Chương 28

Chốt kèo: Draken là thú tộc nha, vì arc tiếp theo liên quan đến thú tộc nhiều lắm 😅

~♤~

Buổi tối ở thành phố sầm uất luôn là những ánh đèn sáng rực cùng các hoạt động nhộn nhịp khác nhau. Có người tăng ca, có người đi vui chơi, có người làm việc khác,.... tất cả đều tạo cho thành phố một vẻ đẹp kỳ bí và đa dạng.

Kokonoi gõ cửa phòng của em, Sanzu bỏ tay ra khỏi người của em rồi sau đó đi ra mở cửa, Kokonoi đi vào và nói khách khứa đã đến đông đủ, em gật đầu rồi đứng dậy, Sanzu chỉnh đồ lại cho em rồi sau đó cả ba cùng nhau đi ra ngoài.

Em xuất hiện đại sảnh ồn ào bỗng chốc im lặng, Izana mỉm cười đặt ly rượu lên khay của phục vụ rồi đi lên trên dắt tay em đi xuống, Ema thấy cảnh tượng đó thì bĩu môi, lúc trước còn tỏ ra ghét bỏ Mikey mà giờ lại tỏ vẻ quý ông lịch lãm rồi ?

Chậc, chướng mắt chết đi được, Ema thở dài ngao ngán rồi kiếm một góc nào đó chờ cho tiệc tan đi nhưng khi cô vừa định nhấc váy thì liền đυ.ng dính phải một người, cả hai người đều ngay lập tức xin lỗi đối phương rồi sau đó mở mắt ra nhìn nhau.

Đôi mắt màu xanh giao tiếp với đôi mắt màu vàng chanh, phản ứng đầu tiên của cả hai người đó chính là quen thuộc rồi sau đó chính là cảnh Senju đỡ Ema đứng dậy.

Dù nói bản thân cô là thủ lĩnh của Phạm và cũng là huyết tộc cao cấp nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là thiếu nữ đơn thuần so với lũ cáo già đằng kia thôi, Ema thấy Senju và mình nói chuyện rất hợp thì kéo nhau ra ngoài đi chơi, vậy thì đỡ phải gây phiền phức cho mọi người, Ema ban đầu định mang theo vệ sĩ nhưng Senju không cho còn bảo nhất định sẽ bảo vệ cho cô nguyên vẹn.

Ema cười khúc khích rồi cũng khoác tay Senju rời đi.

Còn ở sảnh lớn của tiệc bây giờ là cảnh tượng Mikey đang được bao quanh bởi các ông lớn và khách khứa từ các băng đảng khác nhau. Em cùng Izana từ tốn ứng đáp với từng kẻ một, Izana mỉm cười ôn hòa còn Manjirou tuy chỉ cong môi nhưng khí chất lại điềm đạm và bình tĩnh hơn người.

Nhưng đương nhiên là có người chán sống cho nên là vừa đảo ly rượu trong tay vừa dùng những lời lẽ mỉa mai chăm chọc em, em mỉm cười nhìn lão già kia, lão ta cười ha hả bảo rằng.

"Thật tiếc rằng cậu chỉ là trẻ con cho nên không thể uống rượu.... nhưng không sao, trẻ con như thế mới đáng yêu."

Tất cả mọi người cười rộ lên, ai cũng có ý khinh thường một đứa trẻ như em, em đung đưa ly nước ép trong tay rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Rượu vào lời ra quả nhiên không sai, ngài đây... chắc là cũng say rồi ?"

"Chỉ mới vào tiệc thôi thì sao có thể say được mọi người nhỉ ?"

Em nghe thế thì ý cười trên môi lại càng thêm lạnh, đôi mắt cũng híp lại đầy sắc bén, đôi môi hồng nhuận cũng hé mở.

"Nếu thế thì quý ngài đây cũng nên nhớ kỹ, nếu đã không say thì lời nói tốt nhất nên nằm trong chừng mực... nếu không, một ngày nào đó nhất định sẽ rước họa vào thân."

Cảnh cáo xong thì hài lòng nhìn khuôn mặt kia vặn vẹo, ông ta định phản bác lại nhưng em lại làm như hối lỗi rồi nói tiếp cho ông ta nghe.

"Đồng ngôn vô kỵ, lời của trẻ con mong ngài đừng để trong lòng."

Như thế này thì có khác gì đang đấm vào bông gòn ? Mọi người nhìn sắc mặt ông ta căng cứng thì âm thầm chê cười, không phải ông bảo người ta là trẻ con sao ? Giờ người ta thuận nước đẩy thuyền cạnh khóe vài câu thì lại không nói lại được.

Nhục thật chứ !

Em nhếch môi rồi cùng Izana xoay người đi chào hỏi một vài vị khách khác nhưng không một ai lại vì vẻ ngoài của em mà bàn tán nữa. Lời em nói ra nhẹ nhàng lắm nhưng tính sát thương thì lại cao vô cùng, Izana bên cạnh thì càng lúc càng hài lòng. Quả nhiên là Mikey của y có khác, lời nói lẫn thái độ đều vô cùng tuyệt vời.

Nếu nó được dùng lên y thì càng tốt, Izana ho khan để xóa bay cái suy nghĩ kia rồi dẫn em đến chỗ của Phạm. Takeomi thấy em thì mỉm cười chào hỏi, Izana cũng vậy nhưng trong lòng thì đã dậy sóng từ lâu.

Mấy tên này 2 năm trước cũng ở vùng biển băng giá nhưng ngoại trừ Wakasa ra thì chẳng một tên nào ra tay giúp đỡ cho em ! Izana sau khi nghe tin thì cười lạnh rồi đồng thời cũng tìm mọi cách để chèn ép Phạm khiến cho Phạm trên dưới đều phải chao đảo một khoảng thời gian.

Mikey thì mỉm cười thành tâm mà cảm ơn Wakasa vì đã hỗ trợ cho em, Wakasa gật gù rồi vỗ vỗ lên vai em, hắn bảo là em đã vất vả rồi khiến em không nhịn được che miệng cười khúc khích - đó là nụ cười đẹp nhất của em trong suốt khoảng thời gian ở Phạm Thiên.

Wakasa đã thành công khiến cho Izana phải kiêng kỵ rồi đấy nhưng y cũng biết Wakasa không đơn thuần là một cường giả mà còn là một thú tộc đã phát triển đầy đủ cả về năng lực lẫn kinh nghiệm. Takeomi liếc mắt nhìn hai người họ rồi hỏi Izana đã biết gì về Thiên Đảo chưa ?

Y nhíu mày, Thiên Đảo trong truyền thuyết chính là nơi khai sinh ra các thú tộc hiện nay và sau khi các thú tộc di cư xuống mặt đất thì Thiên Đảo cũng đột ngột biến mất. Mấy tháng nay có nhiều người đột ngột nhìn thấy một hòn đảo rất lớn trôi nổi trên bầu trời khiến các chuyên gia và tổ chức đều phải lao vào tìm hiểu, Izana cảm thấy Thiên Đảo có vẻ không tốt lắm cho nên cũng không định quan tâm đến nó.

Nhưng bất kỳ thú tộc nào cũng cảm thấy cồn cào và muốn trở về Thiên Đảo ngay lập tức, kể cả Izana cũng dần dần cảm thấy cồn cào và có ham muốn trở về nơi đó. Ran và Rindou thì có vẻ khá khẩm hơn nhưng bất kỳ ai trong nội bộ của Thiên Trúc cũng định làm một chuyến đi lên Thiên Đảo.

Em im lặng uống một ngụm nước rồi hỏi là Wakasa cũng định đi sao, hắn ta gật đầu khiến em nhíu mày lại. Thật ra thì em cũng không cần phải đi Thiên Đảo làm gì vì bản thân em cũng đâu có liên quan gì đến thú tộc nhưng mà không hiểu vì cái gì em tự nhiên lại lo lắng.

Lo lắng cái gì chứ, họ cũng đâu liên quan đến mình ?

Mikey nghĩ thế rồi tự nhiên lại muốn rời khỏi chỗ này, Izana nhanh tay choàng tay qua eo em rồi tiếp tục tán gẫu với mấy thành viên của Phạm, y đương nhiên là biết em sẽ không muốn đi rồi nhưng mà y không quan tâm, y muốn Mikey lúc nào cũng ở bên cạnh mình thế này rồi sau đó sẽ từ từ thuần phục em. Một con hổ lại đi thuần phục một nhân ngư, nghe thật sự vừa buồn cười mà cũng vừa bất lực.

Tất cả cảnh tượng ấy đều bị thu vào mắt của Draken, mắt anh ánh lên tia đau xót cùng với bất lực nhưng bản thân lại yếu kém không thể làm được điều gì. Anh muốn lao đến đó và kéo em rời khỏi chốn xa hoa này, anh biết em chẳng thích sự xa hoa hay giả dối, em thích những thứ đơn giản và chân thật hơn nhiều.

"À đúng rồi, tranh thủ Mikey ở đây thì có một người muốn gặp cậu lắm đấy."

Rồi Draken đứng trước mặt em, em và anh nhìn mặt nhau nhưng tâm trạng lại khác hẵn với mong chờ, trong lòng Draken dậy sóng và muốn gào thét ngay lập tức còn em thì lại thấy bình tĩnh đến lạ. Em chìa tay ra trước mặt Draken, trên môi là nụ cười xã giao mà anh ghét cay ghét đắng nhất.

"Lâu rồi không gặp, Draken."

Một cái tên khiến một người đau và một người thỏa mãn, Draken như bị rút hết máu lẫn linh hồn ra ngoài cơ thể nhưng vì thể diện của Phạm anh vẫn cứng ngắc bắt tay em rồi sau đó mỉm cười chào lại.

"Lâu rồi không gặp, Mikey."

Izana mỉm cười tươi hơn và kéo đầu em tựa vào vai mình, lời chào hỏi của em có tính sát thương rất lớn và nó khiến cho y rất hài lòng.

"Vậy các vị tiếp tục tận hưởng bữa tiệc, chúng tôi phải đi rồi."

Nói xong liền dẫn em đi đến chỗ khác, em nhắm mắt rồi sau đó thả bước chân mình song song với Izana. Không thể quay về chính là không thể quay về, giữa em và Draken bây giờ không thể nào trở về như trước kia nữa rồi.

Draken và mọi người ở Touman từng là bến bờ của em nhưng bây giờ họ lại là báu vật của em, em không muốn vì sự thả lỏng nhất thời của mình mà phải đẩy họ vào chỗ chết nữa, quá nhiều lần rồi. Izana nhìn em chuyển biến tâm trạng rõ ràng như vậy thì nhẹ nhàng hỏi.

"Sao thế, mệt rồi à ?"

"Anh.... thôi đi được không ?"

Em thở dài ngao ngán, bữa tiệc này thật sự quá mức nhàm chán, em không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa đâu nhưng mà Izana bảo rằng thêm nửa tiếng nữa thì em mới được về phòng... thôi thì cố chịu thêm tí nữa vậy. Em đảo mắt một vòng thì lo lắng kéo tay áo của Izana.

"Mà Ema đâu rồi, anh thấy con bé ở đâu không ?"

"Con bé đi chơi với thiên kim nhà Akashi rồi, mày đừng lo quá."

Với lại mày tập trung vào tao một chút đi, tao cũng là anh trai của mày mà - hai mắt của Izana tối lại, bàn tay đặt lên eo của em cũng siết lại làm em vừa đau vừa khó chịu, em gạt tay của y ra rồi bị y bực bội kéo sát lại, y ghét nhất là người chống đối mình mà em thì cứ liên tục làm như vậy, y chưa làm gì em đã là may lắm rồi đấy.

"Mikey, mày ngoan ngoãn một chút cho tao !"

Izana nghiêng đầu thì thầm vào tai em rồi tiếp tục dẫn em đi chào các vị khách đến dự tiệc. Thú thật y cũng có thích lũ giả tạo này đâu nhưng nếu đã muốn ở cái giới này lâu ngày thì y bắt buộc phải làm vậy, cùng em trải qua bữa tiệc này thêm nửa tiếng nữa rồi Izana cũng đồng ý để em đi về phòng.

Dù sao đêm nay cũng là đêm cuối cùng em ở đây mà, Izana lãnh đạm nghĩ rồi tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc.

~♤~

Mệt chết đi được, hàm cũng đơ cứng vì phải cười nói suốt bữa tiệc rồi.... Mikey ngồi trên giường thở dài, lúc này Kokonoi mang theo hồng trà cùng ít đồ ngọt vào cho em. Em lấy một cái bánh quy rồi bỏ vào miệng, Kokonoi đứng bên cạnh nhìn em đang dùng bữa khuya thì đang do dự về việc có nên nói sơ qua về kế hoạch sắp tới cho em biết không.

Em nhìn Kokonoi khó nói lại lầm tưởng là gã đói bụng, đặt miếng bánh đang cắn dở lên đĩa riêng em lấy tay kéo carvat của gã xuống. Gã bị bất ngờ cho nên luống cuống chống hai tay ở hai bên eo của em, em mỉm cười hỏi gã.

"Sao thế, đói bụng à ?"

Sao boss có thể liên tưởng đến việc đói bụng hay thế ? Kokonoi bất lực nghĩ nhưng rồi cũng há miệng ra cắn vào cổ em mà hút máu, boss đã tự tay làm bữa tối rồi mà còn từ chối nữa thì mày đúng là đồ ngu.

Một điều nữa làm em khá thích cho Koko hút máu trực tiếp là vì gã ta sẽ không lăm le nhả chất kí©h thí©ɧ vào vết cắn của mình, em nằm im trong tay của Kokonoi rồi bắt đầu đếm ngược từ số 20.

Khi Kokonoi hút máu xong thì em cũng đã ngủ từ bao giờ. Lúc nào cũng thế, chỉ cần là gã hút máu là y như rằng em lại lăn ra ngủ, bộ răng của gã là chất gây ngủ với em à.

Kokonoi day trán rồi để em nằm xuống giường ngủ. Kỳ này gã sẽ đi làm nhiệm vụ với em còn thằng chả Sanzu thì ở đây chăm sóc trụ sở đi.

"Sếp ngủ ngon nhé."

Kokonoi cười rồi hôn nhẹ lên trán em.

~♤~

Đội hình là Iza, Haitani, Draken, Kokonoi nhé :3, mấy cô muốn cho ai thêm không ?