Chương 70: Tập kích ban đêm

Đêm mùa đông lạnh lẽo rất thích hợp để ngủ nướng, nhưng lại có vài người thích làm những chuyện không bình thường, đó chính là đột nhập vào đêm khuya.

"Tetsu rốt cuộc ở chỗ nào?"

"Hừ. Aominecchi nói nhỏ nhỏ thôi."

Màn đêm bao trùm cả khách sạn, ngay cả đèn hành lang cũng không được thắp sáng. Không giống ban ngày ồn ào náo nhiệt, lúc này nơi đây được trả lại vẻ yên tĩnh. Có hai bóng người không an phận lén lút xuyên qua các phòng.

Một bàn tay màu đen đặt ở trên cửa đột nhiên kéo ra.

"Két..."

"Á, Aominecchi nhẹ nhàng thôi." Kise đi theo ngay sau đó khẩn trương lo lắng, "lỡ như làm người bên trong tỉnh dậy thì làm sao."

Được nhắc nhở Aomine hít một hơi thật sâu, điều chỉnh động tác lỗ mãng của mình chậm rãi hơn. Liếc mắt vào trong có 7, 8 nam sinh to lớn đang nằm ngáy rất to. Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay đóng cửa lại. Nhanh chân rón rén chạy đi.

"May mà họ không bị đánh thức. Aominecchi chú ý cho tớ." Kise trong bóng đêm nhỏ giọng nói.

"Đã biết...đã biết." Aomine trả lời cho có, "Mẹ nó, mấy tên kia để Tetsu ở nào?"

Tưởng tượng đến cảnh Haizaki mang Kuroko đi, Aomine lại điên máu. Tuy rằng hắn không biết tại sao Kuroko lại làm thế nhưng hắn sẽ không nghe theo Akashi nói "mặc kệ". Hắn, Aomine Daiki làm không được. Mà lúc này hắn và Kise đầu vàng lại đạt chung một ý nghĩ.

"Sao lại để Kurokocchi ở bên cạnh đám đàn ông nguy hiểm chứ, lại còn cùng bọn họ qua đêm gì đó thật không thể tha thứ." Trong lòng căm giận bất bình, Kise không chút do dự đi theo Aomine với quyết định đêm nay tập kích.

Nhưng mà......hai tên màu mè thiếu đầu óc này lại không biết trung học Fukuda ở khu nào. Bọn họ chỉ mơ hồ biết đại khái phương hướng mà thôi. Cho nên kế hoạch mà thuận lợi mới lạ.

"Aominecchi, bên này bên này."

"Làm cái gì đấy, nhanh lên đây."

Không có biết rõ nên Kise và Aomine đi khắp nơi mở hết các cửa thăm dò nhưng không có kết quả. Cả hai có chút uể oải. Khách sạn rõ ràng có lớn lắm đâu, mà tìm mãi không ra. Dừng lại trước một căn phòng, hai người tạm dừng nghỉ.

"Haizaki kia chắc chắn giấu Tetsu đi rồi." Nếu không thì sao có chuyện bọn họ tìm không thấy chứ. Sắc mặt Aomine tối sầm, nhưng mà ở trong tối cộng thêm nước da của hắn thì chẳng ai phát hiện được.

"Ân, ân...... A...... Ân......"

Kise không nghe Aomine nói gì bởi sự chú ý của hắn đẫ chuyển đến một thứ khác.

"Aominecchi, cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ không?"

"Nếu gã dám làm gì đó với Tetsu..." Quả nhiên hai người lại không cùng một mạch suy nghĩ, ông nói gà ông nói vịt, "Tuyệt đối không thể tha thứ!"

"Không, nhưng mà thực sự có âm thanh." Kise mơ hồ nghe được giọng nữ yêu kiều rêи ɾỉ, khi hắn hiểu ra chuyện gì thì mặt đã nóng đỏ muốn bốc cháy.

Đυ.ng tới loại chuyện này...... Thật là...... Kise ngượng ngùng lui lại mấy bước, vừa định nhắc nhở Aomine đi khỏi nơi này, ai ngờ......

"Rầm" Não bộ còn chưa phản ứng thì thân thể đã hành động, Aomine hung hăng đấm lên cửa.

Kise trợn mắt há hốc mồm, cả người đều đóng băng.

"Má nó, AI???" Giọng nói tức giận cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên.

"Aominecchi chạy mau lên!!!"

Bất chấp ba bảy hai mốt vội vàng cất bước liền chạy, Kise khóc không ra nước mắt. Thế giới người lớn hắn không hiểu cũng không nghĩ sẽ quấy rầy, nhưng hắn lại có đồng đội heo, thiệt tình chịu không nổi huhu!!! Mà gây ra chuyện này, đương sự Aomine còn chưa ý thức được chính mình làm cái gì, theo bản năng chạy theo, trên đường còn không quên hỏi "Vì sao chạy?".

"Aominecchiii cậu quấy rầy người khác sinh hoạt ban đêm đóoo!"

Bước chân lảo đảo, Aomine thiếu chút nữa vấp ngã, còn chưa ổn định thân thể, trên lưng đột nhiên xuất hiện một sức lực, tên da đen cứ như vậy không hề phòng bị lăn đi, hoàn mỹ biến mất ở trong bóng tối.

"Aominecch, thực xin lỗi! Tớ không cố ý!" Kise khổ bức đầy mặt, không biết nên hình dung như thế nào tâm tình bây giờ, vừa định đuổi theo, lại thấy khách nhân có xu hướng đuổi tới bên này, Kise sợ tới mức nhắm mắt chạy nhanh, đột kích ban đêm gì đó vẫn là thôi đi, hắn chỉ muốn trở về ngủ ngay thôi huhu.

"Ha, ha......" Bất tri bất giác liền chạy tới cuối, Kise dựa vào tường há miệng thở dốc. Tầm mắt vô tình quét qua, nhìn cửa phòng trước mắt đóng chặt, không biết vì sao, tim đập đột nhiên nhanh hơn rất nhiều. Phảng phất có cái gì lôi kéo hắn về phía trước, Kise không tự chủ được mà hướng tới cửa kia.

"Kurokocchi!"

Đôi mắt bắt giữ hình bóng quen thuộc, Kise kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Thật là quá may mắn! Chẳng lẽ đây là cái gọi là "Nhờ họa được phúc"? Có thể nhìn thấy Kurokocchi, đủ loại cực khổ lúc trước không còn ý nghĩa gì. Hưng phấnchạy tới, Kise lại cảm thấy...... Giống như có chút không thích hợp......

Thiếu niên nằm trên giường đệm, không có động tác gì quá lớn hoặc là tư thế ngủ xấu, thoạt nhìn ngủ rất an ổn. Nhưng khi đến gần có thể rõ ràng phát hiện...... sắc mặt Kuroko ở dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch, mày hơi hơi nhăn lại, bởi vì hô hấp không tốt, ngực phập phồng rất rõ ràng, đôi tay đem chăn nắm chặt thành nếp uốn, thân thể phát run...... Phảng phất bị cái gì gây ức chế.

"Kurokocchi......trông rất đau khổ......"

Ngồi quỳ ở mép giường, Kise cảm giác được căng thẳng, hơi hơi đau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...... Mới có thể làm cậu lộ ra biểu cảm này? Cầm lòng không đậu mà cúi xuống, cánh môi dừng ở trên mặt, giống như che chở bảo bối, Kise cẩn thận hôn môi Kuroko, hy vọng có thể giảm bớt đau khổ của cậu. Nhìn Kuroko khó chịu, hắn đau lòng.

"Kurokocchi... Cậu mơ thấy cái gì sao? Trong mộng...... Có tớ không?"

Có lẽ bị hắn quấy rầy đến tỉnh, lông mi thiếu niên run run, chậm rãi mở hai mắt, thấy gương mặt quen thuộc.

"Kise-kun?" Thanh âm mềm nhẹ đến mức giây tiếp theo sẽ bị gió cuốn đi, có chứa quá nhiều nhân tố không xác định. Kuroko nhìn người trước mắt, thế nhưng cảm thấy không chân thật......

"Kurokocchi......Cậu......" Vừa định tìm cái cớ giải thích, Kise lại bị hành động của Kuroko làm cho kinh ngạc.

"Kise-kun, thực xin lỗi!" Kuroko đột nhiên đứng dậy lại đây ôm hắn, đem mặt chôn ở ngực dày rộng, run rẩy nói.

Thân thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kuroko, Kise hiện tại cảm giác là...... A a a a không xong, tim đập thật nhanh muốn nổ a a a a!!! Đối mặt phúc lợi bất ngờ, Kise hạnh phúc mà buộc chặt đôi tay, đem Kuroko nhốt chặt trong lòng mình. Cúi đầu nỗ lực nghe xem thiếu niên đang nói cái gì, bất đắc dĩ thanh âm quá nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nghe được chút, hình như là......

"Không cần...... Rời đi......" Kuroko thấp giọng nỉ non, tựa hồ còn mang lên một tia khóc nức nở, gắt gao mà dựa vào Kise, ở nơi đối phương nhìn không tới, mắt lam chớp động. Cho tới nay đối xử dịu dàng với cậu nhất là Kise-kun, thực xin lỗi, đã luôn quá lạnh nhạt với Kise-kun. Cho nên...... cậu mới rời đi, đúng không?

"Thực xin lỗi...... Cho nên, không cần...... Rời đi...... Không cần đi......" Kaijou......

"Kurokocchi yên tâm đi! Tớ sẽ không rời khỏi cậu!!!" Vội vã muốn cho Kuroko thấy quyết tâm Kise không nghe được nội dung phía sau, hắn bắt lấy hai vai Kuroko, đầy mặt kiên quyết! Mà bởi vì trên vai này sức lực quá lớn làm dây thần kinh của Kuroko giựt mạnh, cậu bỗng chốc bừng tỉnh.

"Kise-kun?" Kuroko đột nhiên khôi phục mặt không cảm xúc, bình tĩnh nhìn người trước mắt.

"Kurokocchi! Dù cậu chán ghét tớ cũng sẽ không đi đâu hết!" Không chú ý tới chi tiết, Kise tiếp tục lời thề son sắt.

"Ai......" Than nhẹ một hơi, Kuroko nhắm hai mắt. Nguyên lai chính mình ngủ hồ đồ sao, bởi vì mơ thấy chuyện trước kia, cho nên đem Kise-kun hiện tại hòa với Kise-kun trước kia? Nhưng mà, có lẽ cậu may mắn. Nhìn người còn ngây ngốc có mái tóc vàng óng, Kuroko khẽ cười, hiện tại Kuroko, bên người cậu còn có bọn họ đang tồn tại. Cho dù...... cậu cùng bọn họ không hề là "Đồng đội".

"Đùa cậu, Kise-kun." Kuroko nghiêm trang nói.

"Không chán ghét cậu đâu, Kise-kun."

"A?!!!"

"Chỉ là không thích cậu thôi."

"A a a a!"

Nhìn người nào đó thay đổi biểu cảm rất nhanh, Kuroko cảm thấy tâm trạng sảng khoái!

"Cho nên Kise-kun, cậu đã ảnh hưởng đến tớ nghỉ ngơi, mau về đi"

"Kurokocchi......" Kise giống như cún con bị vứt bỏ, bày ra vẻ mặt đáng thương, Kuroko không dao động. Nghĩ đến thật đã khuya không thể làm phiền đến Kuroko, hắn mới bất đắc dĩ đứng lên, ừm...... Vậy đi trước, ngày mai lại đến!!!

"Kurokocchi, ngủ ngon." Xoay người vừa muốn rời đi, lại có một bàn tay kéo lại, Kise quay đầu lại, tràn đầy khó hiểu.

"Kise-kun... Không phải cậu nói sẽ không rời đi sao?" Kuroko vốn là nghĩ cùng Kise một chút vui đùa, nhưng khi Kise thật sự xoay người phải rời khỏi... Cảnh tượng đã xảy ra cùng với hình ảnh bây giờ trùng khớp, giống như ngay lúc đó hắn nói "Không thể cùng nhau chơi bóng rổ". Một khắc này, Kuroko cảm thấy khủng hoảng...... Theo bản năng muốn giữ lấy đối phương.

Hóa ra, cậu đã trở nên yếu ớt vậy sao? Kuroko cười khổ.

Thiếu niên nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, nhìn hắn, trong mắt đầy cô đơn.

"Kurokocchi a a a a!!!" Như vậy quá phạm quy a a a!!! thanh máu đã không còn.

"Kise cậu vừa rồi đá tôi ngã đúng không!!!"

Không biết mất tích đi nơi nào, Aomine ngay lúc này xuất hiện, hắn nhờ giọng nói cao vυ"t của Kise hấp dẫn lại đây, vốn dĩ muốn tìm Kise đánh nhau, lại không nghĩ nhìn đến nhìn thấy... Kuroko, ( Aomine tự cho là) vẻ mặt cậu bất lực nhìn, khát vọng hắn cứu trợ......

"Chết tiệt. Kise cậu làm gì Tetsu?!"

" Aominecchi đây là hiểu lầm lúc đó tớ chỉ không cẩn thận trượt chân...!"

"Trượt chân? Hừ, đá tôi là không cẩn thận trượt chân?"

"Tớ không phải cố ý...... A a a!!!"

"Không sai, Aominekun, Kise-kun muốn nhào tới."

"Kurokocchi đừng oan uổng tớ như vậy a a a!!!"

......

Cùng lúc đó, phòng bên cạnh của Haizaki, gã hai mắt đỏ lên, dùng gối đầu cùng chăn gắt gao che đậy tai, quá ồn. Gã thề, ngày mai phải nghĩ mọi cách cũng nhất định phải đem Kuroko tiễn đi!!!

Hai tên ngu ngốc. Bên kia, Midorima đột ngột tỉnh lại đi wc không nhìn thấy Kise và Aomine, dễ như trở bàn tay liền đoán được bọn họ làm gì,Nhưng cũng không nói gì. Nhìn lướt qua phòng to như này, chỉ còn lại Murasakibara ngủ nhiều. Tuy rằng Kuroko không có nữa, nhưng bọn họ năm người vẫn lựa chọn ngủ cùng gian phòng.

Nói cách khác, không thấy Akashi.