Năm ngày sau, bên cạnh đường lớn có một quán trà cũ kĩ. Phía trên đơn giản thô sơ đề một chữ “Trà”. Bên trong tu tập không ít tu sĩ đang vây quanh kịch liệt bàn luận về chủ đề hấp dẫn nhất hiện nay.
Gần đây không ít tu sĩ xuôi nam, thường sẽ ở trà quán nghỉ chân một chút thảo luận về Hóa Nam bí cảnh. Lão bản trà quán đã quá quen thuộc rồi, vừa rót trà cho khách vừa ghé tai nghe ngóng, thế nhưng nghe xong mới phát hiện bọn họ không phải đang thảo luận về vấn đề bí cảnh mà là một vấn đề khác.
Một tu sĩ trung niên trong đó sờ sờ chòm râu dê của mình, vẻ mặt tự tin nói: “ Thì ra là thế, ta hiểu rồi”
Tu sĩ đầu trọc bên cạnh lại hỏi: “ Ngươi hiểu cái gì? Ngươi xem đại chiến Chính Tà năm đó không phải Vọng Sinh Tiên Tôn từng bị ma tu đánh lén sau đó còn bị bắt đến địa bàn của ma tu để Khê Lan Tẫn nhục nhã một phen hay sao? Mối thù của hai người cũng từ đó càng sâu nặng hơn. Nghe nói rất lâu về sau Vọng Sinh Tiên Tôn mới có thể trở về Đạm Nguyệt Tông, nói như vậy Tạ Tiên Tôn chính là lúc đó gặp được Đàm khê mới cùng hắn kết duyên?”
“Nga Nga vừa nghĩ liền cảm thấy rất hợp lí! Địa bàn của Ma Tu ở Thương Lộ Châu, Vô Vọng Hải vừa lúc cũng ở Thương Lộ Châu, thời gian địa điểm đều trùng khớp… Thật không hổ là Trần huynh, sao ta lại không nghĩ đến chứ? Nguyên lai là vậy”
“Ta đoán rằng rất có thể lúc Khê Thiếu chủ đuổi gϊếŧ Tạ Tiên Tôn, Đàm Khê không may rơi xuống biển Vô Vọng, chẳng trách…”
“Sư phụ chẳng trách cái gì?” Tiểu đồ đệ bên cạnh nghe không hiểu nhịn không được nói xen vào.
“Ngươi tuổi còn nhỏ không biết cũng là lẽ thường tình”
Tu sĩ có chòm râu dê cũng không tức giận đệ tử nói chen mồm, xoa xoa đầu hắn nói: “ Năm đó Chính Tà lưỡng đạo cùng liên thủ vây gϊếŧ Ma Tổ, mà Ma Tổ lại có thể quấy nhiễu tâm trí tu sĩ, trong số những người vây gϊếŧ cũng chỉ có Khê thiếu chủ cùng Tạ Tiên Tôn có thể chống đỡ. Cho nên sau khi vạn người bày trận vây khốn Ma Tổ, hai người bọn họ liền tiến vào Tru Ma trận.
Tiểu đệ tử nghe xong trợn tròn mắt: “Vậy Khê thiếu chủ kia cũng là anh hùng Tru Ma sao?”
Nghe thấy câu hỏi của đệ tử Sơn Dương tu sĩ ánh mắt có chút phức tạp, lâm vào hồi tưởng: “Khi đó ta mới chỉ là một tu sĩ Kim Đan Kỳ không có tư cách tham gia vào đại trận vây khốn Ma Tổ. Chỉ có thể cùng các sư huynh trốn ở đằng xa nhìn Khê Thiếu Chủ cùng Tạ Tiên Tôn bước vào trận pháp. Bọn họ khi đó không đến hai trăm tuổi so với ta cũng không lớn bao nhiêu vậy mà đều đã bước vào Hợp Thể Cảnh, thân ảnh mạnh mẽ giống như núi cao khiến ta chỉ có thể ngước nhìn đầy ngưỡng mộ. ….Ta còn nhớ rõ trận pháp Tru Ma sau gần mười ngày duy trì cuối cũng cũng biến mất. Bước ra chỉ có một mình Tạ Tiên Tôn”
“Vậy Khê Thiếu Chủ kia đâu?”
“Lúc đó có rất nhiều lời đồn đại. Có người nói rằng Khê Thiếu Chủ đã chết trong tay thủ hạ của Ma Tổ, còn có lời đồn nói Khê Thiếu Chủ bị Ma Tổ ăn mòn thần thức, hoặc đã chết trên tay của Tạ Tiên Tôn,.. Tóm lại lời đồn nào cũng có. Tạ Tiên Tôn đối với trận đánh kia thủy chung không lên tiếng, cho nên cũng không ai dám ở trước mặt y nhắc đến Khê Thiếu Chủ.”
Tu sĩ đầu trọc cười nói: “ Nghe ngữ khí của Trần huynh hình như đối với Khê Thiếu Chủ rất tôn kính?”
“Đều là chuyện cũ rồi” Sơn Dương tu sĩ cười cười.
“Trận chiến Chính Tà diễn ra, một tu sĩ Kim Đan ra ngoài chiến trường cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh nhỏ bé. Ta lúc đó lần đầu tiên ra tiền tuyến đã gặp phải Khê Thiếu Chủ đang mang theo một đội ngũ ma tu, sợ hãi vô cùng, còn tưởng rằng sẽ bị thu vào Luyện Hồn Bát luyện hóa, thế nhưng hắn lại buông tha cho chúng ta. Lúc đó ta liền cảm thấy có lẽ Khê Thiếu Chủ cũng không có âm tà như trong lời đồn.”
“Ai Ai, đề tài lệch rồi, Khê Lan Tẫn kia rốt cuộc là loại người gì không quan trọng, nếu dựa theo lời ngươi vừa nói khi nãy chẳng lẽ sau khi trận chiến kết thúc Tạ Tiên Tôn vì người trong lòng mà đánh một trận với Khê Lan Tẫn sao?
Một tu sĩ khác chậc chậc nói: “Xem ra ngay cả Tạ Tiên Tôn cao lãnh như tuyết, như trăng trên trời cũng sẽ nổi giận vì hồng nhan”
Mấy người kia mồm năm miệng mười đào sâu từng ngóc ngách, tự cho mình là đúng sau đó không khỏi thổn thức.
Khê Lan Tẫn ở bên cạnh cắn hạt dưa, trắng trợn nghe lén nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lại Khê Lan Tẫn kia cùng Vọng Sinh Tiên Tôn ngoại trừ hận cũ ra còn có thù gϊếŧ thê à, khó trách không chết không thôi, đổi lại là ta, ai gϊếŧ vợ ta, ta cũng muốn liều mạng với kẻ đó......."
Ngón tay thon dài của Tạ Thập Đàn khẽ vuốt ve chén trà trong tay, vô hình trung lộ ra vài phần ưu nhã, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “ Ngươi tựa hồ đã quên chuyện này là do chính ngươi truyền ra?”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lọt vào tai Khê Lan Tẫn khiến hắn từ trong phân tích vô cùng có lí của bàn bên cạnh bất tri bất giác nhớ ra. Đây không phải là ‘Bá Đạo Mao Mao Tiên Tôn yêu ta’ do hắn tự bịa ra à?
Không nghĩ đến chỉ mới đi mấy ngày đường, câu chuyện đã phát triển đến mức thính giả nơi nơi đều ăn đường, Khê Lan Tẫn cũng không xấu hổ, nhấp một ngụm trà cười nói: “Nghe bọn họ nói đặc sắc như vậy, thiếu chút nữa quên mất. Vị Khê Thiếu Chủ kia thật sự một nhân tố đặc sắc nếu mọi người tiếp nhận thiết lập này...”
Tu sĩ cách vách dường như đã bàn luận xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua bàn của Khê Lan Tẫn cùng Tạ Thập Đàn, Sơn Dương tu sĩ đột nhiên thả chậm cước bộ, nhịn không được nhìn Khê Lan Tẫn nhiều thêm vài lần.
Thiếu niên hồng y đỏ như lá phong, trên trán ngọc châu đỏ như máu, đuôi tóc khẽ lay động động, dáng người nhẹ nhàng như một cơn gió, cơ hồ cùng thân ảnh trong kí ức xa xôi xếp chồng lên nhau. Nháy mắt khiến hắn chấn kinh, muốn nhìn rõ gương mặt của Khê Lan Tẫn.
Khê Lan Tẫn dường như cũng nhận ra ý đồ của hắn, yên lặng nghiêng mặt đi.
Sẽ không phải là kẻ thù của nguyên chủ chứ?
Sơn Dương tu sĩ muốn vòng lên phía trước nhìn, chân còn chưa kịp bước ra đã bị tu sĩ bên cạnh vỗ vai: “Trần huynh, huynh sao vậy? chúng ta mau đi thôi”
Hắn lấy lại tinh thần, cũm cảm thấy mình điên rồi. Cất bước rời đi không quay đầu lại, đè thấp âm thanh tiếp tục tán gẫu với người bên cạnh: “Ta cảm thấy người mặc hồng y kia rất quen mắt..Có lẽ là nhìn lầm rồi, không thể nào…”
Những từ tiếp theo cũng mơ hồ không nghe rõ lắm. Thật đúng là kẻ thù của nguyên thân sao?
Khê Lan Tẫn đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vừa rồi Trần huynh kia tu vi ít nhất cũng đã Nguyên Anh. Mấy ngày nay hai người bọn họ ban ngày đi về Dược Cốc, ban đêm dừng lại nghỉ ngơi. Tu vi của Khê Lan Tẫn cũng tiến bộ thần tốc đến Luyện Khí Kỳ tầng tám đợi hắn tu luyện đến tầng mười sau đó độ lôi kiếp cùng Tâm Ma cảnh xong liền bước vào giai đoạn trúc cơ. Mạnh hơn lúc trước không ít nhưng nếu gặp phải tu sĩ Nguyên Anh, vẫn giống như lấy trứng chọi đá.
Khê Lan Tẫn lén lút che măt lại. Tạ Thập Đàn lại như bắt được chữ mấu chốt, lông mi dưới lớp lụa trắng kẽ run run, mím môi hỏi: “Ngươi mặc hồng y”
“Đúng vậy” Khê Lan Tẫn thấy người đi rồi mới ngồi ngay thẳng lại phủi phủi tay áo tùy ý trả lời.
“Là bảo y Thiên Lý Thuận Phong Hành, cái này so với quần áo bình thường tốt hơn nhiều”
Chỉ trùng hợp thôi sao? Tạ Thập Đàn mê mang, đáy lòng cũng bởi vì câu nói đó mà tĩnh lặng lại. Khóe môi vô thức mím xuống, đè lại hạt châu trên cổ tay.
“Đi thôi”
Khê Lan Tẫn để lại bạc trên bàn, theo sau. Mới bước được hai bước liền bị một luồng hàn khí ùa vào xương tủy. Cơ thể đột nhiên tê cứng bước chân cũng vì thế mà dừng lại. Ngay lập tức im lặng không tiếng động hít vào một ngụm khí lạnh.
Theo tu vi không ngừng tăng lên thì hàn hoa cũng không ngừng phát triển. Hiện tại mượn dây thừng trắng tiếp xúc đã không còn bao nhiêu tác dụng. Nhất là vào lúc cận tối, Hàn Hoa không ngừng phát triển sinh động hơn thúc giục hắn nhanh chóng đi tiếp xúc với nam nhân dương khí thịnh vượng.
Hắn hiện tại chỉ vừa nhìn thấy cổ, cùng bàn tay như bạch ngọc lộ ra của Tạ Thập Đàn liền muốn không màng tất cả chạy đến sờ vào.
Nghe có vẻ vô cùng cầm thú và biếи ŧɦái. Khê Lan Tẫn không muốn bị xem là biếи ŧɦái, hắn cắn răng đè xuống cỗ xúc động vừa mới trào ra. Ánh mắt tham lam nhìn Tiểu Tạ sau ba giây liền quay đi. Nhất định phải cố chịu đựng đợi đến khi đến Dược Cốc mọi chuyện liền sẽ ổn.
Qua trà quán này đi về phía đông thêm mười dặm, sau đó bay qua một ngọn núi liền sẽ đến Dược Cốc.
Dược Cốc sơn linh thủy tú, bị các ngọn núi vờn quanh, ướŧ áŧ nhiều mưa, linh khí phong phú, rất thích hợp cho linh dược sinh trưởng. Khu rừng ở những ngọn núi phụ cận cũng có rất nhiều linh dược quý báu, nhưng mà trong đó lại có rất nhiều yêu thú sinh sống. Vì vậy đệ tử của Dược Cốc khi hái thuốc đều hết sức thận trọng, nếu có thể đem theo đồng hữu liền sẽ không đi một mình.
Khê Lan Tẫn nghĩ đến việc rất nhanh đã có thể đến được Dược Cốc cước bộ liền nhẹ đi vài phần.
Chờ khi hắn đến được Dược Cốc đem Hàn Hoa đáng ghét này nhổ đi sau đó độ kiếp thành Trúc Cơ liền sẽ đi tìm tên họ Tống kia tính sổ. Không ngờ vừa mới lên núi đã xa xa nghe thấy âm thanh náo động của chim chóc bay tán loạn trong rừng. Kế đến một tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Đạo hữu phía trước… chạy mau lên…phía sau có ong đêm.
Khê Lan Tẫn ngơ ngác ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên đang ôm chặt vật gì đó ở trong lòng từ trong rừng chạy ra phía sau còn có một đám mây đen lớn đang đuổi theo. Nhìn kĩ mới thấy đó không phải là mây mà là hàng hà sa số ong, ngàn vạn con ong đen nhánh đang không ngừng đuổi theo phía sau thanh niên kia mắt thấy đã sắp đuổi tới.
Khê Lan Tẫn nghĩ cũng không kịp nghĩ liền bấm niệm pháp quyết muốn thi triển Hỏa Đạn Thuật mà mình vừa mới học được trong ngọc bội ra.
Thanh niên dưới chân vấp một cái liền loạng choạng ngã nhào, cố gắng bò dậy chật vật kêu lên: “Rất nhiều, Hỏa Đạn Thuật vô dụng, không thể làm hại bọn nó, chạy mau!”
Thế mà khi hắn vừa dứt lời, đám ong dày đặc vậy mà dừng lại.
Tạ Thập Đàn bình tĩnh ngẩng đầu. Ánh tà dương buổi chiều chiếu xuống thiếu niên tuyết y tóc bạc, vải lụa trên mắt màu trắng, gương mặt cũng trắng chỉ có đôi môi là hồng nhuận. Trong sạch tựa như trích tiên rơi xuống trần thế, an tĩnh mà vô hại.
Ngàn vạn con ong đột nhiên yên lặng giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng bố, đầu cũng không dám ngoảnh lại, chạy còn nhanh hơn lúc trước, sau vài hơi thở bầu trời liền trở lại trạng thái bình thường.
Hắn ngơ ngác nhìn vào trong rừng sau đó ngẩng đầu giơ lên ngón tay cái: “Chư vị đạo hữu thật tài giỏi a”
Khê Lan Tẫn nghi hoặc nhìn lại tay mình. Hắn lợi hại đến vậy sao? Nhưng trong sách nói ong sợ hỏa như vậy dường như cũng không có gì lạ. Khê Lan Tẫn nghĩ mãi không ra liền không tiếp tục nghĩ nữa, muốn kéo thanh niên kia đứng lên.
“Đứng lên đi”
Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi cong lại, ngọc châu trên trán đỏ như máu khiến khuôn mặt y càng thêm tuấn tú mĩ lệ, dưới mắt lại có một nốt ruồi nhìn có vẻ gian xảo.
Thanh niên sửng sốt một lúc mới đưa tay ra. Nhưng tay của hắn còn chưa kịp chạm vào Khê Lan Tẫn thì cổ tay của Khê Lan Tẫn đã bị siết chặt.
Tạ Thập Đàn mặt không biểu tình thu tay lại. Khê Lan Tẫn bối rối, cũng không thể ở trước mặt người ngoài hỏi nguyên do, vì thế cũng buông tay bắt đầu đánh giá thanh niên này: “Ta đọc trong sách thấy ong đêm sẽ không chủ động đi trêu chọc người, vị đạo hữu này ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy?”
Khi thanh niên đứng dậy đồ vật trong lòng cũng lộ ra, nghe vậy có chút bối rối: “Ta cũng không có làm cái gì?”
Khê Lan Tẫn nhìn chăm chăm vào đồ vật của người nọ, chậm rãi nói: “Thật vậy sao?”
Thanh niên cúi đầu gãi gãi mặt: “Ta chỉ là tranh thủ lúc bọn chúng đang tranh giành lãnh địa với hỏa điệp mà lấy tổ ong thôi”
Khê Lan Tẫn im lặng nhìn về phía đám ong đêm vừa bay đi, đám ong đáng thương, đi ra ngoài đánh một trận về nhà tổ liền bị thâu.
Thanh niên tiện tay bấm một pháp quyết tẩy sạch tro bụi trên quần áo, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tổ ong có thể làm thuốc là vật hiếm có, trên đường bị đám ong đuổi gϊếŧ cũng không nỡ bỏ, may mắn được nhị vị tương trợ. Tại hạ là Dược Cốc Tư Thanh Liên, hai vị đến Dược Cốc là cầu y hay cầu dược? Nếu có gì cần giúp đỡ cứ việc nói với ta, nhân tiện không biết phải xưng hô như thế nào?”
Khê Lan Tẫn nghe vậy cũng không oán thầm nữa: “Vậy làm phiền đạo hữu rồi, chúng ta đến đây cầu y, tại hạ Đàm Khê”
“Đàm Khê…Ngươi là người mà Vọng Sinh Tiên Tôn nâng niu trong lòng bàn tay, yêu đến cực điểm, làm thơ vẽ tranh, tư niệm điên cuồng, rơi lệ ở Chiếu Dạ Hàn Sơn, Đàm Khê?”
Tạ Thạch Đàn: “………”
Khê Lan Tẫn trầm mặc một lúc, sau đó mỉm cười: “Là ta.”