Chương 6

Mấy ngày gần đây Mạnh Trinh có một chuyện phức tạp không lớn không nhỏ, đứa nhỏ hắn cưng chiều trong lòng bàn tay nuôi lớn bỗng nhiên không muốn cùng hắn ngủ chung một gian phòng chung một cái giường, phải biết đứa nhỏ này từ mười tuổi vẫn ở bên người hắn, đến cha đẻ muốn thăm con cũng chỉ có thể đến tiểu biệt thự của hắn. Theo lý mà nói không người ngoài nói cậu gì, chẳng lẽ là hài tử đến thời kì phản nghịch?

Vấn đề này làm chủ Mạnh suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, vì thế không ngại học hỏi đi nhờ trợ lý vừa mới lên chức cha của mình.

"Ôi, tổng giám đốc Mạnh, con của tôi mới nửa tuổi, ngài hỏi vấn đề tôi cũng không có kinh nghiệm." Trương trợ lý dở khóc dở cười. Thế nhưng nhìn đến ánh mắt không vui của thủ trưởng, Trương trợ lý lại đành phải không xác định nói: "Có thể là đến thời kỳ trưởng thành, muốn có riêng tư của mình?"

Riêng tư?

Cho trợ lý xuống, Mạnh Trinh ngồi ở trên ghế da, hai tay giao nhau chống cằm, trong lòng ngầm tức giận, cái gì là riêng tư? Mạnh Xuyến là ta nuôi lớn, tiểu hài tử có thể riêng tư gì chứ, tất cả của nó ta đều nắm giữ trong tay, nó biết suy nghĩ như thế nào có thể gạt ta. Xem ra là phải về nhà nói chuyện nghiêm túc với tiểu hài tử.

"Mạnh Xuyến, đợi lát nữa tan học mấy đứa chúng tao hẹn cùng đi ăn nướng ở K, mày đi không?"

Mạnh Xuyến học lớp mười ở trường trung học tốt nhất của thành phố, đến gọi cậu ra ngoài chơi là Phùng Hào bạn cấp hai, tuy nói không phải rất thân, nhưng cũng được cho là bạn bè.

Hôm nay buổi chiều tiết tự học cuối cùng, thầy giáo bình thường sẽ không đến kiểm tra bọn họ, Phùng Hào vụиɠ ŧяộʍ chạy qua hai vị trí đi đập Mạnh Xuyến bả vai nhỏ giọng hỏi cậu, nhận được câu trả lời từ chối Phùng Hào bĩu môi, lại khuyên nhủ: "Hoa khôi cũng tới đấy, mày không đến đừng hối hận."

"Yên tâm, " Mạnh Xuyến một bên viết bài tập, một bên lắc vai hất cánh tay Phùng Hào xuống, "Tao sẽ không hối hận, chúng mày đi chơi đi, chơi vui vẻ."

Nhìn Mạnh Xuyến tâm không tạp niệm viết chữ, Phùng Hào đành phải trở lại chỗ ngồi của mình, nói cái gì hoa khôi chứ, Mạnh Xuyến mới là người đẹp trường bọn họ mới đúng. Bởi vì bọn họ là học cùng sơ trung, cho nên mọi người thường đem nhiệm vụ mời Mạnh Xuyến cho hắn, thế nhưng Mạnh Xuyến rất ngoan, mỗi ngày trừ đến trường chính là về nhà, trừ khi là cả trường có hoạt động, nếu không cậu chưa bao giờ đồng ý. Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại không nói chuyện yêu đương, thật sự là làm tan nát không biết nát bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ.

Từ chối lời mời Phùng Hào lại một lần nữa, khiến Mạnh Xuyến có chút phân tâm, dừng viết, một tay chống cằm nhớ tới tâm sự.

Mối tình đầu tiên của cậu, trong sự sủng ái và dịu dàng của chú, Mạnh Xuyến dần dần giống nước chảy thành sông, tựa hồ là yêu phải người thân, trưởng bối của mình. Biết rõ trái luân thường, Mạnh Xuyến lại không muốn khống chế trái tim mình, huống chi cậu cũng khống chế nổi. Cậu từng cho rằng, đường thúc cũng thương cậu, nhưng là từ cái hôn kia đến bây giờ, qua đi lâu như vậy, Mạnh Xuyến phát hiện, có thể mình chỉ là chút xúc động phong lưu của nam nhân.

Mạnh Trinh trong một tháng có vài ngày là không ở tiểu biệt thự qua đêm, dù cho có khi trở về qua đêm, Mạnh Xuyến cũng có thể từ trên thân nam nhân ngửi được một ít hương vị kì lạ, nam nhân, hoặc là nữ nhân, tựa như cha đẻ cậu khi ấy. Trước kia cậu còn nhỏ, cho dù không thích hương vị như vậy, cũng không dám nói, ai biết trong đống hương vị này có của cô tương lai của cậu.

Nhưng theo thời gian trôi qua, giữa hai người càng ngày càng thân mật, điểm mấu chốt đã xuất hiện, trên thân nam nhân hương vị lại chưa từng ngừng qua. Mạnh Xuyến gắng nhẫn nhịn, rốt cuộc nhịn không được tại một tháng trước đưa ra, cùng với nam nhân phân phòng ngủ. Cậu còn nhớ rõ sắc mặt nam nhân lúc ấy, vừa khốn quẫn bộ dáng, lại vẫn là luyến tiếc cự tuyệt yêu cầu cậu, nghĩ đến thật buồn cười. Mạnh Xuyến hơi hơi cong khóe miệng, bỗng nhiên ý cười lại biến mất, có lẽ giữa bọn họ quả thật không nên đi lên một con đường như vậy.