Chương 7
Edit: Con Cá Rô Đồng
Không xong, phải nhanh chóng buông Hướng Vân ra, bằng không chuyện lớn sẽ không thành.
Alpha cấp 3A ý chí gian nan chống đỡ cơ thể. Y muốn buông tay nhưng dòng máu cuồn cuộn trong người lại làm Y ôm càng chặt.
Từ thời kỳ nguyên thuỷ, Alpha rất khó để gặp Omega thích hợp. Mỗi khi gặp được tuyệt đối không thể buông tay, phải nhanh chóng lập tức làʍ t̠ìиɦ, khiến cho cậu phải thụ thai mới thôi. Đây là bản năng đã khắc sâu vào mỗi tế bào cơ thể.
Loại này bản năng khắc vào thân thể mỗi một tế bào.
Lâm Mặc Văn hô hấp trở nên nặng nề, mỗi lần đề toả ra hơi nóng. Y hé miệng, hàm răng khát vọng cọ xát làn da non mịn ở cổ Hướng Vân.
Alpha cả người dùng sức đến phát run, thân thể mỗi một tấc cơ bắp đều phồng ro, hắn đang dùng sức mạnh để ngăn chặn chính bản thân mình xúc động đè Hướng Vân xuống ȶᏂασ đến mang thai.
Y ôm rất chặt, Hướng Vân thật sự nhịn không nổi, kêu lên một tiếng.
Lâm Mặc Văn bỗng nhiên hồi phục ý thức, đem Hướng Vân đẩy ra khỏi phạm vi công kích của Y.
Hướng Vân bây giờ khả năng giữ thăng bằng cũng khó, bị Lâm Mặc Văn dùng sức đẩy lại không có bất cứ phòng bị gì nên đập mạnh vào tường, ngã xuống dưới đất. Trước mắt cậu một màu sương đen, trong miệng phát ra âm thanh nức nở, xương sườn của cậu gãy rồi.
Hướng Vân hít một hơi sâu đè xuống đau đớn, giương mắt lên nhìn Alpha trên cao. Cậu cũng không hy vọng Lâm Mặc Văn nói một câu "Cảm ơn". Tên này lễ nghi quý tộc che giấu bản thân thật tốt, bọn họ đối với dân thường như cậu thì ghét bỏ, khi giơ tay nhấc chân mới lộ rõ.
"Cậu cũng không cần chán ghét tôi đến thế đi?"
Hướng Vân gian nan đứng lên nhưng đổi lại là thất bại.Gãy vài cái xương trước kia với cậu là không có việc gì, hiện giờ lại làm cậu không thể động đậy.
Hướng Vân không thể không từ bỏ ý định tự mình bò dậy, tận lực lê người để bản thân ngồi tựa thẳng lên tường. Đau đớn khiến mồ hôi của cậu chảy đầy người.
“Cái loại nước này sẽ không lây bệnh. Có chạm vào tôi một chút thì cũng không khiến cậu biết thành tôi lúc này đâu, yên tâm"
Lâm Mặc Văn không trả lời cậu, một cái liếc mắt cũng không có, xoay người về phía cửa mà bỏ đi.
Hướng Vân tự giễu cười cười, thân thể không ngừng mà trượt xuống dưới, tê liệt ngã trên mặt đất.
Phó quan đang ở ngoài cửa chờ. Lâm Mặc Văn trước mặt hoàn toàn khác lúc y mới đến. Pheromone như bão cát cuồn cuộn, ép người khác đến không thở nổi. Đây chính là trạng thái cuồng bạo của người bình thường, Lâm Mặc Văn cấp 3A cũng sắp hỏng mất.
“Thuốc ức chế" Lâm Mặc Văn bước nhanh vào phòng cách ly.
Dông dài lúc đầu xong là chuẩn bị đến giai đoạn chịt chịt rồi á :v
Với dạo này t hơi bận ôn thi, hết thi cuối kì rồi đến khi thử tốt nghiệp. Đi đi lại lại vẫn là câu hỏi
Phòng cách ly bệnh viện chuyên môn dùng để cho những Alpha cuồng bạo sử dụng. Căn phòng trống rỗng không có bất cứ vật nào, phòng ngừa hành vi phá hoại của Alpha. Phó quan chạy nhanh đi tìm thuốc ức thế tiêm vào người Lâm Mặc Văn. "Thêm hai liều nữa"
Phó quan ngẩn ra, nhìn mắt Lâm Mặc Văn, trừ bỏ Pheromone đang bạo động ra bên ngoài thì y vẫn lạnh nhạt như cũ, hoặc chắc là có âm trầm hơn...
Phó quan nhắc nhở Lâm Mặc Văn, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được dùng nhiều thuốc như thế. Nhưng người này là con của một trong ba vị tướng quân đứng đầu, thành tích cá nhân cũng cực kỳ nổi danh, hắn biết rõ bản thân mình như thế nào. Phó quan chỉ có thể tuân mệnh mà lấy ra thêm hai ống thuốc nữa.
Lâm Mặc Văn một hơi đem cả hai ống tiêm toàn bộ tiêm vào. Y thả người lên sopha, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Lượng thuốc ức chế gấp ba lần trong máu chậm rãi phát huy tác dụng.
Y cuối cùng có thể nhịn xuống, nhịn việc xông vào phòng bệnh Hướng Vân, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào khang đạo mềm mại, dùng hàm răng cắn nát tuyến thể, làm cho nó tràn đầy Pheromone của mình.