Vẫn là sân nhà của Đế Nguyệt, không thích thì đừng phun
“Xin chào, Echizen Ryoma.” Miệng Ryoma hơi nhếch lên, đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ háo hức.
“Cậu có muốn thử không?” Nhìn thấy ánh sáng háo hức trong mắt cậu nhóc,Tokugawa cảm thấy tốt không thể giải thích được và đề nghị.
"Này! Mặc kệ tôi." Sasabe, người bị bỏ mặc trong cái lạnh, che cổ tay của mình.
“Cây vợt đó đánh vào vợt, không phải cổ tay của bạn.” Ryoma nói.
"Ta không quan tâm, ngươi hại ta, không có bồi thường sao?"
“Này.” Ryoma vươn tay chỉnh tề mũ, “Có như vậy một người luôn đổ lỗi cho người khác là lỗi của chính mình.” cậu xách túi tennis, xoay người rời đi.
"Này, nhóc..." Sasabe bước tới và vươn tay phải ra để ngăn Echizen lại, nhưng bị ánh mắt gϊếŧ người của Tokugawa Kazuya ép lại.
“Ồ, đúng vậy.” Ryoma quay đầu lại một nửa, chỉ vào cái sừng trên ngón tay của mình và nói, “Tôi đang gọi cho bạn.”
"Trận đấu thứ mười của Giải đấu loại bỏ quần vợt trẻ Kaki no Kisaka, Sasabe vs. Fujino, sẽ bắt đầu sau năm phút!"
“Rất tiếc!” Sasabe nói một cách bí mật, nhìn Ryoma một cái nhìn ác ý, “Cậu nhóc, tên nhóc bắt nạt, đừng để tôi gặp lại cậu lần sau.”
Nói xong, Sasabe nhặt chiếc vợt bị rơi và hét lên với hai người bạn của mình: "Đi!"
"và nhiều thứ khác nữa"
“Hả hả?” Sasabe cộc cằn đáp lại, xoay người định dạy cho Ryoma một số bài học, nhưng đột nhiên một quả bóng tennis bay từ dưới lên về phía cửa trước, Sasobe vừa né tránh vừa ngồi xuống bãi cỏ, thật sự có tiếng rêи ɾỉ.
"Ầm ầm!"
Hai người đi theo không cười nhìn Sasabe bộ dáng thống khổ, có chút kinh ngạc.
"Không phải sao?"
"Giao bóng xoáy bên ngoài!"
"Làm sao có khả năng, đứa nhỏ này chỉ là học sinh cấp hai."
"Nhưng quả bóng đó thực sự là một quả giao bóng xoáy bên ngoài!?"
Hai người vừa hát vừa làm một trận, Sasabe bất mãn, sắc mặt biến thành màu gan lợn, vội vàng đứng dậy, "Cái gì? Chú mày không có xem bên ngoài giao bóng, đứa nhỏ gian xảo thật sự là muội muội của ta."
"Được, ta sẽ cho ngươi xem lại."
Kèm theo lời nói ngạo nghễ, Ryoma bay lên cao, ánh sáng tỏa ra từ phía của cậu, giống như một vị thần được mặt trời ban phước, tay trái nắm trong tay, tay phải vung mạnh và quả cầu màu vàng để lại dư ảnh trong dòng người. Cảnh tượng., Sasobe hét lên và ngồi bệt xuống đất và cây vợt trong tay anh ta rơi xuống đất với một cú nhấp chuột.
"Hả, vậy thôi."
Sasabe ngước nhìn cậu bé và thấy rõ nụ cười 'kiêu ngạo' dưới bóng mũ. như thể anh ấy đang chế giễu.
“Chậc chậc, nhóc con, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Sasabe nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu đứng lên, hạ một câu hung ác đem hai người bên cạnh rời đi.
"Cắt." Ryoma bĩu môi, có vẻ đáng tiếc.
“Thật sự là Ryoma, cậu tại sao lại cố ý khıêυ khí©h người khác, nhỡ lát nữa bên kia quay lại làm phiền cậu nữa thì sao?” Sakuno có chút lo lắng.
Ryoma có chút lơ đễnh nói: “Có chuyện gì, tôi sẽ dùng quần vợt đều sẽ đánh bại bọn họ.” Nói xong liền cầm lấy túi quần vợt của mình.
Ryoma nói với Sakuno "Cậu vẫn đi theo tôi à? Tôi cũng có người đi cùng. Bỏ người đó ở lại có ổn không?"
Ying Nao sau đó mới nhận ra, "A! Bà." Sau khi vội vàng chào tạm biệt, cô rời đi, bỏ lại một cao một thấp và hai người nhìn nhau.
“Đi?” Đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào Tokugawa, có chút khıêυ khí©h, nhưng Tokugawa hiểu ý anh ta, và thành thật mà nói, anh ta rất mong chờ cuộc đấu tay đôi với Ryoma.
“Ừ.” Tokugawa đáp lại.
Cả hai cùng nhau tìm ra một sân tennis trống, chắc vì chơi game nên ít người qua lại.
“Tôi có nên bắt đầu không?” Tokugawa nhìn qua mạng và nhìn Ryoma.
“Được rồi.” Mắt Ryoma sáng lấp lánh và cậu liếʍ môi, chờ đợi.
Trước khi lời nói đó rơi xuống, dư ảnh vụt qua tầm mắt, một quả bóng tennis nặng nề rơi vào tay cậu mắt Ryoma mở to và cú giao bóng nhanh của Tokugawa khiến cậu quá muộn để phản ứng.
“Anh lại đến à?” Tokugawa nghiêm túc hỏi, và không có sự khinh thường trong mắt Indigo.
"Tiếp tục!” Ryoma đội mũ và chỉnh lại tư thế.
Anh ấy không thể bắt lại nó, nhưng nó không phải là không có tiến bộ, ít nhất thì đôi mắt của Ryoma đã bắt kịp với quần vợt.
"Thêm một quả bóng nữa!"
Hắn không thể bắt lại, lần này Ryoma đã chậm một bước.
"tiếp tục!"
"Lần nữa!"...
Hai người chơi với nhau đến tận tối, ánh mặt trời ló dạng nhuộm đỏ mặt đất, sân vận động sắp đóng cửa.Thiếu niên đội mũ trong sân vận động đã ướt đẫm mồ hôi, trên sân thi đấu mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, trong khi đó Tokugawa ở khu vực khác của sân vận động chỉ có một ít mồ hôi trên trán.
“Đã đến lúc.” Tokugawa nhắc nhở.
Sau khi được đào tạo có hệ thống và tinh tế, Tokugawa có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của Ryoma trong trận đấu. Khả năng học hỏi mạnh mẽ của Ryoma cho phép cậu ta điều chỉnh cơ thể chính xác sau mỗi lần thua và dường như Tokugawa đang sao chép trong tiềm thức mọi điều. Nhưng mọi thứ đã đi quá xa, và những người trẻ vẫn cần phải giải quyết.
"Sao vậy, định trốn đi à?"
Ryoma không biết điều này, cậu khıêυ khí©h đắm chìm vào trò chơi. Đôi mắt vàng nhìn thẳng vào Tokugawa, và lời nói của cậu bé không ngờ lại đi vào lòng người. Thoát khỏi?
Khi Tokugawa gần như trong tiềm thức nhớ lại thất bại của mình, Byodoin nhìn anh ta với vẻ thương hại hoặc khinh thường nhìn vào đôi mắt đó không hiểu sao bây giờ tôi không thể nhớ được một chút nào.
Lúc này, ánh hoàng hôn rực rỡ đến mức khiến cậu không thể mở mắt. Một đôi mắt chói lọi không kém đã thôi thúc cậu ném quả bóng trong tay, sút ra ngoài, đánh vào phía bên kia lưới, và sau đó ghi bàn...
"Bắn!"
Một pha chạm bóng rõ ràng vào lưới vang lên, và một quả bóng màu vàng bay từ đầu bên kia sân, Tokugawa đã vô thức đón lấy nó, nhưng quả bóng màu vàng lại rơi ở một góc kỳ lạ trước lưới.
"1 trận thắng và 20 trận thua."
Những sợi tóc xanh đen bám vào da, chiếc nón trắng chẳng còn biết nơi đâu, đôi má trắng hồng nguyên thủy, nắng hôn lên đôi mắt vàng.Và tất cả những điều này đều được thể hiện rất rõ trong vùng biển sâu màu chàm, và vùng biển lạnh giá cũng kí©h thí©ɧ nhiệt ẩn.
Tokugawa bỏ vợt xuống cậu bé chạy tới lưới có phần bất mãn, hỏi lại: "Định chạy à?"
Bàn tay to chắn nắng từ trên cao che đầu Ryoma, xoa nhẹ rồi dịu dàng nói.
"Tôi sẽ không chạy trốn nữa."
Cậu bé cảm động một cách kỳ lạ, nhưng cậu không từ chối, cậu luôn cảm thấy lời nói của Tokugawa có thêm tổn thương tinh tế khiến cậu có chút không chịu nổi, Ryoma nghĩ.
Tokugawa nói "Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Cậu vẫn còn là học sinh trung học cơ sở. Về nhà muộn quá sẽ không an toàn."(ta thề luôn lúc edit khúc này muốn nhảy bay nóc nhà luôn:]])
Ryoma không dễ phản bác nên cậu phồng má nói: "Cắt đi, tôi sẽ không đánh nếu tình hình thuận lợi."
Nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của cậu bé, Tokugawa tự nhiên cảm thấy hạnh phúc, điều mà anh cho là vì sự ngưỡng mộ của mình dành cho em trai mình. Hai bóng người, một lớn một nhỏ, đang đi cạnh nhau trên đường, một người thờ ơ và một người kiêu ngạo, không nói nên lời cho đến khi họ đến cửa nhà Longma.
"Tôi vừa mới tới."
Thiếu niên nhìn vẫn có chút tức giận quay đầu lại, nhưng dưới vành mũ vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa nhỏ bé của cậu. Tokugawa muốn bật cười một chút, nhưng để không để cậu bé ghét mình, anh kìm lại, lấy giấy bút từ trong túi ra, ghi địa chỉ và số điện thoại của mình rồi đưa cho Ryoma.
"Ta không muốn, đi thôi."
Nói lời của Tsundere, Long Mã cầm lấy tờ giấy bạc, nhét vào trong túi rồi xoay người đi về nhà.
"Tôi trở lại."
“Ryoma, sao anh lại quay lại?” Giọng cô gái trẻ vọng ra từ cửa. "Trận đấu thế nào?"
"Muộn là bị loại."
"Ồ, Ryoma đi chơi ở đâu vậy?"
"Không có gì để chơi."
"Tôi không ngờ Longma có thể kết bạn vào ngày đầu tiên."
"Không... Karupin, đừng lấy đồ của ta!"
"..."
Gia đình Echizen reo hò và cười lớn, Tokugawa dừng lại một lúc rồi rời đi.
"Tôi trở lại."
Trong căn phòng rộng lớn không có ai trả lời, Tokugawa đặt đồ đạc xuống, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, không kịp lau khô tóc liền ngã xuống giường.
Mái tóc xanh làm ướt chiếc gối trắng, nhưng Tokugawa không quan tâm, nhắm chặt đôi mi nặng trĩu rồi từ từ lên giường trước khi đi ngủ.
Trong giấc mơ, anh nhìn thấy Ryoma, một dáng người chạy liên tục, từ chỗ không thích ứng được giao bóng dần dần va vào bóng, rồi lại đánh bóng, rồi đến cuộc đối đầu giữa hai người, cậu bé nhiều lần ngã xuống sân., nhưng Không bao giờ thấy mệt mỏi.
Anh lại nhìn thấy đôi mắt của Ryoma, chính là anh, chàng trai trẻ đang tận hưởng trò chơi trên sân...
Tokugawa mỉm cười với một giấc mơ tốt đẹp không liên quan đến chiến thắng hay thất bại, và có được sự dễ dàng đã mất từ
lâu.