Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Alltake] Thanh Âm Đau Đớn

Chương 60

« Chương Trước
Takemichi ở nhà hàng mà vui vẻ dùng bữa cùng Koko và Inui, cả ba trong suốt bữa ăn không ngừng nói cười khiến cho bầu không khí tươi vui hơn rất nhiều, Takemichi ngã người về phía sau ghế xoa xoa cái bụng căng vì no, hai tên kia thấy hình ảnh đáng yêu ấy của cậu liền nhanh chóng lấy điện thoại ra mà chụp tách tách vài tấm hình, Takemichi nghe tiếng điện thoại liền ngẩng mặt lên nhìn nhưng hai tên vô sỉ ấy lại nhanh tay hơn mà cất điện thoại vào rồi quay mặt sang chỗ khác như thể mình không biết gì cả, cậu nhìn hai người họ rồi lại gãi gãi đầu. Cậu dẹp cái chuyện ấy qua một bên mà gọi người phục vụ đến để tính tiền dù cho Taiju đã bảo là bữa ăn này gã mời, Koko và Inui không có ý kiến gì với hành động của cậu mà Koko còn lấy sẵn thẻ ra sẵn sàng thanh toán nhưng cuối cùng thì người phục vụ kia vẫn lắc đầu từ chối tính tiền họ bởi khi nãy Taiju đã dặn tất cả các nhân viên không ai được lấy tiền từ ba người họ nếu không sẽ đuổi việc. Takemichi nghe nói vậy liền lộ ra vẻ mặt có chút bất mãn, cậu cảm ơn người phục vụ rồi đứng dậy bước đi, hai người kia thấy cậu rời đi cũng lật đật đứng dậy đi theo, Takemichi đứng ở sảnh nhà hàng tìm kiếm một bóng người quen thuộc, cậu lia mắt đến chiếc bàn ở ngay góc thì liền tìm thấy người ấy mà chạy vội đến, cậu vừa chạy đến bên bàn mà thở dốc nói

“Chị...Yuzuha”

“Hửm? Takemichi, làm gì mà em chạy vội quá vậy?”

Yuzuha nghe người gọi tên mình liền rời mắt khỏi đống sổ sách trên bàn mà ngước nhìn cậu nhóc đang chạy tới bên mình, tay cô cầm cây bút mà chống cằm nhìn cậu, Takemichi sau một hồi ổn định lại nhịp thở liền cười tươi nói với cô

“Em đến để chào tạm biệt chị”

“Hửm? Chỉ thế thôi sao?”

“Vâng”

Yuzuha bật cười trước câu trả lời của cậu, cô đặt chiếc bút xuống mà đi đến bên cạnh cậu, cô đứng khoanh tay lại mà cười hiền rồi nói

“Chỉ chào tạm biệt thôi là sao? Em không có cảm nhận gì về bữa ăn ở đây sao?”

“Hả? À thì tại em có ăn ở những nhà hàng trước của Taiju rồi, ở đây thì vẫn có vị ngon như thế nên em không có ý kiến gì hết”

Takemichi vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đánh giá rồi gật gật đầu, Koko và Inui từ nãy giờ đứng sau lưng cậu nghe cuộc hội thoại giữa cậu với Yuzuha cũng không kiềm được mà khuôn miệng cong lên tạo thành một nụ cười. Yuzuha cũng bật cười nhìn cậu, cô vốn còn đang muốn nói thêm vài câu với cậu nhưng lại bị một người phục vụ khác gọi nên cô đành nói lời tạm biệt với cậu

“Xin lỗi em nha Takemichi, hôm nay chị thật sự không thể trò chuyện với em, hẹn em bữa khác nha, tạm biệt”

“Vâng, chị cứ đi làm việc đi, tạm biệt chị, gửi lời chào của em cho Taiju luôn nha”

Yuzuha không nói gì, cô gật đầu rồi đưa tay vẫy chào cậu sau đấy cô nhanh chóng chạy đi, Takemichi đứng ở đấy tay vẫn duy trì vẫy chào cô cho tới khi không còn thấy bóng lưng cô nữa, cậu quay qua nhìn Koko và Inui rồi nói

“Ừm...mình có thể đi khu vui chơi, được không?”

“Đương nhiên là được rồi, mày muốn đi đâu thì tụi tao đưa mày đi hết”

Koko không nói nhiều mà nắm tay cậu chạy ra ngoài trước làm cho tên Inui kia tức sôi máu mà đuổi theo, cả ba nhanh chóng leo lên xe di chuyển đến một công viên giải trí, vì đoạn đường khá xa nên cậu đã có thể đánh một giấc trên xe. Đến khi xe ngừng lăn bánh thì Koko mới khẽ lay người cậu mà gọi dậy, Takemichi lờ mờ mở mắt rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy hàng chữ công viên giải trí chà bá ngay cổng cậu liền như hóa thành đứa trẻ năm tuổi mà vội vàng mở cửa xe phóng ra, Inui chỉ vừa mới tắt máy xe đã thấy cậu chạy đi liền vội vàng chạy theo vì hắn sợ cậu đi lạc mất, Koko cũng nhanh chóng chạy theo sau hai người. Cả hai chạy đến ngay cổng thì thấy cậu đang đứng ở buồng bán vé, Koko lấy ví ra định đi đến mua vé cho ba người thì Takemichi đã chạy lại với ba cái vé trên tay mà vui vẻ nói

“Tao mua vé rồi nè, mau đi vào thôi”

Koko giật mình nhìn ba tấm vé cậu đang cầm quơ quơ trước mặt, hắn to mắt nở một nụ cười bất ngờ mà nói với cậu

“Sao mày lại mua vé?”

“Hể? Không mua thì sao mà đi vào trong được?”

Takemichi nghe hắn hỏi vậy liền không khỏi thắc mắc mà nghiêng đầu hỏi ngược lại, Koko nhìn cậu rồi cười cười nói

“Không, ý tao là sao mày không để tao mua vé cho?”

“Tao cũng có tiền mà, với cả khi sáng đi mua sắm cũng là dùng tiền của mày, lâu lâu đổi gió xài tiền của tao không được à?”

Koko cười bất lực lắc lắc đầu, Inui ở bên cạnh nãy giờ cũng không khác gì hắn, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn vào chàng trai trước mặt, Takemichi hơi khó chịu nhìn hai người vẫn không chịu nhấc chân bước đi hay trả lời câu hỏi của cậu liền trực tiếp đi tới mà kéo tay hai người

“Mệt hai đứa mày quá, mau đi thôi”

Koko và Inui bị cậu kéo đi cũng thuận thế mà bước theo, cả ba đưa vé cho người soát vé rồi nhanh chóng bước vào trong công viên, vừa vào cậu đã nhanh tay kéo hai người họ bước vào nhà ma, Inui và Koko lúc đứng trước nhà ma thì mạnh miệng bảo là cậu sợ thì cứ việc nắm lấy tay bọn hắn, ấy vậy mà khi bước vào cả hai liền hóa thành hai con koala mà đu bám trên người cậu không ngừng la hét, Takemichi đi vào trong không hề bị ma dọa sợ mà bị tiếng hét của hai tên này làm cho giật mình, đến khi ra khỏi nơi đó rồi thì hai tên kia mới thôi bám cậu. Takemichi chán nản nhìn hai con người “yếu đuối” trước mặt nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng bỏ qua một bên mà kéo cả hai đi chơi những trò chơi khác. Cả ba dành cả buổi chiều để vui chơi trong công viên ấy và đây là lần đầu tiên Koko cùng Inui thấy cậu vui như vậy kể từ khi xuất viện. Cả ba rời khỏi xe tàu lượn siêu tốc kia mà tiến tới băng ghế ngồi, Takemichi vẫn giữ nụ cười trên môi mà cười nói với họ, Inui liếc nhìn quanh dọc một lúc rồi nói

“Mày ở đây đợi tao một tí, tao đi mua nước cho”

Nói rồi hắn liền chạy đi, Koko ngồi bên cạnh cũng đột nhiên đứng dậy mà nói với cậu

“Mày cũng ở đây đợi tao một xíu, tao đi mua đồ ăn rồi về ngay”

Thế là Koko cũng nhanh chóng chạy đi, Takemichi cũng ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế đợi hai người họ quay về nhưng đột nhiên cậu lại nhìn thấy một đứa nhóc tay ôm một chú gấu bông mà đứng giữa dòng người bật khóc, Takemichi không kiềm được mà tiến đến bên cậu nhóc ấy

“Em sao thế? Bị lạc mẹ hả?”

Đứa nhóc ấy không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Takemichi thấy vậy liền đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc rồi lấy từ trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ mà hiền từ nói

“Em đừng khóc nữa, anh cho em kẹo nè, anh dẫn em đi tìm mẹ nhé?”

Đứa nhóc ấy vừa nhìn thấy cây kẹo trong tay cậu cũng dần nín khóc mà nhận lấy rồi gật đầu đồng ý, Takemichi thấy vậy liền nắm lấy tay đứa nhóc ấy đi tìm kiếm mẹ của nó. Cậu không ngừng hỏi về thông tin của mẹ đứa nhóc ấy nhưng nó chỉ trả lời một vài câu hỏi làm cho việc tìm kiếm mẹ nó càng khó khăn hơn. Takemichi cuối cùng quyết định dẫn nó đến phòng phát thanh để tìm kiếm mẹ nó dễ dàng hơn nhưng trong lúc đi đến đó thì cậu vô tình đυ.ng vào một tên cao to trông có phần dữ tợn, cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi nhưng tên đó dường như không chấp nhận mà nắm lấy áo cậu

“Mày nghĩ một câu xin lỗi là xong chuyện sao?”

Đột nhiên tên đó nheo mắt lại, hắn nhìn cậu có chút quen quen nhưng rồi cậu bỗng bấu chặt lấy tay hắn khiến hắn đau đớn, tuy vậy hắn vẫn không thả cậu ra mà còn nắm chặt áo cậu hơn, tay còn lại hắn giơ lên định đấm xuống nhưng trước khi cú đấm kia hạ xuống mặt cậu thì đã bị chặn lại, hắn nhìn sang cái tên đang khóa tay hắn mà không khỏi bất ngờ, Inui với ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chăm chăm vào hắn. Khi nãy Koko và Inui cùng lúc quay lại chỗ cậu thì không thấy cậu đâu liền chạy đi tìm kiếm, đến lúc cả hai tìm thấy thì cậu đang bị một tên cao to hăm đánh, bên cạnh cậu còn có một đứa trẻ. Tên kia dường như biết Inui và Koko là ai nên liền nhanh chóng thả cậu ra, hắn thở hắt một hơi liếc nhìn cậu mà rời đi, Inui nhìn hắn rời khỏi cũng không nói gì mà quay qua hỏi thăm cậu, sau khi cậu nói không sao thì liền giải thích về chuyện đứa nhóc cho hai người họ thế là cả ba dẫn nó đến phòng phát thanh để tìm mẹ, một lúc lâu sau thì mẹ nó cũng đi đến nhận lại nó và ríu rít cảm ơn ba người họ. Sau chuyện đấy thì cả ba cũng không còn hứng để đi chơi nữa nên đành ra xe đi về, Takemichi đi chơi cả ngày nên cảm thấy khá mệt, cậu vừa lên xe chưa được bao lâu đã gật gà gật gù, Koko thấy vậy liền đẩy đầu cậu dựa lên vai hắn ngủ, Inui cũng vặn nhỏ nhạc lại cho cậu có thể dễ ngủ hơn, chiếc xe ấy nhanh chóng lăn bánh quay về căn biệt thự kia nhưng ở một góc đường nào đó có một tên đang đứng nhìn chiếc xe ấy dần rời đi, tên đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đợi đến khi đầu dây bên kia bắt máy thì hắn lạnh giọng

“Tìm thấy nó rồi”

_______________________

Hôm nay là 20/10, tôi chúc các cô và những người phụ nữ trong gia đình sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc nhaaaa ^^
« Chương Trước