hơi nóng. Chân của cậu không hề có chút lông chân nào, toàn bộ đôi chân đều là màu trắng sữa. Có thể là do lúc tắm dùng nhiệt độ nước quá cao, trên bắp đùi hiện ra mảng đỏ mảng trắng, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn, hồng hào.

Trong đầu của Hạ Cảnh Thư cũng đã suy nghĩ ra vô số cách chơi với đôi chân này, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rất tươi.

"Tôi là anh trai của tiểu Từ, muốn cảm ơn mọi người trong thời gian này đã quan tâm chăm sóc tới tiểu Quang, tôi muốn mời mọi người đi ăn đồ nướng."

Một đám đàn ông to lớn không có ai có ý định từ chối, Hạ Cảnh Từ xô đẩy, nói rằng nên để mình mời khách, lại để cho anh trai thay mặt mời, một đám người đông đảo đi đến cửa hàng thịt nướng.

Hạ Cảnh Thư đi theo sau đám người đó, cẩn thận quan sát đám người từng chút một, Phương Minh Thần được một người đàn ông khác ôm cổ cười vui vẻ, bây giờ cậu đã thay đồ thành một chiếc áo hoodie bình thường và quần đùi, những đường gân ở gót chân anh ấy hơi giãn ra khi anh ấy bước đi, khiến người khác nhìn vào là muốn cắn.

Quán đồ nướng không có ai thế nên mấy người liền nhanh chóng chen lấn ở cái bàn lớn, Hạ Thiệu Huy ngồi yên lặng bên phải của Phương Hoa Dung. Trên mặt thì cậu ta luôn giữ yên lặng, nhưng hai chân dưới gầm bàn lại lặng lẽ dán vào chân của Phương Hoa Dung.

Người thanh niên quay đầu lại nhìn giống như là đang nghi ngờ, hai chân lại rụt về phía trong. Chạm vào đã lập tức rời đi, trong lòng của Hạ Cảnh Thư vô cùng tiếc nuối.

"Chật quá."

Phương Minh Thần cũng biết ý, nhìn hắn cười bảo không làm sao cả, sau đó liền quay đầu sang chỗ khác tiếp tục ăn thịt. Trong lúc đó thì Hạ Thiệu Huy liên tục áp vào chân của Phương Hoa Dung, đôi khi cậu ấy không nhịn được mà cọ xát một chút. Cả người của Phương Hoa Dung sững sờ một lúc, nhưng cũng không dời chân đi.

Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng Hạ Cảnh Thư đứng lên và giơ ly rượu lên cao.

"Hai ngày nữa chính là sinh nhật 20 tuổi của tiểu Từ, tôi ở tại chỗ này mời tất cả mọi người đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của thằng bé."

Một đám đàn ông to lớn đều bày tỏ đồng ý với việc đó, sau đó lại đứng lên, cụng ly một hơi uống sạch. Phương Minh Thần cũng ngửa đầu ra sau uống rượu, Hạ Thiệu Huy nghiêng đầu nhìn ngắm người thanh niên thấp hơn hắn nửa cái đầu.