Đêm qua Mikey có một giấc mơ không mấy tốt đẹp cho lắm. Một giấc mơ về người con trai với mái tóc trắng đang đi đâu đấy. Tuy chỉ nhìn từ sau lưng như anh lại có một cảm giác kì lạ, vừa quen thuộc lại vừa vừa xa lạ
Thật bất ngờ người con trai ấy lại đi gặp ai đấy, người đấy có mái tóc đen xù và đôi mắt xanh đại dương. Mikey nhìn rất rõ dung mạo người này, rất giống Takemichi của hắn.
" Takemicchi?? " Mikey nhíu mày nói thầm.
Khung cảnh bất ngờ thay đổi như vẫn góc nhìn phía sau lưng ấy và Mikey nghe được một tiếng nói trầm phát lên.
" Takemichi tạm biệt " Người con trai với mái tóc màu trắng nói với người trước mặt. Mikey nghe được tên cậu liền ngạc nhiên không lẽ đây là giấc mơ về tương lai?? Mà không ngờ tương lai cậu lại để tóc đen đấy.
Chưa vui mừng hết thì anh nghe ba tiếng nổ lớn, nó không quá to như rất rõ. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ấy mà khẽ nhíu mày lại. Muốn đi xem phía trước thì mới nhận ra hiện tại người anh đang bị những sợi dây xích trói buộc lại. Cố vùng vẫy như vô ích.
Người con trai với mái tóc màu trắng quay đầu nhìn anh rồi khẽ cười. Rồi xoay người qua một bên cho anh nhìn phía trước. Mắt anh mở to ra vì bất ngờ. Người con trai lúc nãy được gọi là Takemichi đã nằm dưới dũng mà thoi thóp như sắp chết.
" Đó là Hanagaki Takemichi người mày yêu nhất cũng như người tao yêu nhất " Người với mái tóc xoay qua nói với anh bằng giọng điệu ôn nhu. Anh bất ngờ nhìn người con trai với đôi mắt đen láy không điểm sáng ấy mà nhìn lại phía trước. Anh muốn nói gì đó nhưng cổ họng của anh nó đau rát mà không phát ra được một tiếng gì cả.
" Tao là mày của tương lai Manjiro " Nói xong hắn ta năng cây súng trên tay mà bắn thẳng đầu anh.
Ngay lúc đấy anh bừng tỉnh vì tưởng mình sẽ chết trong giấc mơ của chính bản thân của mình rồi, mồ hôi đã ướt đẫm cả trán anh rồi. Bây giờ thứ anh quan tâm là Takemichi, nhìn đồng hồ mới chỉ có 3h sáng anh vội vàng chạy đến nhà cậu.
.
.
Nhấn chuông một cách hối hả, anh mong cậu sẽ không bị gì cả, anh mong giấc mơ ấy chỉ là giả. Một con người chính tay gϊếŧ người mình yêu thương nhất không phải là anh, không có lý nào anh lại gϊếŧ mặt trời của mình cả. Không đời nào.
" Có chuyện gì vậy Mikey ??" Takemichi mơ màng mở cửa như chỉ đáp lại cậu là tiếng im lặng của Mikey.
" Mày đừng có bảo tao một mình. Mày là mặt trời của tao, mày lý tưởng sống của tao vậy nên dừng bỏ tao một mình né " anh bất ngờ ôm lấy cậu, nghẹn ngào nói với cậu như một đứa trẻ vừa bị mất thứ gì quan trọng nhất trong đời
Takemichi bất ngờ như cũng lấy lại được bình tĩnh mà xoa nhẹ đầu Mikey như an ủi mà nói " Tao hứa sẽ không bỏ mày một mình đâu Mikey "
" Gọi tao bằng tên "
" Hể!? "
" À ừ Manjiro " Cậu hơi ấp úng nói. Khi câu nói vừa kết thúc cậu bị Mikey dồn ép và nhà mà té xuống.
Mikey dùng hai tay ghìm chặt tay cậu trên sàn nhà mà bất ngờ hôn vào đôi môi của cậu. Lạm dụng sực bất ngờ của cậu mà Mikey đã đưa lười vào trong, khi cậu nhận ra cũng đã quá muộn rồi.
Lưỡi Mikey đã khuấy đảo bên trong mà càn quét thứ chất ngọt chết người ấy trong miệng cậu, cậu cảm thấy hơi thở của bản thân càng ngày càng yếu dần nếu lâu chút nữa thì cậu sẽ bị mất hơi mà chết mất.
Mikey nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mà buông ra kéo theo một sợi chỉ bạc dài. Cậu húp từ ngụm không khí như ai dành lấy với cậu. Đầu óc mơ hồ mà nằm trên sàn thở gấp
" Đi ngủ thôi " Anh vui vẻ ẩm cậu lên phòng. Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường rồi ôm nhẹ cậu mà ngủ.
Cậu thì vẫn còn nhớ đến cảnh lúc nãy mà chưa ngủ được, mặt đỏ như cà chua mà nhìn người trong lòng mình mà tức giận.
Người gì đâu kì cục hết sức, tự nhiên sáng sớm làm chuyện gì đâu không á. Đúng là thứ lưu manh ngang ngược. Tao ghét tao ghét.
Như chưa được nửa giây cậu đã ngủ mất tiêu, khi xác nhận cậu đã ngủ say. Mikey liền mở mắt ra mà ngồi dậy nhìn cậu .
Cậu đã hứa sẽ ở với hắn, mãi mãi, nếu cậu dám bỏ trốn hắn sẽ bẻ gãy chân cậu và nhốt lại.
Mãi mãi cũng không được rời xa hắn dù chỉ là nửa bước.
Nếu giấc mơ ấy là dự báo thì hắn sẽ làm nó biến mất bằng cách cậu sẽ ở bên hắn mãi mãi
Cậu chỉ thuộc về mỗi mình Manjiro Sano này thôi.