Chương 12: Dinner (2)

"Em bé không muốn hỏi gì à?"

Ran vừa hỏi vừa chăm chăm ngồi bóc cả một đĩa tôm rồi gắp ba con vào bát của bà Hanagaki, ba con vào bát em trai mình rồi đổ tất cả vào cái bát đã ứ ự đồ ăn của Takemichi. Takemichi nước mắt lưng tròng nhìn phần đồ ăn mà nãy giờ cả 6 người gắp cho cậu, có phải cho heo ăn đâu mà lắm thế không biết.

"Sao lại không? Sao mà-...à không, sao anh với Rindou lại quen mẹ em."

Trái tim Takemichi đập ba da ba da bum như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, lạy Chúa. Cậu suýt lỡ lời gọi Ran là "mày" trước mặt mẹ, may mà kịp sửa lại...

"Về chuyện đó thì, chắc là từ cái hồi mà nhà em vẫn ở Yokohama đó."

"Từ đợt tháng sáu tháng 7 gì đó luôn ấy hả?"

Takemichi tròn mắt trong khi tay thì lén lút gắp bớt thức ăn từ bát mình sang bát Sanzu, cái tên này nãy giờ cứ ngồi nhìn cậu mà không chịu đυ.ng đũa gì hết, cậu không bảo ăn thì cũng không thèm ăn luôn... ăn ít như thế mà vẫn cao hơn cậu. Đúng là ông trời luôn ưu ái mấy tên đẹp trai mà.

Rindou nhìn thấy cậu gắp đồ ăn sang bát Sanzu thì nhíu mày không hài lòng, bỏ thêm một miếng mực vào bát cậu rồi mới trả lời:

"Không, hồi tháng 8 đó. Tháng 6 tháng 7 bọn anh qua nhà em suốt nhưng mà mẹ đâu có ở nhà đâu."

"À phải phải, hôm đó mẹ về nhà lấy chút tài liệu cũ nên gặp Ran và Rindou ở ngoài cửa nhà."

Bỗng Takemichi tự liên tưởng tới cảnh mẹ cậu mặt mày mừng rỡ như bắt được vàng, đi đến năn nỉ hai anh em Haitani kí hợp đồng làm người mẫu độc quyền.

"Bọn anh có trao đổi mail liên lạc với mẹ, sau đó mẹ thi thoảng có rủ bọn anh đi ăn trong lúc đợi đón em từ trường về."

Cái gì? Mẹ rủ hai anh em này đi ăn mảnh trong lúc cậu đang phấn đấu trở thành con ngoan trò giỏi trên trường lớp sao? Ai mới là con ruột của mẹ thế?



"Mẹ đã hết nước hết cái thuyết phục hai đứa làm mẫu ảnh cho mẹ thế mà chẳng ai chịu đồng ý cả. Uổng ghê, hai đứa đều đẹp trai cao ráo thế này cơ mà."

Takemichi gật gù, nhưng mà công nhận mẹ cậu nói đúng thật... Ran với Rindou để mà nói thì quá sức là ưa nhìn, dáng người vừa cao vừa đẹp nên kể cả có mặc cái bao tải lên cũng chẳng thua gì mặc đồ hiệu sang trọng.

Mẹ Takemichi vờ thất vọng, tay chống cằm uống thêm một ngụm nước ngọt ra vẻ hờn dỗi. Rindou ngồi bên cạnh bà liền buông đũa ôm bà làm nũng, nói một câu khiến cậu lẫn bốn tên kia đều đờ người:

"Nhưng nếu con mà nổi tiếng rồi sẽ không có thời gian sang trông Michi đâu, lúc đó mẹ sẽ mất con rể đó."

Nhưng ngạc nhiên hơn cả câu nói không biết là đùa hay thật của Rindou chính là thái độ của mẹ cậu, bà ấy chẳng có vẻ gì là ghét bỏ hay bất ngờ. Xoa xoa cái đầu vàng có vài cọng xanh của Rindou dịu dàng đáp lại:

"Phải rồi nhỉ? Nếu đã nói thế thì Michi giao hết cho con đó, con rể."

Hả? Gì cơ? Con rể???

"M-mẹ à? Mẹ đang nói gì thế?"

Mặt Takemichi đỏ bừng bừng, suýt đánh rơi cả đôi đũa trong tay, may có Sanzu ngồi bên cạnh kịp đưa tay ra đỡ trước. Cậu lúng túng đến loạn cả tay chân, không kịp tiêu hóa những thông tin mình vừa tiếp nhận được.

"Con rể ư? Em trai, em cũng nhanh quá rồi đấy."

Ran mỉm cười nhưng cái tay dưới gầm bàn thì nhéo thật chặt đùi thằng em mình khiến Rindou suýt kêu lên một tiếng. Rindou cũng chẳng vừa, siết chặt như muốn bóp nát cái cổ tay còn tím bầm của anh trai mà đáp lại:

"Tất nhiên rồi, em là em trai của Haitani Ran mà, chẳng phải chính anh dạy em nhay thì có phần hay sao?"

Bên kia Mikey và Chifuyu như đã chết tâm, tại sao mình không phải là người tìm ra Takemichi đầu tiên cơ chứ? Sanzu ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu đã nhớ đến thanh kiếm thân yêu lâu không có dịp sử dụng đang ở nhà chờ đợi, hắn liền suy nghĩ làm sao để có thể làm vài đường cơ bản lên Rindou mà không gây chết người.

Nếu hắn phải đi trại cải tạo, thì khoảng thời gian đó sẽ có người đến cuỗm Takemichi đi mất.

Mẹ Takemichi chớp mắt, không tin nổi vào thái độ của thằng con mình. Bà áp tay lên mặt Takemichi nhìn ngắm, dịu giọng nói:

"Michi, không lẽ con nghĩ mẹ con cổ hủ đến mức đó sao. Con trai hay con gái, xu hướng tính dục nào thì cũng xứng đáng được yêu thương mà. Một thứ đẹp đẽ như tình yêu sao lại có thể bị ngăn cấm vì lí do đó chứ? Dù đối tượng có là ai, thì tình yêu vẫn là tình yêu mà. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con."

Một lũ bất lương trước mặt nghe xong liền cảm động đến suýt khóc, vậy là họ sẽ chẳng bao giờ phải lo việc không thể đến với người ấy vì bị gia đình ngăn cấm nữa. Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Takemichi, nhưng không phải vì câu nói của mẹ cậu làm cho cảm động. Mẹ nhầm rồi... con trai mẹ thẳng mà.

"Nhưng mà con với Rindou đã hẹn hò được bao lâu rồi thế? Có mỗi đứa con trai mà chẳng bao giờ chịu kể cái gì cho mẹ cả."

Mẹ cậu gạt đi hai hàng nước mắt vừa rồi, kéo giãn hai cái má phúng phính của Takemichi đến ửng hồng, cậu mím môi không dám trả lời. Cái tên Rindou này thế mà dám ăn nói tào lao với mẹ cậu, cậu chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ với đám bất lương đẹp trai mà bị khùng dở này.

.

Bữa tối kết thúc khi đã gần 10 giờ đêm, cả bọn ở lại phụ giúp dọn dẹp rồi vì ngại mẹ Takemichi mà xin phép về trước. Takemichi thấy thế còn vui mừng khôn xiết, lập tức muốn đứng ra hiên nhà hát to nhảy múa một trận. Tuy nhiên cậu phải tiết chế lại, trước mặt lại tỏ ra buồn rầu như không nỡ đuổi đám người phiền phức này về:

"Về hả?"

Ran nhìn bộ mặt đáng thương của Takemichi thì muốn ở lại để cưng nựng một chút. Bàn tay đang đưa ra thì bị kéo lại, hắn chậc lưỡi quay đầu:

"Bạn Sanzu đây có điều gì muốn nói với mình hả?"

"Hôm nay thế là đủ rồi đấy, đi về đi."

Bằng không tao sẽ gϊếŧ mày.

Takemichi lắc đầu ngán ngẩm, chợt nghĩ đi đường mùa đông thế này rất lạnh mà mấy tên này còn phóng xe với tốc độ muốn gặp tổ tiên nữa.

"Đợi chút đã."

Cậu quay đầu chạy vào trong phòng mình, tìm vài miếng dán giữ nhiệt chưa dùng đến rồi trở ra đưa mỗi tên một cái dặn dò:

"Trời bên ngoài lạnh, để mọi người về muộn thế này nhỡ ốm thì t... à em sẽ thấy áy náy lắm. Dùng mấy cái này đi, nhớ đi xe từ từ thôi, đừng phóng nhanh, về đến nhà thì nhắn cho em. Đi cẩn thận nhé."

Không hẹn gặp lại. Cả đời không gặp lại càng tốt!

.

Một hồi dặn dò đủ kiểu thì mấy tên này cũng xách mông ra khỏi cửa. Mặc dù là đi chậm rì rì vì không muốn xa người ta, nhưng mẹ chồng tương lai đã xuất hiện nên cũng ngoan ngoãn không dám làm càn...

"Chà, giờ đến lúc chúng ta giải quyết chút việc rồi nhỉ em trai yêu quý."

Ran mỉm cười nhưng ánh mắt đã tối lại, dường như đã quyết tâm đánh nhau với Rindou một trận 1v1.

"Con rể cơ đấy? Đang hẹn hò cơ à?"

Ran siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nghiêng cổ để giãn khớp nhưng chưa kịp động thủ thì đằng sau ba tên Touman đã nhanh nhảu chạy đến đấm túi bụi Rindou khiến hắn ngẩn người, liền hét lên:

"Cái lũ Touman chúng mày cút ra, đây là chuyện của hai anh em tao."

"Chuyện riêng của hai anh em mày? Nực cười, chuyện đã liên quan đến Takemitchy chính là chuyện của Touman."

Mikey vừa nói vừa đấm vài cái vào mặt Rindou, tuy nhiên không dám đánh nặng tay vì sợ tên này sẽ mách Takemichi rằng bị người của Touman hội đồng, chẳng điều gì đáng sợ hơn việc bị người ấy ghét cả.

Ran nghe thế liền nghiến răng, chẳng thèm đôi co với mấy tên nhỏ tuổi hơn mình, nhảy vào tham gia cùng úp sọt em trai.

———

Em Xuân có vẻ được lòng reader quá nhỉ =)))))) tôi chọn em cho chap tới 🤩