Chương 16

Dược Cốc cách Hóa Nam Bí Cảnh không xa nhưng đó là đối với người tu hành. Khê Lan Tẫn không thể ngự kiếm chỉ có thể cùng Tạ Thập Đàn cố gắng đi mau một chút nhanh chóng đuổi kịp. Hóa Nam bí cảnh nằm ở trên ngọn núi Hóa Nam. Khê Lan Tẫn đi mấy ngày đường vốn dĩ cũng đã rất mệt mỏi. Hắn ngưỡng mộ ngẩng đầu nhìn những đám mây cao vυ"t trên ngọn núi một trận xúc động muốn nói lại thôi.

Hóa ra ở Tu Chân Giới thông thạo ngự kiếm là có thể tương đương với việc có được bằng lái xe.

Hiện tại có mệt tới cỡ nào cũng phải thành thật leo núi. Leo đến nữa chừng, ngẩng đầu liền có thể nhìn ra xa xa sóng gợn lăn tăn, cúi đầu lại nhìn thấy sóng lớn vỗ vờ, bạch lãng tung bay. Sơn thế hiểm trở, nguy phong sừng sững.

Bí cảnh hiểm trở, tu sĩ đến đây đều đã trúc cơ, ngự phi kiếm là có thể lên tới đỉnh núi, nào có ai giống như bọn họ từng bước leo lên.

Khê Lan Tẫn vốn còn đang lo lắng cho Tạ Thập Đàn, không ngừng quay đầu nhìn lại. Phát hiện Tiểu Tạ giống như đang đi trên đất phẳng, khuôn mặt lạnh đạm tuấn tú, nửa điểm cũng không nhìn ra là một thiếu niên bị mù.

Không hiểu sao cảnh tượng này lại có chút quen thuộc, vài tia quen thuộc kia tựa như lông vũ lay động trong gió khẽ cọ lên trái tim trong lòng, chợt lóe mỏng mảnh lại khó mà nắm bắt.

Khê Lan Tẫn không nhịn được xoa xoa trái tim, phá lệ tò mò về thân phận của Tiểu Tạ: “Tiểu Tạ chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, vậy mà ta vẫn chưa biết thân phận của ngươi nha, ngươi trước kia ở đâu? Làm cái gì?”

Cư nhiên còn nhớ tới vấn đề này. Tạ Thập Đàn đáy lòng sinh ra vài phần hoang đường xen lẫn vui vẻ, thế nhưng vẫn né tránh không đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Khê Lan Tẫn vắt óc suy nghĩ dùng kiến thức cằn cõi về Tu Chân Giới của mình cố gắng tưởng tượng: “Ngươi biết nhiều như vậy, thoạt nhìn cũng rất quý, là thiếu chủ của yêu tộc nào sao?”

‘Thoạt nhìn cũng rất quý là loại hình dung gì vậy? Tạ Thập Đàn lắc đầu: “Không Phải”

“Vậy có phải là tiểu công tử của một gia đình giàu có nào đó lén chạy ra ngoài chơi không?”

Khê Lan Tẫn rít một hơi nhỏ giọng khẽ khàng hỏi: “Chẳng lẽ nào…là con riêng của đại năng nào đó cùng với yêu thú?”

Những thứ loạn thấy bát tao này cũng đều đã nghĩ đến vậy mà cách đáp án chính xác vẫn còn đến mười vạn tám ngàn dặm.

Tạ Thập Đàn nhẹ cười: “Cũng không phải”

Khê Lan Tẫn từ bỏ không muốn đoán nữa những lại vẫn rất muốn biết thân phận của Tạ Thập Đàn. Xoay người lại đối mặt với hắn vừa đi vừa làm nũng: “Tiểu Tạ à, hay là ngươi tiết lộ một chút để ta đoán đi được không?”

Thật kỳ lạ. Mặc dù không thể nhìn thấy Khê Lan Tẫn cũng chưa nghe qua giọng nói thật của hắn nhưng ngữ điệu quen thuộc này lại làm cho Tạ Thập Đàn mơ hồ nhìn ra một bóng dáng khác.

Tạ Thập Đàn dừng lại một chút, đưa tay kéo Khê Lan Tẫn quay người nhìn lại về phía trước giọng nói thản nhiên: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ta là ở đâu không?”

Khê Lan Tẫn sửng sốt một chút, không kịp phản ứng: “Hả?”

Nói tiết lộ một cái liền tiết lộ một cái, Tạ Thập Đàn luôn luôn tuân thủ lời hứa, thiết diện vô tư, nói xong cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

“Đến rồi”

Khê Lan Tẫn đành phải hậm hực đem câu muốn hỏi nuốt trở về, sải bước đi lêи đỉиɦ núi.

Hai người cước trình cũng không chậm nhưng đến nơi vẫn có chút muộn. Bí cảnh mở ra đã được nữa canh giờ rồi, qua thêm hai khắc nữa cánh cửa sẽ đóng lại.

Đại bộ phận người tham gia đều đã bước vào bí cảnh, bên ngoài chỉ còn lại lác đác gần chục tu sĩ có tu vi thấp cùng tán tu đang nhìn vào trong bí cảnh lòng sinh sợ hãi lại thèm thuồng kì ngộ đang phân vân đắn đó không biết có nên vào hay không.

Tạ Thập Đàn cùng khê Lan Tẫn vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người, giống như ném một viên đá vào trong hồ gợi lên một hồi gợn sóng, người chú ý đến cũng càng lúc càng nhiều.

Cho dù người tu chân có tẩy tủy phạt cốt, mĩ nhân khắp nơi, thì hai khuôn mặt này vẫn thập phần chói mắt. Hơn nữa một người tu vi Luyện Khí Kỳ tầng chín, người còn lại quanh thân lại không hề có linh lực dao động, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này không khỏi có chút lạc lỏng.

Ở đây tu vi thấp nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ, hai người bọn họ xuất hiện nháy mắt kéo thấp điểm trung bình của toàn thể.

“Này, hai người kia bộ dáng xinh đẹp, vậy mà đầu óc lại có vấn đề”

“Ta không nhìn lầm chứ? Một người là Luyện Khí Kỳ, một người là phàm nhân vội vã đi vào bí cảnh muốn tìm chết sao?”

“Cái này người ta gọi là gì ấy nhỉ, bình hoa mỹ nhân à, đáng tiếc, đáng tiếc”

Vốn còn đang lo lắng không biết có nên vào hay không. Nhìn thấy hai người kia so với mình yếu hơn không ít, nhất thời khí định thần nhàn hơn nhiều còn sinh ra một chút cảm giác ưu việt thì thầm với người đi theo bên cạnh.

Vạn Bách cũng là một trong số những tu sĩ đứng ngoài cửa bí cảnh, hắn đã đứng đây đợi nửa canh giờ rồi, mắt thấy bí cảnh cũng sắp đóng lại, vốn cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn, lại nhìn thấy động tĩnh tu sĩ lục đυ.c tiến vào thì càng thêm phiền não: “Tống biểu đệ rốt cuộc khi nào mới đến đây? Chờ hắn nửa khắc nữa nếu còn không đến chúng ta liền vào!”

Hắn nói xong lại phát hiện đồng bọn của mình cũng không có lên tiếng trả lời, ngược lại còn lướt qua hắn nhìn về phía sau, tâm tình nhất thời càng thêm khó chịu.

Vạn Bách quay đầu theo tầm mắt của đối phương nhìn về phía Khê Lan Tẫn cùng Tạ Thập Đàn.

Là một tiểu minh tinh, Khê Lan Tẫn đã sớm quen thuộc với loại chuyện được nhiều người vây nhìn, hắn xem nhẹ tầm mắt xung quanh sóng vai cùng Tạ Thập Đàn tiến vào bí cảnh. Đang định đi vào thì sau lưng vang lên âm thanh: “Đứng lại!”

Khê Lan Tẫn nghe xong cước bộ cũng không ngừng, không nghĩ tới âm thanh kia lại vang lên lần nữa: “Ta nói các ngươi đó, người mặc hồng y cùng bạch y kia”

Khê Lan Tẫn lúc này mới giật mình ý thức được âm thanh kia là đang gọi mình, buồn bực quay đầu: “Ngươi là ai, có chuyện gì?” Sẽ không phải là kẻ thù chứ? Ở đây mà cũng gặp kẻ thù sao? Hắn không ngại mặt mũi của Tạ Tiên Tôn à?

Trong nháy mắt trong đầu Khê Lan Tẫn hiện lên mười mấy dấu chấm hỏi, lại thấy tu sĩ mặc hoàng sam kia đi đến, từ trên xuống dưới đánh giá họ một lần, đáy rõ ràng biểu lộ vẻ khinh thường.

“Người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, một tên Luyện Khí Kỳ cùng phế vật không có linh căn cũng dám tiến vào bí cảnh chiếm nhân số?”

Nga, nguyên lai không phải không ngại mặt mũi của Tạ Tiên Tôn mà là một kẻ muốn đến gây sự.

Hắn khéo léo nhận ra cách nói ‘chiếm nhân số’ này của gã.

Trên đường đến đây Khê Lan Tẫn đã nghe Tạ Thập Đàn nói qua, bí cảnh này là một mảnh vỡ không gian độc lập, bên trong có chứa tàn tích của chiến trường thượng cổ đại năng. Hơn nữa còn là một không gian không ổn định, vì để phòng ngừa bí cảnh sụp đổ mới căn cứ vào khả năng tiếp nhận linh lực của bí cảnh hạn chế người có tu vi cao đi vào.

Trừ cái đó ra mảnh không gian này cũng không thể tiếp nhận quá nhiều người tỷ như nếu có quá nhiều người đi vào cánh cửa này sẽ tự động đóng lại.

Chính vì lí do đó mà rất nhiều bí cảnh lớn đều bị các thế lực khắp nơi chia sẻ, từ Đại tiên môn cho đến các gia tộc danh tiếng nắm giữ cho nên khi bí cảnh mở ra người ngoài muốn có được danh ngạch tiến vào đều rất khó khăn, hoặc bỏ ra rất nhiều tiền mua lấy hoặc thực lực đủ mạnh, tiềm năng vô hạn ở Đại hội Tiên kiếm đạt được vị trí đứng đầu.

Hóa Nam bí cảnh chỉ là một bí cảnh vô chủ bình thường, nếu đến sớm đương nhiên có thể tiến vào. Mọi người đều là tu sĩ Trúc Cơ thực lực chệnh lệch nhau không quá lớn. Khê Lan Tẫn ngẫm lại cảm thấy có chút buồn cười, thanh thản ôm tay, đuôi lông mày nhếch lên: “Các hạ là vị tiên thủ nào trong bát đại tiên môn vậy? Sao ta lại không biết Hóa Nam bí cảnh có chủ nhỉ? Quản thiên quản địa còn quản người có vào hay không nữa sao?”

Hơn phân nửa mọi người ở đây đều là tán tu thường ngày bị các đại môn phái gia tộc chèn ép đủ đường, mới đầu còn lưỡng lự, chần chừ nghe đến đây tất cả đều nhìn chằm chằm vào Vạn Bách, ánh mắt không tốt.

Hóa Nam bí cảnh là bí cảnh cuối cùng có thể tự do đi vào, ai muốn đặt tiền lệ liền sẽ trở thành kẻ thù công khai.

Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm sắc mặt hắn nhất thời có chút xấu hổ, càng tức giận hơn là một tên phế vật Luyện Khí Kỳ nho nhỏ cũng dám khıêυ khí©h hắn! Vạn Bách chưa từng chịu qua loại sỉ nhục nào như vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm tay không tự chủ được đặt lên trên chuôi kiếm.

Từng cử động của mọi người ở đây đều không thoát khỏi tai của Tạ Thập Đàn.

Y hơi hơi quay đầu nhìn về phía Vạn Bách, bình thản vung tay lên thì lúc này có một giọng nói thoải mái truyền đến: “Vị Đạo hữu này, Hóa Nam Bí Cảnh vô chủ, vào hay không cũng không phải một người ngoài như ngươi có thể định đoạt”

Thấy tu sĩ huyền sam này muốn động thủ, Khê Lan Tẫn liền lách người che ở phía trước Tạ Thập Đàn, nghe thấy giọng nói cũng quay sang nhìn.

Người mới vừa lên tiếng chính là tử y thiếu niên đang ngự kiếm trên không trung, có lẽ cũng vừa mới đến Hóa Nam sơn.

(Tử y: áo tím)

Tu Chân Giới cá lớn nuốt cá bé, người bình thường cũng không muốn vì chuyện của người khác mà liên lụy đến mình, không nghĩ đến cư nhiên còn có người nguyện ý lên tiếng giúp đỡ, Khê Lan Tẫn mỉm cười: “Đúng vậy, đến trước được trước, chẳng lẽ ngươi muốn phá bỏ nguyên tắc này sao?”

Cái mũ như vậy chụp xuống đỉnh đầu khiến mọi người xung quanh cũng không cho hắn cái nhìn tốt. Vạn Bách thầm chửi rủa trong lòng, liếc nhìn tử y thiếu niên cùng bội kiếm trong tay, nhận ra thân phận đối phương không tầm thường, cũng không dám công kích chỉ đành dời đi chuôi kiếm ánh mắt âm trầm nhìn Khê Lan Tẫn.

“Trong bí cảnh sinh tử khó liệu, ngươi tốt nhất hiện tại bắt đầu tự cầu nguyện cho chính mình đi”

Khê Lan Tẫn nhỏ nhã lễ độ hướng về phía thiếu niên trước không trung chắp tay, sau đó hướng tu sĩ hoàng sam kia nối tiếc nói: “Đáng tiếc ta là người không tin vào số mệnh, ngươi vẫn là tự mình cầu nguyện đi” Nói xong quay đầu: “Tiểu Tạ chúng ta đi thôi”

Tạ Thập Đàn buông lỏng ngón tay trong ống tay áo khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Bí Cảnh nguy hiểm, Khê Lan Tẫn sống ở xã hội hiện đại trị an tốt hơn hai mươi năm, hiện tại bước chân vào chỗ nguy hiểm, nói không khẩn trương là giả.

Trước khi tiến nhập bí cảnh Khê Lan Tẫn nắm lấy tay áo của Tạ Thập Đàn nhỏ giọng nói: “Tiểu Tạ, theo sát ta, ngàn vạn lần đừng để bị lạc mất”

Tạ Thập Đàn lại "Ừm" một tiếng, ngữ khí vẫn như trước, trầm tĩnh thanh đạm.

Rõ ràng Tạ Thập Đàn cái gì cũng đều chưa nói nhưng lại làm cho Khê Lan Tẫn trong lòng kiên định không ít, nhẹ nhàng hít một ngụm khí, ổn định lại tinh thần cùng Tạ Thập Đàn sóng vai bước vào.

Vượt qua gợn nước ở bên ngoài lối vào, không gian xung quanh phút chốc vặn vẹo biến ảo, trước mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ. Đợi đến khi quang mang biến mất tầm mắt trở lại bình thường cảnh vật xung quanh cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Một cỗ hương thơm nồng đậm nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, lại lạnh đến thấu sương, bốn phía tiêu âm tịch liêu không tiếng động, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy. Khê Lan Tẫn mở mắt ra không khỏi giật mình, nháy nháy mắt.

“Như thế nào….. Lại là loại địa phương này?” Nháy mắt trước hắn và Tiểu Tạ vẫn còn ở trên đỉnh núi, ẩn trong mây mù bị gió núi thổi lạnh đến thấu xương, hiện tại đã đứng trên một biển hoa vô biên vô tận đủ các loại màu sắc đỏ hồng tím trắng hỗn loạn đập vào mắt. Lay động trong không khí đều là mùi hương của hoa.

Không giống như trong tưởng tượng của Khê Lan Tẫn tàn tích chiến trường thượng cổ mà ngược lại lại càng giống như hậu viện của một vị tiên gia nào đó.

Hắn dùng sức trừng mắt mấy cái, miễn cưỡng tiêu trừ đi một chút cảm giác không chân thật, ngẩn ngơ hỏi: “Thật đẹp ……Chỗ này là đâu vậy?”

Trong bí cảnh nguy hiểm lại có nơi yên bình và xinh đẹp như vậy sao, đúng là bị lừa rồi.

Mùi hoa nồng đậm trong gió đối với thường nhân có lẽ cảm thấy hương vị này rất ngọt ngào thế nhưng đối với khứu giác nhạy bén như Tạ Thập Đàn lại là một hồi tai vạ.

Hương hoa nồng đậm giống như sóng thần phô thiên cái địa hung hăng xông đến, không kịp đề phòng quán nhập khoang mũi xông lên đầu khiến y đầu choáng mắt hoa, ngay cả thân thể cũng không khỏi lắc lư.

Khê Lan Tẫn vội vàng đỡ lấy Tạ Thập Đàn, đoán chừng Tiểu tạ có lẽ là không chịu được mùi hương quá mức kí©h thí©ɧ.

“Tiểu Tạ à hay là ngươi phong bế khứu giác đi?”

Vọng Sinh Tiên Tôn khi nào lại mất mặt như vậy? Tạ Thập Đàn sắc mặt khó coi đẩy tay Khê Lan Tẫn ra.

Khê Lan Tẫn nhìn thấy dáng vẻ đơn bạc lại quật cường kia của y, nháy mắt cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, há miệng muốn nói gì đó thì trong đầu đột nhiên mơ hồ hiện lên một vài cảnh tượng rời rạc.

Hình như rất lâu về trước....... Cũng có một người bị mùi hương hun đến thân thể đứng không vững như vậy, hắn lúc đó hảo tâm đỡ lấy cũng giống như hiện tại đều bị đẩy ra chỉ là chỗ đó không giống như nơi đây.

Lúc ấy người kia đứng không vững là do bị sặc mùi máu nồng đậm, người kia……Rốt cuộc trông như thế nào? Hắn chỉ nhớ rằng người đó rất quan trọng.

Kí ức giống như bị thiếu mất một khối nào đó, Khê Lan Tẫn cầm lấy một khối không đồng đều bên cạnh, mạnh mẽ muốn ấn lên, chỉnh tề ghép lại, thế nhưng hắn càng ghép lại càng mơ hồ hơn.

Lại là kí ức của nguyên chủ đang quấy phá sao? Không lẽ nguyên chủ tâm tâm niệm niệm Tạ Khanh Khanh? Khê Lan Tẫn sửng sờ đứng tại chỗ, thật lâu sau mới hoàn hồn, nhanh chóng muốn xua tan nhưng hình ảnh mơ hồ đang quanh quẩn trong đầu đi.

Không khí tràn ngập mùi hương khiến cho đầu của Tạ Thập Đàn có chút choáng váng. Y hiện tại không có linh lực hộ thể chỉ có thể phong bế khứu giác. Cổ ảnh hưởng do bị mùi hương kinh hoàng kia tạo thành cũng chậm rãi tiêu trừ.

Tạ Thập Đàn đứng lên xoa xoa thái dương nhứt nhối của mình, hồi ức đột nhiên nảy lên trong lòng khiến hắn theo bản năng giơ tay bắt lấy, nhưng Khê Lẫn lúc nãy bị đẩy ra xa vẫn còn thừ người rớt lại phía sau, làm hắn chỉ có thể bắt được một khoảng không trống trải.

Khê Lan Tẫn cũng không có chú ý đến khác thường của Tạ Thập Đàn, còn âm thầm vì Tạ Thập Đàn không chú ý đến chính mình thất thần mà cảm thấy may mắn. Sau đó nhìn chung quanh lầm bầm: “Mặc dù không biết Huyết Vân Ngưng Chi Thụ ở đâu nhưng chắc chắn không thể nào ở lại loại địa phương quỷ quái này được, cũng không biết biển hoa này rộng bao nhiêu, chúng ta ra ngoài trước đi, chung quy vẫn cảm thấy nơi này rất cổ quái.”

Tạ Thập Đàn ngừng lại, chậm rãi thu hồi tay. Ở trong lòng thôi diễn một lát sau đó hướng về phía đông hất càm: “Chỗ này không đi ra được, đi về trung tâm trước đã”

Khê Lan Tẫn ánh mắt lập tức sáng ngời, không tiếc khích lệ: “Tiểu Tạ ngươi còn biết cái này nữa sao? Thật lợi hại! thật là một tiểu cẩu cẩu lợi hại!”

Người đời tôn sùng Vọng Sinh Tiên Tôn pháp thuật vô biên, kiếm pháp tuyệt thế, đủ các loại ca ngợi không thể nào đếm xuể, đối với loại chuyện này Tạ Thập Đàn lại chưa từng có chút rung động nào, trong mắt y dưới Đại Thừa Kỳ tất cả đều là kiến hôi.

Vậy mà khi nghe Khê Lan Tẫn chân thành nhiệt tình khen ngợi lại không khỏi có chút ngẩn ngơ, mím mím môi: “……Chỉ là thôi diễn bình thường thôi”

“Như vậy cũng rất lợi hại” Khê Lan Tẫn lại càng tò mò: “Tiểu Tạ ngươi trước kia có phải từng đến Hóa Nam Bí cảnh rồi phải không?”

“Không có”

“Thật sao?” Khê Lan Tẫn có chút hoài nghi.

“Ừm”

“Vì sao lại không đến?” Khê Lan Tẫn quyết định đập nồi hỏi tới cùng.

“Điều kiện không thích hợp” Cái bí cảnh này khi mười sáu thì hắn đã vượt qua hạn chế rồi.

“Ồ” Khê Lan Tẫn giống như đã hiểu, xem ra tu vi lúc trước của Tiểu Tạ cũng không đến Trúc Cơ cho nên người nhà mới không cho xuất môn đi.

Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Khê Lan Tẫn đang cân nhắc về vấn đề tìm hiểu danh tính của Tiểu Tạ thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “A? Là các ngươi?”