“Không có vấn đề!” Sawamura lộ ra một cái tươi cười mười phần nguyên khí, “Chỉ cần có gậy đánh bóng cùng bóng liền có thể đánh bóng chày! Chúng ta không phải từ trước giờ luônn là như vậy hay sao?”
Huấn luyện viên đỡ trán, “Ta không phải ý tứ này a!!!!”
“Sawamura đồng học, thích bóng chày, liền phải tuân thủ quy tắc khi đánh bóng chày mới được. Liền tính là vì bảo vệ bạn bè cũng tuyệt đối không thể sử dụng bạo lực.” Hiệu trưởng chậm rãi đi đến nói.
Sawamura hơi khép xuống mi mắt, “ Em đã biết.”
Huấn luyện viên thở dài, đang chuẩn bị nói cái gì thì thiếu niên vừa nãy đứng đây biến đâuu mắt, ông kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Sawamura đã đứng trước cửa văn phòng cười hì hì phất phất tay, “Kia…… Nếu đã khôngg có việt gì,em liền cáo lui trước!” Nói xong cậu nhanh chóng chạy mất.
“!!!!!!!!”
Huấn luyện viên tức giận đứng lênn, đuổi vài bước đến trước cửa, “
EM ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO THẦY!!! SAWAMURA!” Hiệu trưởng bật cười, “ Được rồi,thầy Sano.”
Ở khúc ngoặt cách đó không xa, thiếu niên dựa lưng vào tường, tươi cười trênn mặt lập tức biến mất, trong mắt một mảnh tĩnh lặng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên lần này biểu hiện quá mức rồi sao..……”
“Ei-chan!”
Nghe được tiếng gọi của bạn bè, khuônn mặt của Sawamura lập tức hiện lênn tươi cười, nhìn bạn bè biểu tình lo lắng, cậu lên tiếng, " Các cậu đây là chuyện gì vậy hả?? Biểu tình như vậy là sao??! Không có việc gì đâu!!!!”
“Thật vậy chăng? Sano lão sư hẳn là thực tức giận đi!!!”
Sawamura gật gật đầu, “Đúng vậy, thầy ấy vô cùng tức giận, vẫn luôn mắng tớ a, tớ thật vất vả mới thoát ra được tới a!!!”
“Ei-chan……”
“Ngu ngốc, cậu làm loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cậu khi học lênn cao trung a!” Thanh mai trúc mã của Sawamura là Wakana bất đắc dĩ thở dài.
Sawamura không cho là đúng cười cười, “Không có việc gì! Không có việc gì đâu!”
" Cậu như vậy phải làm sao bây giờ a? Ngu ngốc!!! Cậu luôn là như vậy, làm việc đều khôngg không suy xét hậu quả!”
Những người khác nghe Wakana nói như vậy cũng đều cúi đầu, thấy vậy Sawamura đột nhiên cười to “Các cậu đang làm gì a! Không cần lo lắng đâu, tớ sẽ cùng các cậu học chung 1 cao trung a!”
Nhìn gương mặt tươi cười của Sawamura, mọi người biểu tình cũng thả lỏng lại, Ei-chan……
Tiếng chuông vào học vang lên, Sawamura vỗ vỗ bả vai mọi người, lớn tiếng cười cười, “ Được rồi! Chúng ta mau điii học điiii, chờ lát nữa đến lại thảm! Tớ lần trước thi còn chưa đủ tư cách đâuu!”
Vào học, Sawamura có chút thất thần cầm bút viết viết vẽ vẽ ở trên vỡ, quả nhiên biểu cảm gần đây có chút quá mức a, muốn luyện tập nhiều hơn một chút mới được……...
Wakana ngồi phía sau Sawamura biểu tình có chút phức tạp, Sawamura ngũ quan vốn là thập phần nhu hòa, diện mạo như ánh mặt trời vậy, rất đáng yêu. Nhưng lúc này, giống như là thay đổi một người vậy, mặt vô biểu tình, ánh mắt vô cùng hờ hững, an tĩnh khôngg một gợn sống.
Giờ nghĩ giải lao bạn bè đều tụ tập đứng trước bàn của Sawamura, bọn họ muốn nói lại thôi nhìn Sawamura, Ei-chan đều là vì bọn họ mới..…… .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Sawamura nhếch môi cười cười, “Làm sao vậy hả?”
“…....…”
“Ha ha ha ha, đều nói thật sự không có việc gì đâu mà! Tuy rằng chúng ta lần này thua, nhưng không ý nghĩa hết thảy đều kết thúc! Trung học không có biện pháp thực hiện ước mơ, vậy lại ở Cao Trung cùng nhauu thực hiện điii!”
Các bạn nhỏ cười cười, lớn tiếng đáp lại nói, “Được!! Lần sau nhất định phải đi Koshien!”
Cùng các bạn học cùng một cái cao trung, nỗ lực tiến tới Koshien. Xác thật lúc này nó là ý tưởng chân thật của Sawamura, cậu đối với tình trạng chính mình bây giờ thực vừa lòng, cũng không nghĩ sẽ đii nơi khác.
Hoàn cảnh mới đồng nghĩa với việc mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, cậu yêu cầu phải một lần nữa làm quen người khác, một lần nữa phải chuẩn bị sữa san lại biểu cảm của bản thân, như vậy thật phiền toái.
Mà Koshien là thánh địa của mỗi một tuyển thủ bóng chày, Sawamura cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng cậu không rõ bóng chày đối chính mình ý nghĩa như thế nào, nhưng mỗi khi cậu bước lênn bục ném, đều sẽ cảm thấy thân thể bất giác run rẩy lên, cậu không rõ đây là cảm giác gì, chỉ ẩn ẩn cảm thấy nếu như đi Koshien, cậu liền có thể cảm nhận được càng nhiều loại cảm giác kì lạ này.
Về đến nhà sau, Sawamura vốn định trực tiếp lên lầu, nhưng phát hiện nhà có khách,cậu dừng bước chân, lễ phép chào hỏi.
Gia gia Sawamura mạnh mẽ vỗ vỗ lên bàn, “Ngu ngốc, ngươi như thế nào hiện tại mới trở về! Người ta chuyên môn từ Tokyo chạy tới gặp ngươi, ngươi lại để cho người khác đợi lâu như vậy!”
“Hả? Tìm cháu?” Sawamura dùng tay chỉ chính mình, nghi hoặc nói.
Takashima Rei đẩy đẩy mắt kính, “Xin chào, Sawamura đồng học, chị là phó bộ trưởng Takashima Rei của câu lạc bộ bóng chày trường Seidou.”
“Seidou?”
Gia gia Sawamura kinh ngạc không thôi, “Seidou không phải là một trong các hào mônn cường giáo của Tokyo chứ? Cư nhiên là cái kia Seidou a!!”
Takashima Rei gật gật đầu, tiếp tục nói “ Chị phía trước ngẫu nhiên nhìn thấy em thi đấu, cho rằng em phi thường có tiềm lực, hy vọng em có thể đến Tokyo tham gia cậu lạc bộ bóng chày của Seidou. "
Sawamura nhíu nhíu mày, “Xin lỗi, nhưng em cự tuyệt!”
Takashima Rei trong chớp mắt có sự kinh ngạc, ngay sau đó lại mỉm cười nói, “Vậy em muốn thời điểm nào tới tham quan trường học của chúng tôii đây? Kế tiếp có rất nhiều sự tình muốn xử lý, chị khả năng không có nhiều thời gian, cho nên hy vọng có thể càng nhanh càng tốt!”
“Chờ…… em không phải nói mình cự tuyệt sao!!”
Takashima Rei phảng phất giống như không nghe thấy cười cười, “Sân bóng, tựa như một tấm gương có thể phản xạ nội tâm của chính tuyển thủ, em có thể ở nơi đó nhìn thấy bản chất chân thật của chính mình nhaa! Sawamura đồng học.”
“Chân thật chính mình……..!?”
Gia gia Sawamura liết mắt rồi thật sâu nhìn Sawamura 1 cái, ngay sau đó cười mở miệng nói, “Vậy hôm nay luônn đi! Nhờ ngài, tiểu thư Takashima!”
“Chờ....chờ đã …… Gia gia!”
“Câm miệng, ngươi tên nhóc ngu ngốc! Ở trên sân thi đấu làm ra loại chuyện kia có trường học chịu nhận ngươi liền không tồi!”
Mẹ Sawamura vỗ vỗ tay Sawamura, “Eijun, liền đi xem thử đi!”
Takashima Rei hướng gia gia Sawamura gật gật đầu, đứng lên, “Chúng ta đi thôi, Sawamura đồng học.”
Sawamura tức giận hét lên, “Biết rồi, con đi là được!”
Dọc theo đường đi Sawamura chỉ trầm mặc đi theo Takashima Rei, thẳng đến đi vào cổng trường Seidou, cậu chỉ nhàn nhạt quét nhìn một vòng, quả nhiên không hổ là hào môn, cầu thủ số lượng rất nhiều, còn có rất nhiều thiết bị mà bản thân cậu còn chưa thấy qua.
“Bàng!”
Sawamura theo tiếng nhìn lại, nhìn đến một batter với thân hình bao la hùng vĩ cầm gậy đánh bóng đang lớn tiếng răn dạy Pitcher vừa mới phát cầu, cậu như suy tư gì nhìn người nọ, nếu đắc tội tiền bối, hẳn là sẽ bị đuổi trở về đii, nếu như vậy……
Bên kia, Kawakami vâng vâng dạ dạ nghe Azuma tiền bối dạy bảo, các cầu thủ xung quanh không cấm cũng cảm thấy run nhè nhẹ, Azuma tiền bối, thật là khủng khϊếp!
Đột nhiên bên sân truyền đến một trận tiếng cười, mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy một người mặc áo hoodie màu vàng đứng ở cạnh phó bộ trưởng Takashima đang cười lớn, lớn lên nhìn ngoan ngoãn như vậy lại hành động khiến cho mọi người sợ hãi.
“Ha ha ha ha ha! Đó là ai a! Thật là lợi hại, nguyên lai dáng người kiểu này cũng có thể đánh bóng chày sao? Cái bụng kia, giống như bụng của đại thúc vậy!!”
Tay nắm gậy bóng chày của Azuma đã nổi lên từng cọng gân xanh, anh ta hung ác trừng mắt về phía Sawamura, “Tên hỗn đản kia là ai a? Cư nhiên có lá gan cười nhạo bảo bối của ta, đây là nơi mà ta có mị lực nhất đấy!”
“Mị lực? Đừng nói giỡn a!”
Takashima Rei cũng không nghĩ tới Sawamura lá gan lớn như vậy, vội ngăn lại cậu, “Sawamura đồng học, đừng nói nữa! Mau cùng Azuma đồng học xin lỗi!”
“Ai?? Anh ta??? Em mới không làm!!!!!” Sawamura quay đầu đi, hừ một tiếng.
Azuma tức giận cực kì, đang chuẩn bị đi lên giáo huấn tiểu quỷ lại bị người xung quanh ngăn cản, trong lúc dằn co lại ngẫu nhiên đối diện với đôi mắt của Sawamura, trong nháy mắt Azuma liên cứng lại, thiếu niên ánh mắt tĩnh lặng, không một gợn sống, giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót vậy.
Lúc phản ứng lại Azuma càng thêm tức giận, anh ta một phen đẩy ra những người cản chở mình, bước nhanh đi tới, “Tiểu quỷ, ngươi vừa rồi nói cái gì, có gan ngươi lặp lại lần nữa!!”
“Tôi nói anh……”
Không đợi Sawamura lên tiếng đáp trả Azuma, Takashima vội che miệng của cậu lại “Thực xin lỗi a, Azuma đồng học, đứa nhỏ này là từ nông thôn đến, cái gì cũng đều không hiểu!!!!!!"
Azuma nhìn Takashima vẫn yên lặng thu liễm một chút, nhưng vẫn còn tức giận, “Không được, em nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử này.”
Takashima vốn đang nghĩ lại khuyên bảo một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó ánh mắt vừa chuyển, vừa cười cười nói, “Như vậy điii, chúng ta liền dùng bóng chày tới nói chuyện! Đứa nhỏ này là Pitcher, Azuma đồng học, liền cho cậu ấy thấy như thế nào là đánh bóng chày chân chính điiii!”
Azuma từ trên xuống dưới nhìn Sawamura một lượt, cái mũi hừ ra một hơi, “Được thôii, em là có thể, nhưng là một khi tiểu quỷ này bước lên bục ném, trừ phi khóc lóc cầu xin, bằng không em sẽ không cho cậu ta bước xuống dưới!!”
Sawamura lớn tiếng phản bác nói, “Tôii mới sẽ không khóc lóc cầu anhh đâu!! Hơn nữa tôii cũng không có đáp ứng muốn ném bóng đi!!!??”
Takashima Rei hoàn toàn làm lơ lời nói của Sawamura, “Tốt, Sawamura đồng học, đi thay quần áo đi!” ( 🐢: tội thằng bé:')))
“Ha ha ha ha ha ha, giống như rất thú vị sao!” Ở một bên của lan can cạnh sân, có người trên thấp giọng nở nụ cười, “Được rồi, Rei-chan, để cho em tới đón bóng của cậu ta đi!”
Sawamura khó hiểu nhíu nhíu mày, “Anh ta là ai a?”
“Miyuki Kazuya, là một Catcher nha!”
“Miyuki! Ở đây khôngg có chỗ cho ngươi nói chuyện! Năm nhất thì ở yên một bênn choo tôi điii!” Azuma gào thét lớn tiếng nói.
Miyuki vẫy vẫy tay, “ A, xin lỗi xin lỗi, bất quá Azuma tiền bối gần nhất có chút kiêu ngạo đắt ý, tôii cảm thấy cùng người trẻ tuổi chơi bóng hẳn là có thể làm Azuma tiền bối tìm về cảm giác khi chơi bóng đó!”
“ Hả???? Ngươi nói ai kêu ngạo đắc ý?”
Takashima vội tiến lên hoà giải, “Được tồi, liền nhờ Miyuki đồng học tiếp bóng! Sawamura đồng học, mau đi thay quần áo!”
Thừa dịp Sawamura đi thay quần áo, Takashima Rei đi đến bên cạnh Miyuki, khóe miệng gợi lên nụ cười tràng đầy thâm ý, " Bóng của Sawamura vô cùng thú vị nha.”
Động tác của Miyuki khi đang mặc dụng cụ bảo hộ cứng lại, ngay sau đó hứng thú cười cười, “ Thật không nha? Em đây phải hảo hảo chờ mong một chút a~~~~¡!!!”
Nhìn Sawamura mặc trên người đồng phục của Seidou, Takashima vừa lòng gật gật đầu, “Quả nhiên rất là thích hợp a!”
Miyuki cười đi lên trước ôm lấy bả vai của Sawamura, “ Này! Cậu sẽ ném loại bóng nào?”
Sawamura có chút không khoẻ rụt rụt thân mình, lớn tiếng nói, “Tôiii, tôii chỉ biết Fastball ( bóng thẳng)!”
Miyuki lập tức cương tại chỗ, “Cái gì? Cậu đang nói giỡn đấy à?”
Sawamura nhíu nhíu mày, “Tôii không có nói giỡn, tôii trước nay đều là chính diện quyết đấu!!!!”
Miyuki trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cong lưng ôm bụng nở nụ cười, “Ha ha ha ha ha, cậu gia hỏa này quả nhiên rất thú vị a!!”
“……”
Rốt cuộc chờ Miyuki cười đủ rồi, mới đứng dậy, anh lau lau mước mắt ở khóe mắt “Được rồi, trước tới nhiệt thân đi! Ném mười quả…… Không, cậu hẳn là không được, vậy hai mươi quả! Hai mươi quả hẳn là có thể làm bả vai của cậu nóng lên đi!”
“Mười quả! Mười quả là được!”
Miyuki chớp chớp mắt, cười xấu xa nói, “Nga? Vậy đến đây đi.”