Chương 6

Chương 6

Edit: Con Cá Rô Đồng

Người kia không có nhắm vào Omega mà nhắm vào Hướng Vân, ý nói là mình không có địch ý với nữ hoàng.

“Ngươi đã bị bao vây, ta khuyên người mau chóng đầu hàng. Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói sẽ được giảm nhẹ tội danh." Hướng Vân hướng ra ngoài hô

Người bên ngoài chần chờ một lát rồi chậm rãi bỏ súng xuống.

"Hướng Vân" Âm thanh lạnh băng chậm rãi truyền đến.

“Lâm Mặc Văn?!” Hướng Vân từ phía sau bàn lộ ra một cái đầu thấy Lâm Mặc Văn đã đi vào trong phòng.

Xem ra hoàng tộc đồng thời phát tin cho cả ba vị tướng quân để tạo áp lực. Lâm tướng quân chính là cử con trai mình đi ứng cứu.

Vì cái gì Lâm tướng quân lại phái ra người thừa kế duy nhất của mình đi xử lý loại nhiệm vụ nguy hiểm như thế này chứ?

Lâm Mặc Văn lãnh lãnh đạm đạm đi đến trước bàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua những trang giấy lộn xộn. Dưới bàn Omega Nữ hoàng chui đầu ra từ l*иg ngực Hướng Vân, tò mò đánh giá Alpha mặt không đổi sắc này.

Lâm Mặc Văn vẫn duy trì tư thế, cùng Nữ hoàng bốn mắt đối diện. Buông tài liệu đang xem xét trong tay xuống, vòng qua sau bàn đem nàng từ lòng l*иg ngực Hướng Vân kéo ra.

"Ấy, đừng thô bạo như vậy!"

Lâm Mặc Văn túm chặt cổ áo đem Nữ hoàng giống như gà con túm lên.

“Là ai bắt cóc người, mục đích của bọn họ là gì.” Âm thanh lạnh băng phảng phất như những con dao nhỏ, không hề có cảm tình lại làm người nghe có cảm giác khủng bố.

“Ta, ta không biết.” Nữ hoàng bị dọa sợ, liên tục lắc đầu.

Lâm Mặc Văn buông tha Omega nhỏ xinh, xách cổ áo nàng kéo đi ra bên ngoài.

Hướng Vân một người một bàn trong phòng ngẩn người. Cậu là người dư thừa ấy hả? Tuy biết rằng Lâm Mặc Văn không thích bản thân nhưng mà cũng không đến mức ánh mắt cũng không cho, trực tiếp mặc kệ y rồi bỏ đi chứ? Y vội vàng bò dậy đuổi theo hai người bên ngoài.

Ba người bước đi vội vàng, đạp lên những thanh sắt thép vất đi làm phát ra âm thanh sột sạt.

Trên bức tường hoang phế, từ bốn phía bỗng chốc đồng thời bắn ra những tia laser, thông báo rằng đây chính là cái bẫy.

Đồng tử Alpha nháy mắt thu nhỏ lại, nửa là kinh nghiệm, nửa là bản năng mà tránh thoát công kích.

"Chạy mau" Hướng Vân hô lên

Kéo theo Omega nên hai người tốc độ bị hạn chế. Cả toà căn cứ đều bị cải tạo giống như một cái cỗ máy gϊếŧ người. Bọn họ trong lúc vô tình phát ra tín hiệu thông báo làm bộ máy xem họ như virus mà điên cuồng đuổi gϊếŧ.

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chiếu thẳng đến Nữ hoàng. Nữ hoàng không có chỗ để trốn, nhắm chặt hai mắt hét thảm một tiếng.

"A!!!"

"Công chúa người đừng có mở mắt ra nha!"

Nghe tiếng, Nữ hoàng mở to mắt, nhìn Hướng Vân đè trên người bản thân.

Ba người đến tận đây thì đều bị thương, cũng may không trúng điểm trí mạng. Trước mắt Hướng Vân bị thương nặng nhất, chính là lúc vừa rồi lao tới đỡ giúp Nữ hoàng nhát súng. Mùi máu tươi bay thẳng vào xoang mũi Lâm Mặc Văn.

Lâm Mặc Văn lạnh nhạt nhìn Nữ hoàng nhỏ xinh rúc trong l*иg ngực Hướng Vân, đáy mắt lộ ra điểm không vui, quay mặt đi chỗ khác không nhìn xem hai người nữa. Mà ở bên cạnh bọn họ, một hộp đèn tín hiệu thong thả lập loè đột nhiên dừng lại, sau đó chớp với tần suất cực nhanh.

Lâm Mặc Văn hô hấp cứng lại hét:

"Hướng Vân, cẩn thận!"

Cậu tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp muốn bảo vệ người trước mặt mà lao tới. Một tiếng thật lớn tiếng nổ mạnh vang lên, ba người bị sóng nhiệt cuốn vào.

Hướng Vân nghe thấy tiếng kêu đã trở lên cảnh giác, biết tình huống không ổn lại thấy Lâm Mặc Văn lao tới cho rằng cậu đến để bảo vệ Nữ hoàng liền vội vàng nghiêng người đem Omega bên dưới nhét vào l*иg ngực Alpha đang nôn nóng kia. Sóng nhiệt cuồn cuộn đánh bay ba người, Lâm Mặc Văn ôm Nữ hoàng tất nhiên quan trọng hơn, Hướng Vân dù trong cơn hoảng loạn bỗng đem hai người đẩy sang một bên.