Chương 15

Kominato · đại ma vương · Ryousuke ôn nhu cười nói “ Được rồi, nói giỡn đến đây thôi, mọi người nghiêm túc một chút!”

Nhìn tươi cười trên mặt Ryousuke, xung quanh lập tức yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi một cách rõ ràng .

“Khụ khụ, kỳ thật muốn nói chắc cũng phải nói từ sự việt đêm hôm đó nhỉ? Ngày hôm đó Sawamura thực sự làm cho tôi cảm thấy đặt biệt xa lạ! Tôi từ trước cho tới bây giờ vẫn không nghỉ tới Sawamura sẽ nói ra những lời nói như vậy!! ”

“Hơn nữa khi Kuramochi tức giận giáo huấn Sawamura một trận, dựa theo tính cách bình thường của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ la to để tỏ vẽ bất mãn đii!!!”

“Gần đây Sawamura rất ít khii cười, trước kia mỗi ngày đều có thể nghe thấy giọng cười ngu ngốc của cậu ta.”

“Ngày đó trận chung kết Sawamura cùng Furuya nói chuyện mọi người có nghe thấy không??? Tôi rất để ý câu nói " Tớ sẽ không " kia của Sawamura,chính là cậu ta sẽ không cái gì a???”

“Hôm nay sau khii vết thương của Sawamura bị phát hiện, cậu ta nói " Tôi sẽ đau, nhưng sẽ không khóc " đây là có ý gì??”

“Hơn nữa dưới tình huống bị thương đau như vậy cậu ấy cư nhiên một cái nhíu mày cũng không có!”

“ Buổi tối ngày hôm đó, Kuramochi nói ‘ cậu thật sự một chút cảm tình đều không có sao? ’ những lời này..........” Shirasu bình thường hay trầm mặc khi lên tiếng liền chỉ ra điểm mấu chốt.

Ryousuke nhìn Kuramochi và Miyuki từ đầu tới bây giờ đều không nói một lời đứng ở bên cạnh cười nói “Kuramochi, Miyuki, hai người các cậu hẳn là biết chuyện gì điii. Im lặng như vậy là nghỉ sẽ không nói cho chúng tôi nghe sao??? Chúng tôi không đáng tin như vậy sao???”

“Không phải, Ryou-san.” Kuramochi vội vàng phản bác.

“Vậy nói ra đii, không chỉ các cậu quan tâm Sawamura, chúng tôi cũng thực lo lắng cho Sawamura, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết không phải tốt hơn sao?”

Miyuki cùng Kuramochi liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu, mở miệng nói “Kỳ thật Sawamura cậu ta có chướng ngại về phương diện tình cảm, cơ hồ không thể lý giải các loại cảm xúc, cũng không có biện pháp có cảm xúc của chính mình ”

“!!!!!!!!!”

“Gạt người đi! Kia chính là Sawamura a!”

Miyuki thở dài “ Tôi vào thời điểm lúc đầu mới phát hiện cũng không thể nào tin được chuyện này,nhưng Kuramochi đã nhìn thấy tên ngốc kia đối diện với gương để luyện tập cách cười, lúc đầu khi vừa đến trường biểu hiện của tên ngốc kia đều là giả, cậu ta chỉ đang ngụy trang bản thân mà thôi!! Sau trận đấu với cao trung Sensen cậu ta hẳn đã cùng Chris _senpai ước định chuyện gì đó, từ lúc đó về sau cậu ta mới không ngụy trang bản thân mình nữa. ”

“Cho nên Sawamura mà chúng ta cảm thấy kì quái mới là con người thật của Sawamura sao????”

“Không sai.”

Mọi người trầm mặc xuống, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới câu trả lời sẽ là như thế này.

“Cho nên cậu ấy mới nói ‘ tôi sẽ đau, nhưng sẽ không khóc ’ sao? Bởi vì chính mình cậu ấy thật sự không thể khóc sao?” Người có chút cảm tính hốc mắt đều đỏ, nội tâm đã xoắn thành một đoàn, đau lòng chịu không nổi.

“ Dưới tình huống bị thương nghiêm trọng như vậy cậu ta còn có thể chịu đựng đau đớn làm chúng ta không thể nào phát giác tình huống của cậu ta là bởi vì không biết vẻ mặt đau đớn là như thế nào sao?????”

“ Sau khi Sawamura nói những lời nói kia tôi còn lảng tránh cậu ấy mấy ngày, tôi thật là...……”

Vào lúc này Miyuki nhịn không được mở miệng nói “ tuy Sawamura nói chuyện rất khó nghe, nhưng cậu ta thực sự vô cùng lo lắng cho Ryou-san, bởi vì Chris -senpai đã lặp lại rất nhiều lần là không thể tham gia thii đấu khi bị chấn thương, bằng không nếu nghiêm trọng sẽ vĩnh viễn sẽ không thể chơi bóng chày được nữa , tên ngốc kia vẫn luôn ghi tạc trong lòng, mà Ryou-san lại bị thương ở chân, cậu ta sợ Ryou-san sẽ giống Chris_senpai, cho nên mới lựa chọn vạch trần chuyện của Ryou-san trước mặt mọi người,sau khi bị tôi kéo đii ra ngoài còn ôm ngực hỏi tôi vì sao nơi này thấy không thoải mái. Bởi vì bị mọi người hiểu lầm mà khó chịu, rồi lại chẳng biết tại sao bản thân lại khó chịu. ”

Mọi người nghe xong mũi ai nấy đều có chút lên men, cổ họng Kuramochi cảm thấy rất khó chịu, trên mặt anh mang đầy thẹn ý.

Ryousuke lên tiếng cắt ngang những người đa sầu đa cảm nào đó " Được rồi, đừng làm chuyện khó coii như vậy! Miyuki, các cậu cũng thấy chuyện đó đúng không? Sawamura cười! Cậu ta cười chính là chuyện tốt, điều đó chứng minh rằng Sawamura đã chậm rãi cảm nhận được các loại cảm xúc. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta giúp được Sawamura. Dù sao trước khii chúng ta tín nhiệm Sawamura thì cậu ta cũng đã tín nhiệm chúng ta.”

Haruichi có chút hối hận về chuyện ngày hôm đó, nhưng anh trai nói không hề saii. Eijun_kun, tớ nhất định sẽ giúp được cậu.

Furuya gật gật đầu “ Đúng vậy!! Lúc trước tôi cũng từng nói sẽ dạy cho cậu ấy! "

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần. ' Đúng vậy!! Chỉ cần chúng ta cùng nhau nổ lực!! Sawamura sớm hay muộn cũng có thể lí giải cái gọi là cảm tình '

Khoảng thời gian Koshien bắt đầu chỉ còn 3 ngày. Ba ngày này Sawamura bị cấm tham gia tập luyện, giám sát Kataoka yêu cầu cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi và ngắm lại mọi thứ. Nên bây giờ cậu đang ngồi cạnh Ryousuke trên băng ghế quan sát mọi người tập luyện.

“ Nhàm chán quá à? ”

" Vâng ạ.”

“ Muốn ném bóng??”

“ Vâng ạ!!”

“Đừng có nằm mơ nữa.” Ryousuke cười tủm tỉm dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu nói ra lời nói vô cùng tàn nhẫn.

Sawamura cuối đầu không đáp nữa.

Giống như một đứa nhỏ bị lấy mất kẹo vậy. Ryousuke đầy hứng thú nhìn Sawamura. Đột nhiên nghỉ ra một chủ ý hay " Sawamura, cậu muốn ném bóng đúng không?? "

“ Muốn, nhưng Chris-senpai nói không thể ném ”

“ Thật khéo, tôi có biện pháp giúp cậu có thể ném bóng nha ~ "

“Thật sự?” Đôi mắt ảm đạm của thiếu niên nhanh chóng sáng lên lấp lánh như ánh sao trời.

" Đúng vậy! Tôi sẽ chỉ cho cậu một loại biện pháp, chắc chắn sẽ thành công ” Ryousuke nói

“Biện pháp gì?”

Ryousuke chỉ chỉ mặt của chính mình “ Cậu chỉ cần hôn một cái, sau đó nhìn người đó, lặp lại yêu cầu của bản thân cậu hai lần là được. Nhưng mà biện pháp này không hiệu quả khii dùng với Chris nha!” ( 🐢: Theo tuii dùng với aii cũng được =)))

Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẽ buồn bả, Ryousuke cười gõ nhẹ vào trán Sawamuara " Chẳng phải còn Miyuki sao??”

“Miyuki_senpai mấy ngày nay đều không có để ý đến em.”

“ Cậu cứ dựa theo nhưng gì tôi nói mà làm, Miyuki nhất định sẽ bắt bóng cho cậu nha!”

Sawamura gật gật đầu, Ryousuke mơ hồ cảm thấy có chút tội lỗi, nhìn mình sao giống biếи ŧɦái dụ dỗ trẻ con thể này!?

Ryousuke chỉ đơn thuần muốn nhìn xem náo nhiệt lại trở thành vật thí nghiệm thứ nhất, khẽ hôn nhẹ vào mặt của Ryousuke, Sawamura nghiêm túc nhìn chầm chầm anh nói " Oni_san không được nói chuyện này cho Chris _senpai!!! Oni_san không thể nói chuyện này cho Chris _senpai!!!! "

Ý cười trên mặt Ryousuke trở nên cương cứng, ngay sau đó gật gật đầu “ Được.. được.. tôi sẽ không nói

a.”

Thiếu niên vừa lòng gật gật đầu, ngay sau đó chạy đii tìm Miyuki.

Ryousuke dùng tay chạm vào nơi vừa mới bị Sawamura hôn. Không xong, bản thân mình có chút hối hận rồi, làm sao bây giờ?

Sawamura chạy đến khu tập ném, nhìn trái nhìn phải thâm dò. Khi phát hiện giám sát Kataoka và Chris không có ở đó mới có gan đii vào, ngắt ngang Furuya và Miyuki đang tập luyện.

Furuya vẻ mặt bất mãn nhìn Sawamura, Sawamura mím môi, đưa lưng về phía Miyuki nhẹ nhàng kéo nhẹ đầu Furuya xuống, ở trên má Furuya khẽ hôn một cái " Cho tôi mượn Miyuki _senpai một lát được không? " Nghiên nghiên đầu nói thêm lầm nữa " Cho tôi mượn Miyukia_senpai một lát được không?”

Furuya mở to hai mắt không thể tin nhìn Sawamura, lại nhìn thấy trước mắt là một đôi kim sắt đồng tử vô cùng xinh đẹp,ngơ ngẩn gật gật đầu, đi ra ngoài.

Miyuki thập phần nghi hoặc nhìn hai người, “ Này! Furuya! Cậu muốn đi đâu!! Không ném bóng nữa sao?”

Sawamura xoay người chạy về phía Miyuki, Miyuki lại làm như không thấy chuẩn bị đuổi theo Furuya, Sawamura duỗi tay giữ chặt Miyuki, Miyuki lại làm mặt vô biểu tình nhìn cậu.

Sawamura một tay bắt lấy cánh tay của Miyuki, một tay đặt ở vai đối diện, nhón chân hôn lên gương mặt Miyuki, mang theo một chút chờ mong nhìn Miyuki, “Miyuki senpai, thỉnh tiếp bóng của tôi!” Lại cắn môi dưới “Miyuki senpai, thỉnh tiếp bóng của tôi đii!”

Miyuki bị kinh ngạc đóng băng ngày tại chỗ, cảm xúc mềm mại giống như còn lưu lại trên gương mặt anh,nhưng khi nghe được lời cậu nói anh nheo mắt lại, mở miệng hỏi: “Sawamura, cậu làm gì vậy?”

“ A! Quả nhiên sẽ để ý đến tôi onii-san nói không sai! Tôi thực sự muốn ném bóng. Miyuki _senpai, tôi thực sự rất muốn ném bóng, anh có thể bắt bóng cho tôi không?”

Kiên kì mấy hôm nay thực sự uổng công, Miyuki bất đắc dĩ thở dài “Giám sát không phải đã nói cậu hiện tại không thể ném bóng sao?”

“ Nhưng hiện tại tôi đã hồi phục không sai biệt lắm!”

“Thật sự?” Miyuki duỗi tay chọc chọc vào nơi bị thương của thiếu niên.

“ Đau..”

“ Không phải bảo tốt sao?”

“ Tôi thực sự rất muốn ném bóng, rất muốn ném!” Thiếu niên cúi đầu ủ rủ nói lại đột nhiên nhìn về phía Miyuki, “Có phải hay không một cái không đủ? Kia lại hôn thêm một cái?”

Miyuki che lại mặt “Ngươi gia hỏa này, thật sự biết chính mình đang nói cái gì sao?”

“Biết.”

“ Mặc kệ đii, Cậu chắc chắn không hiểu ý nghĩa của nó đâu, chờ cậu hoàn toàn khoẻ lại tôi liền bắt cho cậu thêm 20 quả " Miyuki như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi thiếu niên hôn một cái , đang chuẩn bị rời đi để đi tìm Furuya lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó,sắt mặt liền âm trầm xuống “ Chết tiệt, Sawamura, loại sự tình này cậu đã làm đối với bào nhiêu người????”

Sawamura bẻ ngón tay đếm đếm “ Furuya và onii-san, không còn ai khác nữa "

Miyuki mặt vô biểu tình nhìn Sawamura “ Lời nói vừa rồi của tôi thu lại, cậu không được làm chuyện này với ai nữa, nếu tôi phát hiện ra sẽ không bao giờ tiếp bóng của cậu nữa!!! " ( 🐢: Nhỏ mọn =))

“ Tại sao?”

Biểu cảm của Miyuki thập phần đáng sợ, cũng không giải đáp nghi hoặc của Sawamura mà lập tức đii mất.

Sau đó liên tiếp mấy ngày Miyuki cũng chưa phản ứng Sawamura lần nào.

Mấy ngày nay Sawamura phát hiện các tiền bối giống như luôn kiếm chuyện gì đó để tới tìm mình.

Kuramochi_senpai sẽ tìm cậu chơi trò chơi, Masuko senpai hay mời cậu ăn pudding, Isashiki senpai sẽ rủ cậu xem truyện tranh, Yuuki đội trưởng thường rủ cậu cùng nhau đánh cờ, Onii_san kể cho Sawamura nghe rất nhiều chuyện từ vui vẻ, tự hào, đến những chuyện đầy xấu hổ của các vị senpai khác, mặt khác các tiền bối năm 2 cũng luôn tìm Sawamura để cùng nhau luyện tập huy bổng. Còn Miyuki không hiểu sao vẫn còn đang tức giận với cậu.

Tuy rằng không rõ ràng lắm các tiền bối tại sao cứ luôn đến tìm cậu , nhưng là cậu cũng thực nguyện ý cùng các tiền bối làm việc này việc kia cùng nhau, cảm giác phí thường vui vẽ, dần dần cậu có cảm giác bản thân cũng có thể tươi cười bình thường.

Vào một buổi tối trước một ngày bắt đầu chinh chiến tại Koshien ,khi đang cùng đánh cờ với Yuuki thì đột nhiên Sawamura nhìn các tiền bối mà bật cười.Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn nhau. Sawamura cao giọng nói " Tôi có thể tới Seidou và gặp được muốn người thật sự quá tốt "

Mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cảm thấy vui sướиɠ và cảm động.

“ Nói gì như tên ngốc vậy, chúng tôi cũng thật cao hứng khi cậu có thể tới Seidou!”

“ Đúng đó! Cậu có thể vào Seidou thật sự là quá tốt!”

Thanh âm vui vẽ của những thiếu niên vang lên, không khí xung quanh cũng như bị lây nhiễm, nơi nơi tràn ngập vui sướиɠ!!

Koshien là thánh địa trong lòng của mỗi một tuyển thủ bóng chày. Chúng ta sắp bắt đầu chiến đấu trên đó, các cậu sẵn sàng chưa??

“Chúng ta là ai?”

“Vương giả Seidou!!!”

“Đổ mồ hôi nhiều nhất chính là ai?”

“Seidou!!!!!”

“Rơi lệ nhiều nhất chính là ai?”

“Seidou!!!”

“Chuẩn bị tốt để chiến đấu chưa?”

“Nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga!!”

“Đem sự dạy dỗ chúng ta nhận được khắc sâu vào trong lòngg, mục tiêu chỉ có một!! Chúng ta sẽ xưng bá cả nước!!!!!”

“Nga nga nga nga nga nga!!!”

______End chính văn ______