Thở ra một hơi nặng nề, em cứ hít vào rồi thở ra cố điều chỉnh hơi thở dồn dập cứ phập phồng trong l*иg ngực. Bàn tay run rẫy đặt lên nơi trái tim cố điều chỉnh nhịp đập mãnh liệt của thứ ở bên trong.
Sau khi đã hạ quyết tâm, ánh mắt đen láy đan xen giữa sự kiên định và sợ hãi ngước nhìn lên căn nhà nằm ngay góc cầu thang ở phía trên. Mikey đặt chân lên bậc thang đầu tiên, rồi tiếp theo, tiếp và tiếp... Em cứ thể bước đi giữa các bậc thang tưởng chừng như rất ngắn nhưng thật ra lại rất dài. Cái bản năng chạy trốn bao trùm lấy từng bước đi của em, cứ mỗi bước như thế nỗi sợ hãi trong em lại dâng trào, nó tích tụ, nghẹn ắng tại nơi cổ họng.
Và không biết từ lúc nào, em đã đứng trước cánh cửa quen thuộc mà ngày nào bản thân cũng thấy. Hít vào một hơi thật sâu, đôi tay nhỏ giơ lên đặt xuống nền gỗ định gõ một cái nhưng rồi lại rụt về. Thật sự... Phải làm như vậy? Một nghi vấn dấy lên trong lòng em nhưng nó đã ngay lập tức bị dập tắt bởi khuôn mặt vào lúc đó của Baji.
Mikey... Mày đang do dự đấy sao? Haha... Thật thảm hại mà! Cái lúc mày đá cậu ấy xuống ban công rồi nói ra những lời gây tổn thương cậu ấy sao mày không do dự?
Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên hòa lẫn vào tiếng con tim đập loạn trong l*иg ngực.
Cốc!
Mikey cảm thấy hơi thở của bản thân bị tắt nghẽn, trái tim đã đập nhanh đến độ tưởng như sắp nổ tung.
Cốc!
- Ra ngay!- Giọng của một người phụ nữ trung niên phát ra từ bên trong cánh cửa.
Mikey giật nảy người, nhịp đập con tim như dừng lại vài giây, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng khi trong nhà không chỉ có mỗi Baji. Cả cơ thể lùi lại vài bước, mũi giày nhanh chóng hướng về phía cầu thang muốn chạy đi nhưng lại không bước. Mikey ngập ngừng liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ vẫn còn đang đóng sầm trước mặt rồi liếc xuống nơi cầu thang. Đôi tay nhỏ cuộn chặt lại thành nắm đấm, mũi giày quay lại hướng về phía cảnh cửa, ánh mắt em hằn rõ vẻ quyết tâm. Đã đến đây rồi mà mày vẫn còn muốn chạy trốn nữa sao, Mikey? Ít nhất dù chỉ một lần... Hãy đường đường chính chính mà đối mặt đi nào! Đừng mãi chạy nữa, Mikey! Mày... Từ khi nào đã trở thành con người yếu đuối như thế hả?
Cạch!
Tiếng cánh cửa mở ra kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ, Mikey tự nhiên lại căng cả người, đứng thẳng hẳn lên.
- A... manjirou! Cháu đến tìm Keisuke sao?
Một người phụ nữ cao hơn em nửa cái đầu, có mái tóc đen nhánh được búi ra đằng sau, tuy có một vài cọng lõa xõa xuống người nhưng lại không hề gây cảm giác xuề xòa. Người đó có một khuôn mặt khá giống Baji, đặc biệt là cặp mắt mèo màu vàng, chỉ có điều nó sắc sảo hơn của hắn. Nét mặt ôn hòa nhưng lại nghiêm nghị, cô mặt một cái áo màu đen chữ V đơn giản không quá cầu kì. Trong đơn điệu nhưng thật ra lại rất sành điệu. Một khí chất phát ra từ người cô tạo cho người ta một cảm giác tao nhã và kính trọng.
Mikey ngây người vài giây trước cô, phải mất một lúc em mới có thể hoàng hồn, ái ngại sờ lên phần gáy, Mikey lắp bắp:
- Cháu... Cháu... Baji có ở nhà không cô?
Nhìn cậu con trai ở trước mặt, cô không kiềm được mà cười hiền với em. Cô rất khâm phục cái cậu bé này! Trên đời này chẳng mấy ai có thể sẵn sàng hi sinh vì bạn bè giống em đâu!
- Keisuke, nó đi rồi con! Có chuyện gì sao?
Đi rồi sao... Em có nên cảm thấy may mắn không?
- Cháu... Cảm ơn! Cô có biết chừng nào thì cậu ấy về không ạ?
- Chắc tầm 2, 3 ngày nữa! Keisuke nó bảo đi chơi đây đó nên chắc cũng tầm đó!
2, 3 ngày nữa... Thật dài mà cũng... thật ngắn.
- Cháu cảm ơn ạ! Cháu chào cô!- Mikey im lặng một lúc rồi cúi người chào.
- Khoan đã! Cháu có muốn ăn một chút bánh không?- Cô nắm lấy tay em kéo lại khi thấy em chuẩn bị rời đi.
Mikey khó xử nhìn cô, em chần chừ trong mấy giây rồi mới mấp máy môi nói:
- C-Có ạ!
Cô nở một nụ cười nhẹ khi em chấp nhận, vết chân chim hiện lên nơi khóe mắt tạo nên một nét dịu dàng trên gương mặt ôn hòa. Cô dặn dò em đứng đây một lúc rồi nhanh chóng chạy vào nhà lấy bánh.
Nhìn thoáng vào bên trong, từng dòng kí ức giữa em và hắn lại hiện lên trong đầu, lời nói lạnh lùng của hắn lại bao trùm lấy cơ thể em.
"- Nếu mày chịu lên giường nằm dạng chân ra cho tao thì chắc lúc đó tao sẽ tha thứ cho mày đấy!'
Hít vào một luồng khí, một sự ghê tởm xọc lên cổ họng, bụng em cồn cào. Em thật sự không dám nghĩ đến gượng mặt của hắn khi em thật sự thực hiện cái yêu cầu đó. Chắc chắn sẽ tràn đầy vẻ khinh thường!... Đến cả em cũng thấy bản thân mình đáng khinh mà!
- Đây! Cằm lấy rồi ăn đi nhé, Manjirou!- Cô đưa cho em một túi bánh quy, xoa đầu em nói.
Cảm nhận được cái xoa đầu ấm áp từ cô, khóe mắt Mikey có chút đỏ. Cái hình ảnh cô thất thần nhìn xác của Baji nằm trong hòm lại hiện lên trong đầu em. Biểu cảm như thể bầu trời sụp đổ, cử chỉ buông thõng vì quá khó tin, ánh mắt chết lặng của cô như hàng ngàn cây kim đâm vào trong trái tim nhỏ bé của em. Hai mẹ con họ thành ra như vậy... Tất cả đều do em! Thành thật là nói đã bao nhiêu lần em tự hỏi: Nếu lúc đó bản thân không cố chấp mà tha thứ cho Kazutora thì chúng ta sẽ giống như "chúng ta" ở thế giới này chứ?
-... Cảm ơn cô!- Mikey có chút nghẹn ngào, em nắm chặt lấy túi bánh như một sự tự trách nhỏ đối với bản thân.
...
Bước đi trên con phố nhộn nhịp người, cầm chặt túi bánh vẫn còn nguyên vẹn trong tay, bước chân vô định không biết điểm dừng. Nhìn những con người vui tươi trên khắp các con đường, một cảm giác lạc lõng dấy lên trong l*иg ngực, sự trống rỗng bị vùi lấp từ lâu đã bị thô bạo mà lôi lên. Mikey cố kiềm nén cái sự cồn cào nơi đáy bụng. Bây giờ... Em thật sự cần an tĩnh!
Bộp!
Mikey va phải vào một cái gì đó, em nhăn mày khó chịu khi túi bánh bị rớt, rơi vãi khắp nơi. Bực tức ngước đầu lên xem thử là thằng nào.
...
Mikey thở ra một hơi dài, em đỡ trán, thầm mắng cái vận may chó gặm của mình. Thật xui xẻo! Lại gặp ngay trúng tên dở người Hanma!!!
- Ai đây? Không phải là người mà mọi người đồn đại là "Mikey vô địch" sao?- Hanma làm ra vẻ trố mắt bất ngờ, gã cười cợt đi đến khoác vai em giống như rất thân.
Cảm nhận được bờ vai của người phía dưới qua từng xúc cảm, Hanma không khỏi kinh ngạc khi nó còn nhỏ hơn những gì mà bản thân tưởng.
- Tránh ra!- Mikey khó chịu hất tay của Hanma ra, em gắt giọng nói.
- Ồ!!! Gì đây? Đang bực mình sao? Đang cáu sao? "Mikey vô địch" đang cáu đấy à?- Hanma thích thú nhìn bộ dạng giận dỗi đáng yêu của em, bản tính trêu chọc lại nổi lên.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, Mikey hít vào một hơi dài để trấn áp nó xuống. Em không thèm quan tâm đến cái tên dở người cao kều ở kia, cả cơ thể quay về hướng ngược lại gã bước về phía trước.
Hanma bị em bỏ lơ cũng không tức giận gì, ngược lại còn lẽo đẽo đi theo em. Mà còn không yêu phận cứ không ngừng chọc ghẹo em nữa chứ!
- Chân mày ngắn quá! Nãy giờ tao phải cố bước nhỏ lại để đi theo mày đấy!
-...
Trán Mikey nổi gân xanh, em cố bước nhanh hơn nhưng thế nào tên dở người kia vẫn theo kịp! Mikey bỏ cuộc. Ừ! Tao thừa nhận tao "không cao" bằng mày được chưa, đồ chó nghiện adrenaline!
- Cơ thể của mày cũng nhỏ thật! Chắc chỗ kia cũng "nhỏ" nhỉ?
-..
Mikey cuộn chặt nắm đấm trong tay, cả cơ thể dừng hẳn lại. Hanma thấy thế cũng chẳng quan tâm, lại tiếp tục trêu ghẹo em.
- Tao có nên cảm thấy vinh dự khi được đi chung với "Mikey vô địch" nổi tiếng trong giới bất lương không nhỉ? Haha... Tí nữa chụp một tấm làm kỉ niệm đi, Mikey vô địch "tí hon" !
-...
Mikey nhảy lên không trung, giơ chân đá thẳng vào đầu của Hanma một cú gần như toàn lực nhưng lại bị gã đỡ được.
- Như thế là không được đâu nhé, Mikey vô địch "tí hon" !- Hanma cười ngâm nói, cánh tay đỡ cú lúc nãy của em nhói lên.
Người nhỏ mà sức lớn phết!
Mikey không dừng lại tại đó, em tiếp tục đá móc lên đầu của Hanma, gã còn đang trong dư âm của cú đá lúc nãy, không kịp phòng bị nhưng nhờ khả năng phản xạ của bản thân mà đỡ được đôi chút.
Điều này đã gây sự chú ý với những người xung quanh, một số người thì không quan tâm mà đi lướt qua như không nhìn thấy, còn một số thì ở lại xem trò vui.
Tuy đã kịp giơ tay đỡ nhưng cú đá đó vẫn trúng vào đầu Hanma. Đầu óc gã mơ màng, quay cuồng, nơi va chạm với cú đá đau nhói. Hanma tự nhiên lại phá cười điên cuồng đến độ cả người cong ra phía sau khiến cho những người đi đường đang đứng lại xem phải lùi lại, ánh mắt hiện rõ vẻ kì thị.
Thế này mới giống "Mikey vô địch" chứ!
Bỗng gã nhướng người thẳng dậy, ánh mắt điên cuồng hướng về phía em. Gã lao nhanh về phía Mikey tung ra một cú đấm về phía mặt em nhưng đã bị Mikey chặn lại rồi lợi dụng điều đó mà phản đòn.
Cả hai không ai chịu thua ai, lao vào đánh nhau ngay giữa đường phố thành thị bao nhiêu người.
...
- Cảm ơn quý khách!- Người nhân viên có chút run giọng khi thấy khách hàng của mình là một gã cao to đáng sợ, còn xăm hình, trên mặt còn có vài vết bằm nữa chứ!
Chắc chắn chẳng phải loại tốt lành!
Bàn tay in chữ "tội" nhanh chóng lấy phần tiền thừa, con người cao lớn bước ra khỏi cánh cửa của cửa hàng tiên lợi. Hướng bước chân di chuyển về phía con người tóc vàng với khuôn mặt có chút xây xác đang đứng dựa vào tường ở bên kia. Hanma lấy ra từ trong túi một que kem chìa về phía em nói:
- Mày mạnh thật, "Mikey vô địch"!
Mikey bực tức nhận lấy cây kem, nhấn mạnh nói:
- Mikey!!! Đừng có gọi "Mikey vô địch", "Mikey vô địch" mãi như thế! Nghe ngứa tai!
- Hiểu rồi, Mikey!
Hanma cũng tự lấy ra một que lên cho bản thân, đưa lên miệng cắn một miếng. Vị ê buốt của cái lạnh lan tỏa khắp khoan miệng hòa quyện cùng vị ngọt của Vanilla. Gã đứng dựa vào tường bên cạnh em nói:
- Vui lắm! Tuy đau nhưng rất vui! Đã lâu rồi tao mới có thể đánh một trận sảng khoái thế này! Lần sau chúng ta lại cùng chơi đi, Mikey!
Mikey im lặng. Đây cũng là trận đánh sảng khoái nhất từ khi em đến đây! Từ trước đến giờ toàn phải kiềm lại, không dùng hết lực thật sự quá chán ngắt!
Hanma thấy em không trả lời cũng không quan tâm, gã cưỡng chế lôi điện thoại của em ra. Mikey nhíu mày, định đá cho phát nữa nhưng chỉ thở dài, đưa điện thoại cho gã.
- Đây là số tao! Gọi phải nghe!- Hanma giơ điện thoại về phía em nói.
Mikey nhếch mép cười khinh nói:
- Cúp luôn!
- Phải nghe!
- Chặn số!
-...
Hanma không cãi nữa, hắn đưa mắt nhìn cái sự hài hòa của ánh nắng và đất trời buổi chiều. Tuy vậy thôi nhưng đôi mắt vàng lại cứ liếc về phía em.
Cây kem trong tay đột ngột bị chảy nước, chảy dọc xuống lòng bàn tay của Mikey. Em ghét bỏ nhìn bàn tay của mình, chuyển tay cằm sang tay bên kia, đưa bàn tay bị dính nước kem lên miệng. Đầu lưỡi nhỏ liếʍ nhẹ dọc theo dòng nước kem, Mikey mυ"ŧ lên đầu ngón tay dính đầy kem của mình.
Hanma nhìn cảnh tượng này, một cảm giác khao khát dâng lên trong gã, trong đầu gã không ngừng tưởng tượng đến cảnh tượng em cũng liếʍ ʍúŧ ngón tay thon dài của gã một cách ngon lành như vậy! Càng ngày trí tưởng tượng của gã lại càng đi xa hơn, gã thế mà lại tưởng tượng đến cảnh em đang liếʍ ʍúŧ cái thứ to lớn của gã, cái miệng nhỏ kia căng phòng lên, bao bọc lấy nó. Nhất định sẽ rất đáng xem!
- Mikey! Tay tao cũng dính kem rồi!- Hanma dí sát người về phía em, thì thầm.
- Kệ mày!
Hanma không nói gì, chỉ cười ha hả với độ cục súc của em, gã cười điên cười dại rồi chợt nhớ ra gì đó. Hanma tự nhiên lại nhìn về phía em, bàn tay xăm chữ "phạt" sờ lên phần gáy của em, thủ thỉ vào tai em nói:
- Phần này đừng để nó thấm đẫm máu đấy!