Chương 7.2
Edit: Con Cá Rô Đồng
“Ai nha, không ngờ đến thứ đồ như thế này cũng có thể mang ra, cái này rất khan hiếm đó!" Thẩm Triệu Lam cười rộ lên, giơ giơ tay với viên đá nhỏ
"Ngươi hào phóng như vậy, tôi lý do để từ chối cũng không có."
Thẩm Triệu Lam đứng lên, diệu thạch nhét nhanh vào trong túi, vỗ vỗ trên túi áo blouse trắng:
“À mà phải nói trước, sống chết tôi không đảm bảo. Diệu thạch hàng đã nhận khỏi trả."
Đến buổi chiều, Lâm Mặc Văn nhận được một file tài liệu bên trong nhiều thật nhiều báo cáo phân tích. Đây là những phân tích về thành phần chất lỏng kia của Thẩm Triệu Lam. So với viện khoa học phải nói chất lượng khác nhau một trời một vực. Hướng Vân bệnh tình không thể chậm trễ nữa. Hai ngày nay bên trong cơ thể cậu kịch liệt chuyển biến xấu, nội tạng chảy máu, cơ bắt yếu ớt nghiêm trọng. Trạng thái hiện tại đã không thể gọi là trị liệu mà giống như đang làm thí nghiệm. Tiêm vào người Hướng Vân các loại thuốc khác nhau, xem thân thể cậu có phản ứng gì, so với chuột bạch thì cũng không khác lắm. Bây giờ thấy thiên tài khoa học Thẩm Triệu Lam tới chơi, Hướng Vân ý thức được, giây phút mình chết đi chính là vì cống hiến cho sự nghiệp khoa học nước nhà.
Thẩm Triệu Lam được coi là quái nhân của quân bộ. Tính cách của anh rất ôn nhu, giọng nói giống như chim hoàng anh hót vô cùng dễ nghe. Dẫu vậy, anh lại thích đùa nghịch với tiêu bản, thi thể càng kỳ quái, càng hiếm thấy lại càng có thể gợi lên hứng thú. Còn có tin đồn bát quái là chưa có ai từng nhìn thấy Thẩm Triệu Lam động dục. Hắm năm 15 tuổi sáng chế thành công thuốc ức chế mới, xong thử trên chính bản thân luôn. Lần đó thuốc xuất hiện điều ngoài ý muốn, từ đó anh không thể ngửi mùi Omega, cũng vĩnh viễn không động dục lần nữa. Mà bản thân anh lại không có hứng thú với tìиɧ ɖu͙©, chỉ một đường dấn thân vào nghiên cứu.
Hướng Vân nhìn Alpha tóc bạc vừa đến bên giường bệnh. Người kia khuôn mặt như ánh trăng giương đôi mắt ôn nhu nhìn xuống. Lúc này Hướng Vân đã không còn sức tự mình ngồi dậy. Cậu khó khăn cười:
"Thẩm Triệu Lam, tôi sắp chết đúng không?"
“Rất có khả năng.” Thẩm Triệu Lam thanh âm nhẹ nhàng nói:
“À, 100% khả năng.”
“Cái đó gọi là "Rất có khả năng ấy hả?" Hướng Vân cười cười, thản nhiên nói:
"Đây là khẳng đinh sẽ chết ha!"
"Hơn nữa chết rất khó coi." Thẩm Triệu Lam tìm chỗ trống trên giường tự nhiên ngồi xuống mở ra máy chiếu trên cổ tay, nghiêm đầu cười:
"Muốn xem cảnh phút cuối trước khi chết như thế nào không? Lâm Mặc Văn chưa cho cậu xem qua đi."
Thẩm Triệu Lam đôi chân có tiết tấu đong đưa, nhẹ nhàng vuốt vuốt máy chiếu đảo qua đảo lại ảnh chụp thi thể. Nếu Lâm Mặc Văn chậm chạp không cho bệnh nhân biết sự thật thì anh đây phải giúp sức rồi.
Hướng Vân trầm mặc chăm chú nhìn tấm ảnh, tận mắt xem giả lập cơ thể mình dần hư thối, nhìn không ra hình người.
Thẩm Triệu Lam lại rất nhẹ nhàng, xem đến cực kỳ vui vẻ, đột nhiên ngừng ở thực nghiệm số 36:
“Tên này có trạng thái giống cậu nhất, đây là Alpha cấp 2A, sống được đúng 36 ngày, cũng là người lâu nhất. Cậu chắc là sẽ trụ được lâu hơn tí, nhưng chắc cũng không lâu đâu."
"Tôi đang thiếu một thi thể làm tiêu bản á." Thẩm Triệu Lam ngoé mắt dài liếc về giấy bút trên tủ đầu giường, mặt mày hớn hở nói:
"Cậu có thể viết đơn hiến tặng cơ thể cho khoa họ không?"
Tuy rằng Hướng Vân biết tên này là quái nhân, dù là thiên tài nhưng dị vẫn là dị. Cậu nghĩ, có phải hay không bản thân nên cảm thấy vinh hạnh, tại vì Thẩm Triệu Lam có nhiều tiêu bản nhưng lại cảm thấy hiếm lạ với mình.
"Cái này đối với tôi có gì tốt đâu?" Cậu cười nói
"Hướng Vân, tôi vì cậu đã chuẩn bị hai liều." Alpha tóc bạc nhẹ nhàng nói, mở cái rương lạnh bên cạnh người ra, bên trong có hai ống tiêm cực dài.
“Một bên là thuốc giải tôi mới làm thí nghiệm, bên còn lại là thuốc giúp cậu chết mà không đau đớn."
Hướng Vân đồng tử thu nhỏ lại, nhìn những dụng cụ bên cạnh mà tốc độ tim đập tăng lên.