Author: ThatNghiep
Shinichirou siết chặt nắm đấm đập mạnh lên đất, đôi mắt đen láy tràn ngập điên cuồng. Khi những người xung quanh vừa buông ra, anh liền dùng hết sức lực bật dậy giơ tay ra chạm vào bức tường vô hình ngăn cách.
Vô số ánh sáng xanh loé lên, cảm giác đau đớn như tia sét đánh vào người, hai mắt Shinichirou nhoè đi, đầu đau khủng khϊếp như búa bổ, máu mũi không ngừng chảy ra, sau đó là từ mắt, miệng lẫn tai...
Hàng trăm tia sánh xanh xuyên qua người như muốn cản lại, đầu ngón tay Shinichirou như chạm vào một tờ giấy mỏng, anh nghiến chặt răng rồi dùng toàn lực lao thẳng cả người vượt qua xé rách tờ giấy mỏng manh đó. Mặc kệ cơn đau đớn tột độ, Shinichirou gào lên bằng tất cả sức lực, gào to đến mức cảm giác cả họng lẫn phổi như khô cháy.
"Emma!!!! Manjirou!!! Bệnh viện!!!!"
Trong một khoảnh khắc, Izana tưởng như hắn đang nghe ảo giác, hắn giật mình quay đầu.
Là Shinichirou.
Mikey ngẩn người, chỉ trong một cái chớp mắt... hắn đã thấy hình dáng của Shinichirou. Anh vẫn y hệt như ngày cuối cùng hắn gặp anh, vẫn là chiếc áo thun trắng đơn điệu đó, máu đỏ chảy khắp mặt anh...
Shinichirou ho ra vô số máu đỏ ướt đẫm cả áo thun trước ngực, cơ thể đã không nghe theo lời anh nữa mà tức khắc khuỵu gối gục xuống, tâm trí dần mờ nhoè chẳng thể tránh được những tia sáng như roi điện đang không ngừng xé linh hồn anh thành từng mảnh nhỏ.
Mọi linh hồn ở nghĩa trang sửng sốt, cùng hợp lực kéo Shinichirou cách xa bức tường ngăn cách kia, trong đầu mọi người không hẹn mà đều nghĩ bản thân chỉ chịu một đòn roi đã muốn vỡ nát cả linh hồn, làm sao thằng nhóc Sano có thể chịu đựng đến mức này?
Quan trọng là trước đây thằng nhóc này cũng đã từng thử vượt qua giới hạn, kết quả cũng y hệt mọi người... Từ bao giờ... linh hồn của nó đã mạnh đến mức vượt qua cả giới hạn âm dương như lúc nãy?
Cô Komo ngước mắt nhìn bức tường xanh rồi lại nhìn máu đỏ chảy từ thất khiếu của thằng nhóc hàng xóm, vẻ mặt trầm ngâm suy tư vừa gõ gõ ngón tay lên đầu tượng đá thần thú canh cổng nghĩa trang hai lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi ba người ở ngoài kia.
Mikey ngơ ngác, hắn nhìn chằm chằm không khí vô hình, nơi mà trong một thoáng hắn đã thấy anh Shinichirou. Mikey cúi xuống nhìn Emma, dù đầu óc hắn vẫn trắng xoá nhưng cơ thể đã tự hành động, hắn vội cõng Emma lên lưng vừa cố chạy đi thật nhanh.
Trái tim đập nhanh điên cuồng, đôi mắt đen láy dần mất đi tiêu cự, hắn còn chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì, Mikey lắp bắp:
"Bệnh viện, bệnh viện... Emma... Emma... Em phải cố lên... Shinichirou... Anh Shinichirou vẫn ở đó!!!"
Izana ngẩn người đứng im ở một chỗ, hắn cứ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào không khí ở trước mặt, nhìn vào cái khoảng không mà trong một giây phút đó, rõ ràng hắn đã thấy anh Shinichirou xuất hiện.
Làm sao có thể?
Đó... chỉ là ảo giác mà thôi.
Cố trấn tĩnh bản thân bằng nhiều cách, thế nhưng hai bàn tay của Izana đã run lẩy bẩy không kiềm được. Hắn đã thấy gương mặt của người mà hắn ngưỡng mộ dõi theo từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe giọng nói quen thuộc quá đỗi mà hắn tưởng như đã quên đi suốt hai năm.
Và Mikey cũng giật mình như hắn...
Đó không phải là ảo giác của một mình hắn.
Cả người Izana bắt đầu lạnh băng, trái tim của hắn như ngừng đập, tay chân cứng đờ không thể cử động nổi, đầu đau âm ỉ như muốn gϊếŧ chết hắn.
Anh Shinichirou vẫn luôn ở đây...
Anh đã biết hắn là người muốn gϊếŧ Emma và huỷ hoại Manjrou.
... Anh Shinichirou sẽ hận hắn.
Đầu óc Izana trắng xoá, đôi mắt tím nhạt không còn tiêu cự, cơn đau như muốn xé toạc đỉnh đầu của hắn, điên loạn trong mắt mỗi lúc một nhiều, thứ bản ngã hoang dại trong hắn đang dần cắn nuốt mọi lý trí, chỉ còn lại bóng đêm vô tận. Izana siết chặt nắm đấm đến nổi gân, hắn nở một nụ cười vặn vẹo, lẩm bẩm như tự nói với chính bản thân.
"Nhưng vậy thì sao chứ... Đã chết rồi... Đã chết rồi... Tất cả đã chết rồi..."
Shinichirou và Emma là người chết, Michi mới là người sống.
Trước đây hắn ghen tị, hắn bất lực, hắn tuyệt vọng vì Shinichirou và Emma luôn đứng về phía của Manjirou, nhưng vậy thì sao chứ?
Bây giờ hắn chỉ cần Michi đứng ở cạnh hắn.
Chỉ cần Michi ở cạnh hắn, chỉ cần em ấy ở cạnh hắn...
...
Kisaki nằm trong phòng bệnh ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng xoá, trên mặt mang vô số vết thương được đeo mặt nạ thở, cánh tay phải đã gãy được bó bột. Mùi sát trùng bệnh viện làm hắn cảm thấy buồn nôn, tiếng tít tít của máy thở làm hắn đau đầu, cơn đau âm ỉ bên sườn làm hắn khó chịu, cả người đau đớn cứng đờ không thể cử động trong khi trí óc của hắn vẫn hoạt động điên cuồng.
Mọi thứ đều làm Kisaki muốn nổi điên lên.
Nghe tiếng bước chân ở bên ngoài cùng tiếng hô chào của những tên Tenjiku canh cửa, Kisaki chớp mắt. Người bước vào mặc bang phục Tenjiku đỏ cùng tà áo dài, mái tóc trắng cắt ngắn cùng làn da tối màu, khuyên tai đỏ đen lắc nhẹ theo từng bước chân.
Là Izana.
Đối phương ngồi chéo chân ở chiếc ghế cạnh giường, đôi bên đối mắt nhau, Kisaki không cần nghe đã biết Izana định nói gì với hắn.
Izana đã gϊếŧ Emma.
Kisaki liếc mắt nhìn lại lên trần nhà, kí ức lúc trước trở về rõ ràng như đang hiện ở trước mắt. Hắn từng tự tay gϊếŧ đi một sinh mạng, ngồi ở trên cao nhìn xuống bên dưới mơ hồ chẳng rõ.
Vì dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh đó là một trái tim run rẩy bởi chính tội ác của bản thân, choàng lên vô số lớp mặt nạ về sự căm hận, đổ lỗi tất cả cho mọi thứ, diễn một vai kẻ ác với suy nghĩ đó là những gì vai diễn của hắn phải làm như một điều tất yếu.
Kisaki thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng xoá, thấp giọng như tự nói với chính bản thân hắn:
"Kazutora, Emma... Cái chết của hai người đó sẽ là do tao nhỉ?"
Izana cười nhạt một tiếng, cố kiềm cái cảm giác đau đầu đang hành hạ hắn, thản nhiên hỏi ngược lại:
"Nghe như mày biết hết kế hoạch của tao vậy, thiên tài Kisaki?"
Kisaki cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu lam lạnh lẽo như băng nhưng hai bàn tay đã siết chặt đến nỗi móng tay hằn dấu đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Mày sẽ nói Takemichi rằng cái chết của Emma và Kazutora chính là do kế hoạch của tao gây nên? Mày sẽ nói Sanzu và Osanai là do tao sắp xếp Touman trả thù? Sau đó tao và Hanma bị trừng phạt là do mày đã phát hiện?"
Izana cúi lưng gác khuỷu tay lên gối rồi chống cằm, đôi mắt tím nhạt tràn ngập hứng thú như đang nghe chuyện hay, thấp giọng cười nói:
"Ồ, tiếp đi, nghe hay đấy."
Đầu óc của Izana vẫn luôn rất tốt, là một trong số ít người Kisaki từng coi trọng và xếp ngang hàng với hắn. Đối phương ngay từ đầu đã nhận ra mục đích thật sự của Kisaki, nhưng hắn lại vì căm hận với Mikey mà chấp nhận cả việc bị lợi dụng.
Ai mà ngờ có ngày Kisaki lại bị lật ngược thế cờ như bây giờ.
Kisaki nghiêng đầu đối mắt với Izana, kẻ từng là con cờ trong tay hắn, bình thản nói tiếp như đang kể một câu chuyện nhàm chán:
"Touman không thể đánh, chấp nhận thua... Mày giả vờ rằng bản thân tốt bụng bỏ qua cho Touman và nói chỉ cần Takemichi ở lại Tenjiku. Mày ở vai người bị hại, người phải chịu bất công, sau đó thao túng Takemichi rằng cậu ấy phải bù đắp cho mày nhiều hơn..."
Izana im lặng không đáp, chỉ có khoé môi vẫn nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, dường như không quá ngạc nhiên với việc bị Kisaki nói ra toàn bộ kế hoạch. Kisaki nhướn mày nở một nụ cười đầy khıêυ khí©h:
"... Mày nghĩ Takemichi ngốc đến mức đó? Sớm muộn cậu ấy cũng biết được thôi! Tất cả những gì lấp đầy sự mục ruỗng của mày là tình yêu thương của người anh trai đó, bây giờ chính là Takemichi... Nhưng ai rồi cũng sẽ căm ghét mày. Mày đi sai đường rồi Iza- Hộc!!!!"
Cổ họng bị bóp chặt làm Kisaki hộc một tiếng đau đớn đến nhăn cả mặt. Nghe đến "người anh trai" cùng cái tên "Takemichi", tơ máu trong mắt Izana hiện rõ, bàn tay tối màu đang dùng lực mạnh đến mức nổi rõ cả gân:
"Biết giới hạn của mày đi, Kisaki Tetta. Tao giữ mạng cho mày là có mục đích. Chỉ cần Michi biết chuyện, không cần biết ai là người đã nói cho em ấy, tao sẽ gϊếŧ mày đầu tiên!"
Cổ bị bóp chặt làm Kisaki hộc một tiếng đau đớn, thế nhưng hắn vẫn cố nghiến răng chịu đựng, quay sang trừng mắt với kẻ đang bóp cổ hắn vừa cười gằn:
"Đúng vậy... Nên nếu mày... muốn... Takemichi tin tưởng... mày... không thể gϊếŧ tao, Izana..."
Izana có thể mặc kệ mọi thứ, nhưng hắn không thể chấp nhận mất đi sự tin tưởng của Takemichi.
Sự biến mất của ba người kia, cái chết của Emma và Kazutora... tất cả sẽ cần một người gánh tội...
Đó là là Kisaki.
Một kẻ vốn đã từng là vai phản diện, vốn là kẻ đã lập kế hoạch gϊếŧ Emma và huỷ hoại Touman, một kẻ sẽ khiến Takemichi phải tin rằng tất cả là do gã ác độc "Kisaki Tetta" gây nên mà tuyệt đối không nghi ngờ đến Izana, một người giả vờ như "chưa từng quay về quá khứ", giả vờ vô tội bị Kisaki lợi dụng đúng như quá khứ.
Izana nhíu mày nhìn mặt kẻ đang bị bóp cổ đang dần tái nhợt đi vì ngạt thở, hắn suy nghĩ một chút rồi buông tay ra. Kisaki choáng váng mặt mày dùng tay trái còn nguyên vẹn ôm cổ ho sặc sụa, cố gắng nói tiếp:
"Mày... hối hận rồi, Izana."
Nghe tiếng thều thào của người nằm trên giường, Izana giật mình mở to mắt, ngón tay đã vô thức run rẩy nhưng dáng vẻ cao ngạo vẫn không thay đổi, bình thản đáp lại:
"Bởi vì mày từng hối hận cho nên mới áp dụng vào người tao sao, Kisaki?"
Kisaki nhớ về những lời đối phương từng thản nhiên nói với hắn, bây giờ Kisaki mới hiểu ba chữ "em gái ruột" mà Izana lẩm bẩm nhắc lại khi hắn hỏi ngược lại đối phương khi đứng trên sân thượng.
Emma chưa từng chung huyết thống với Izana.
Cả cái người trao cho Izana tình yêu thương để lấp đầy khoảng trống trong hắn, cùng chưa từng chung huyết thống với Izana.
Nhưng đến cuối, Izana vẫn nhắc về Shinichirou và Emma.
Kisaki chớp mắt nhìn trần nhà trắng xoá, khàn giọng nói:
"Cho dù mày có nói mày thù ghét thế nào, mày căm hận ra sao thì việc mày để ý người đó vẫn là sự thật..."
Trong tâm trí là đôi mắt xanh lấp lánh ánh cười và tràn ngập quyết tâm, đôi mắt xanh đẫm nước dưới trời tuyết trắng xoá, trái tim Kisaki chợt nhói lên, mãi mới có thể nói tiếp thành lời:
"Cố chấp phủ nhận sự quan tâm của bản thân với một người mày yêu thương... chỉ là vô dụng mà thôi."
Izana nghiến răng cố nhịn cơn đau đầu âm ỉ đang hành hạ hắn, hình ảnh Shinichirou xuất hiện gào lên cái tên "Emma" không ngừng hiện lên trước mắt như sự dày vò ám ảnh. Mọi thứ trước mắt cứ dần méo mó và xoay tròn, đôi mắt tím nhạt của Izana trống rỗng, hắn vô thức lẩm bẩm:
"Mày có tin... chuyện linh hồn người chết vẫn tồn tại không?"
Kisaki nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Izana luôn là kẻ máu lạnh y như Kisaki, hắn có thể gϊếŧ người thì làm sao tin vào chuyện nhân quả và linh hồn người chết? Trong đầu Kisaki bỗng nảy ra vô số ý nghĩ, hắn đã không thể báo tin cho Takemichi, nhưng hắn vẫn có thể làm việc mà hắn giỏi nhất.
Kích động.
Kisaki siết chặt nắm đấm, hắn nghiêng đầu đối mắt với đối thủ rồi thản nhiên cười đáp lại:
"Chúng ta còn có thể từ cái chết trở về quá khứ, vậy mày nghĩ chuyện linh hồn người chết tồn tại là điều không thể sao?"
Izana khựng người nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, mấp máy môi không ngừng lẩm bẩm điều gì đó như đang ám thị bản thân. Mặc kệ cổ họng vẫn còn đau rát, Kisaki đã nhanh chóng tấn công tiếp:
"Mày nói đâu ai biết được điều gì sẽ xảy ra mà. Biết đâu được người anh trai mày yêu mến đã chứng kiến tất cả?... Biết đâu được, cái kế hoạch giả vờ làm người vô tội của mày sẽ bị Takemichi phát hiện ra?"
Kisaki ôm cổ họng cố điều chỉnh nhịp thở bình thường, trong đầu suy nghĩ vô số cách tiếp cận, cả đầu như căng ra vì hoạt động não bộ cực độ, mỗi một lời hắn nói ra đều đã suy nghĩ cẩn thận cả trăm nghìn lần mới nói ra:
"Tao không hiểu mày, Izana. Nếu mày đã có ký ức lúc trước, tại sao lại chọn một con đường y hệt như quá khứ? Quá khứ mày đã hối hận vì đã cho phép tao gϊếŧ Emma, mày đã hối hận v-"
Ầm!!!
Mấy tên đàn em đứng ngoài giật mình đứng thẳng lưng, cả người đổ mồ hôi lạnh vì tiếng động lớn trong phòng bệnh.
"Tao – không – hối – hận!!!"
Dời tay khỏi cái tủ sắt nhỏ ở đầu giường đã bị hắn đập lõm một lỗ lớn, Izana nghiến răng gằn từng từ, trên trán hắn nổi đầy gân vì giận dữ. Khi mặt nạ bình tĩnh trên gương mặt tổng trưởng Tenjiku kia đang dần vụn vỡ như ý định, Kisaki cười gằn một tiếng, trong mắt tràn ngập khıêυ khí©h:
"Mày hối hận, Izana. Đừng phủ nhận nó nữa! Ở trận chiến Tenjiku, mày đã từng chùn tay vì cái chết của Emma. Dù mày có tỏ ra thế nào, mày đã thua cuộc Mikey bởi mày dao động vì cái chết của Emma... Thậm chí đến trước lúc chết, mày còn gọi tên Emma."
Izana gầm lớn như phát điên lên: "Câm đi!!!!"
Đôi mắt lam của hắn sáng rực, Kisaki xé toạc ra vết thương mà kẻ "anh trai" đáng thương kia vẫn giấu kín đến tận lúc chết:
"Mày vẫn luôn để tâm Emma, em gái của mày!!! Mày vẫn luôn hối hận vì ngày đó để tao gϊếŧ chết Emma!!!"
Bốp!!!
Nắm đấm của Izana nổi gân xanh đến rõ, thế nhưng mục tiêu lại không phải là Kisaki. Hắn đấm mạnh vào mặt bản thân đến rách một vết trên môi, trên trán cũng nổi gân như đang cố kiềm chế lý trí bị lấn át mất đi. Mái tóc trắng rũ trên đôi mắt tím nhạt tràn ngập bạo ngược, Izana hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh rồi chậm rãi đứng dậy cười gằn:
"Mày giỏi nhất là kích động nhỉ?... Lần gặp mặt đầu tiên, tao đã nói mày là chúng ta đều giỏi một lĩnh vực mà... Thao túng tinh thần."
Izana dùng tay còn lại áp lên bên sườn đã bị gãy của người trên giường từ từ ấn vào, nụ cười hiền hoà trên môi đã dần chuyển sang nụ cười của ác quỷ. Kisaki tức khắc bị đau đến hít mạnh một hơi, thế nhưng lại không cách nào dừng lại lực tay khủng khϊếp kia.
"Michi sẽ là của tao, của Tenjiku... Tâm trí em ấy sẽ chỉ có một mình tao... Em ấy sẽ không thể tin tưởng được ai ngoài tao... Em ấy sẽ phải phụ thuộc vào tao... Manjirou, Touman, tao sẽ từ từ huỷ diệt từng thứ quấy nhiễu Michi của tao, kể cả mày, Kisaki Tetta. Tao sẽ cho Michi thấy được hình ảnh mày còn sống, để em ấy tin rằng mày vẫn luôn là một thằng khốn nạn..."
Izana nghiêng đầu, khuyên dài rơi trên gò má của hắn, bàn tay vẫn chậm rãi ấn vào vết gãy xương sườn khiến người bên dưới đau đớn rít lên, chậm rãi hành hạ như thể sống không bằng chết, mỉm cười nói tiếp:
"Kế hoạch của tao mà mày đoán ấy, còn có đoạn sau nữa... Touman bị huỷ diệt, tao sẽ gϊếŧ Manjirou... và tất cả là do Kisaki Tetta, một kẻ đã từng cố huỷ hoại Michi của tao, một kẻ từng là người Michi căm hận nhất, một kẻ mà Michi tuyệt đối không bao giờ tin tưởng..."
Cả người Kisaki tức khắc lạnh băng, Izana ấn mạnh một cái khiến Kisaki gào lên thống khổ. Hắn ghé sát tai kẻ khốn khổ bên dưới, giọng nói trầm thấp như đang kể một câu chuyện cổ tích dỗ trẻ con:
"Kẻ đã chạy trốn biến mất mà không một ai biết chỗ ẩn nấu... Người duy nhất biết chỗ mày đang ở đâu sẽ chỉ có tao thôi, Kisaki Tetta... Tao sẽ chặt xác mày ra sáu khúc, và cái đầu của mày sẽ được chôn ở mộ của Manjirou."
Kisaki bị đau đến tái nhợt cả mặt, bên xương sườn đã được thả ra nhưng cơn đau khủng bố vẫn hành hạ hắn không ngừng. Izana đút tay còn lại vào túi áo, thản nhiên quay lưng rời đi.
"Cứ từ từ tận hưởng chút thoải mái cuối cùng đi... Sau khi Touman bại trận Tenjiku, mày sẽ là thằng hề chính trong vở kịch bi hài này."
Nghiến răng nhịn đau, Kisaki cố giữ bình ổn hơi thở trở lại. Chợt nhớ về thanh sắt liên tiếp đánh vào người hắn lúc trước, cả cái nụ cười lộ rõ hai chiếc răng nanh sắc nhọn của kẻ đó, hắn cố rít từng chữ qua kẽ răng:
"Cũng không chắc Touman thua Tenjiku. Lần này khác xa quá khứ rồi, Izana."
Izana mở cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng rõ to, mấy tên đàn em tức khắc cúi gập người chào kính cẩn. Kisaki nhìn theo hình âm dương trắng đen trên bang phục đỏ, đối phương nghe lời của hắn cũng không một lần quay đầu, chỉ im lặng một lúc rồi lạnh nhạt đáp trước khi rời đi:
"Chẳng quan trọng. Tao từng nói rồi... Tao luôn giải quyết tất cả mọi chuyện bằng bạo lực, một khi kế hoạch tan tành thì chỉ còn cách đó."
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Kisaki mới chậm chạp thả lỏng cả người đã gồng cứng từ đầu đến giờ.
Giải quyết tất cả bằng bạo lực... mẹ kiếp.
Kisaki chán ghét một trận trong lòng, hắn quan sát xung quanh, tâm tình càng thêm căng thẳng. Tất cả thông tin hắn biết đến giờ là do hắn cố ý làm Izana nói ra, lượng thông tin ít ỏi đến đáng thương.
Bây giờ trong phòng không có bất kỳ thứ gì để liên lạc, đàn em đứng canh cửa ở ngoài đều là đàn em trung thành của Izana.
Khác hẳn quá khứ khi Tenjiku được thành lập thoáng chốc trong vòng một tháng, đội quân bốn trăm người thì tận ba trăm người là từ Valhalla của hắn chuyển qua. Kisaki khi đó tự tin vô cùng, bởi vì dù là bất kỳ ai, bất kỳ bang nào, cái tên cũng chỉ là danh xưng, mọi thứ đều chỉ là công cụ dưới tay hắn.
Nhưng lần này thì không.
Izana có ký ức đã tự lập Tenjiku từ sớm, bốn trăm người trong Tenjiku bây giờ đều là người của Izana, Kisaki có hay không đã chẳng còn quan trọng trong cuộc chiến này.
Mẹ kiếp...
Kazutora và Emma đã chết, Takemichi sẽ nghĩ thế nào?
Thằng điên Izana... Takemichi ở Tenjiku có ổn hay không...
Quan trọng là cái kế hoạch của Izana... Takemichi liệu có tin tưởng hắn vô tội hay không?
Trong đầu có hàng trăm ngàn suy nghĩ rối bời, nhưng câu hỏi cuối cùng làm Kisaki ngẩn người hồi lâu, sau đó bỗng bật cười một tiếng trước suy nghĩ ngu ngốc đến đáng thương của bản thân.
Người đó không tin tưởng hắn cũng là chuyện bình thường, hắn không có tư cách để trông chờ chuyện đó sẽ thành hiện thực.
Nhớ đến cái gương mặt cười ngốc nghếch cùng đôi mắt xanh trong vắt, trái tim đang đập thình thịch vì căng thẳng của Kisaki cũng chậm lại, cả người vô thức thả lỏng. Hắn đấm vào bên má bản thân một cái thật mạnh, giữ bình tĩnh sắp xếp vô số thứ trong đầu.
Hắn vốn dĩ là phản anh hùng, là bộ não thiên tài của bộ phim này, sợ hãi không phải là phong cách của hắn.
...