Tô Hiểu Dị tiến lại gần xích đu Trương Kiến Hiền ngồi, lay hắn vài lần, mới mở miệng: “Kiến Hiền, thế này không giống anh, anh bình thường luôn phong lưu phóng khoáng, hiện tại lại…”
Trương Kiến Hiền lúc này mới phát hiện có người đến, kích động: “Quả nhiên em sẽ đến, Tiểu Dị, em vẫn rất yêu anh, còn để ý anh, đúng hay không?”
“Tôi đương nhiên để ý, ở cùng nhau lâu như vậy, cho dù là vật nuôi, còn có cảm tình… Huống hồ là yêu, thật có lỗi, quá khứ của chúng ta không cần nhắc lại thêm nữa.”
“Tiểu Dị em nói láo, mới đây chúng ta còn thề non hẹn biển thế mà ngoảnh mặt lại em đã phản bội, sao có thể mới có hai năm, em liền thay đổi?” Tựa hồ vì cồn kí©h thí©ɧ, Trương Kiến Hiền có chút khó kiềm chế.
Mắt Tô Hiểu Dị đỏ lên, ủy khuất cùng đau đớn khi bị phản bội tràn về, nước mắt trào lên vành mắt, bàn tay nắm chặt dây xích chống đỡ thân thể, đem toàn bộ oán hận chôn dấu trong lòng rống ra.
“Kẻ đổi thay là anh! Coi tôi như sủng vật vứt trong nhà, lại ngay cả ăn còn lười cho, đợi khi tìm được con hoàng yến xinh đẹp, liền vứt tôi ra ngoài tự sinh tự diệt, Trương Kiến Hiền, là anh phụ tôi, không phải tôi phụ anh, tất cả đều là lỗi của anh, anh một chút tư cách nói chuyện với tôi cũng không có, không có!”
Trương Kiến Hiền không thể phản bác, quả thực, hết thảy đều là hắn tự chuốc lấy, trân châu nắm trong tay lại không biết quý trọng, mắt chỉ lo tìm viên kim cương sáng nhất, khi phát hiện kim cương là hàng giả, ngọc trai đã bị người khác đoạt mất rồi.
Hai người trầm mặc một hồi, Trương Kiến Hiền rốt cục lại mở miệng: “… Tiểu Dị, anh rất cô đơn… Anh xin em, hãy trở lại bên anh…”
Tô Hiểu Dị cúi thấp đầu, yết hầu nghẹn ngào nói không ra lời, ngăn không nổi nước mắt, từng giọt rơi xuống, rơi xuống đùi mình, quần thấm nước, vòng tròn nước thấm dần lan rộng.
“Anh biết mình… phạm sai lầm… Tiểu Dị, cho anh một cơ hội đền bù… Anh sẽ đối xử với em thật tốt, so với hắn còn tốt hơn… Nhà, được rồi, nhà cũng cho em, đuổi em ra khỏi nhà tuyệt không lặp lại lần nữa…” Trương Kiến Hiền khẩn cầu.
“… Sau đó, tương lai có thể lấy nhà đó làm phí chia tay sao?” Tô Hiểu Dị lắc đầu, nói thẳng: “Thứ tôi muốn chưa bao giờ là mấy thứ đó.”
“Tiểu Dị?” Trương Kiến Hiền không nghĩ tới mình lại đá trúng thiết bản, rối loạn.
“Thứ tôi muốn anh vĩnh viễn không thể cho, chỉ có Đại Đồng ca dù trước khi trở thành tình nhân đã cho tôi nhiều hơn anh… Tôi với anh, chung quy không hợp…”
Tô Hiểu Dị nói, khẩu khí khẳng định, ánh mắt chuyển đến nơi cách đó không xa, một bóng người đứng đó.
Trương Kiến Hiền lúc này dùng sức đứng lên, làm xích đu kịch liệt lay động, Tô Hiểu Dị bị động tác bất thình lình của hắn doạ sợ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đã bị Trương Kiến Hiền dùng sức kéo khỏi xích đu.
“Đau quá, anh làm gì thế?” Cánh tay bị thô lỗ kéo đau, Tô Hiểu Dị nhịn không được kêu to.
“Không được, anh sẽ không để em theo hắn, theo anh về, ngay!” Vào đường cùng, Trương Kiến Hiền lần thứ hai dựa vào cơn say làm liều.
“Không, đó đã không còn là nhà của tôi, tôi không đi!” Tô Hiểu Dị giãy dụa.
“Em nhất định phải về! Tiểu Dị, em nhất định sẽ yêu anh một lần nữa, anh không bao giờ coi thường em nữa, sẽ toàn tâm toàn ý yêu em!” Trương Kiến Hiền mạnh mẽ kéo Tô Hiểu Dị đi.
Mùi rượu xộc lên mũi, làm Tô Hiểu Dị chán ghét đến tột đỉnh, hiện tại cậu hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu gặp mặt của Trương Kiến Hiền, thực ngốc! Dù ghét nhất là bạo lực nhưng hôm nay buộc phải ra tuyệt chiêu thôi…
Đối mặt với kẻ cao hơn mình hẳn một cái đầu, khí lực lớn hơn mình, chiêu hữu hiệu nhất, chính là giơ chân, dùng sức nhằm thẳng nơi yếu hại nhất của đối phương, chiêu này nam nữ đều có thể dùng để công kích sắc lang, hơn nữa một kích tất trúng, hạ địch trong nháy mắt, là chiêu thức mấy vị khách quen của cửa hang chỉ dạy.
Dùng sức đánh thẳng tới!
Trương Kiến Hiền bị đột nhiên trúng ám chiêu mà buông tay đối phương, đau đớn khó chịu làm hắn run rẩy không thôi, cúi người, che bộ vị trọng yếu của mình…
Tô Hiểu Dị đá xong rất hứng khởi, hơn nữa căm hận Trương Kiến Hiền dám dùng sức mạnh ép buộc mình, vì thế tiến tới một bước, dùng một quyền học được của Lạc Cơ, hướng thẳng ngực Trương Kiến Hiền đấm xuống, ‘bang’ một tiếng, đối phương bị đau ngã ngồi dưới đất.
“Hừ, tôi mỗi ngày đều giúp Đại Đồng ca bê rượu, cánh tay được rèn luyện nổi cơ rồi đấy, anh cho rằng tôi còn là Ngô Hạ A Mông sao?” Tô Hiểu Dị dương dương tự đắc gập cánh tay, bắp tay quả nhiên nổi lên một con chuột nhỏ.
Tần Đại Đồng cũng đi tới bên cạnh Tô Hiểu Dị, hai tay nắm lấy vai cậu, khen ngợi: “Thân thể Tiểu Dị so với trước đây đã rắn chắc hơn, cũng càng có lực…”
Tô Hiểu Dị lập tức thu tay về, xoay người ôm lấy tình nhân, như chim nhỏ yếu ớt lép vào người anh: “Đại Đồng ca, Kiến Hiền khi dễ em, em rất sợ…”
Khiến Tần Đại Đồng nhớ lại một phút trước, Trương Kiến Hiền chẳng những câu dẫn Tô Hiểu Dị, còn định làm chuyện xấu, lửa giận nổi lên, kéo Tô Hiểu Dị ra phía sau, mình tiến lên cho bạn trai cũ của người yêu một cước… Không, một cước không đủ trút căm phẫn, tiếp thêm một cước!
“Họ Trương kia, đừng tưởng rằng say rồi thì muốn làm gì thì làm, mày cũng chẳng còn nhỏ gì, nên tự chịu trách nhiệm hành vi của mình đi, hôm nay tao nể mặt Tiểu Dị bỏ qua cho mày, nếu còn đến gây rối nữa, tao không đảm bảo một hai quyền là xong đâu!”
Quẳng lại hai câu xong, Tần Đại Đồng quay lại nói với Tô Hiểu Dị: “Về thôi… Em không cần phải lo lắng cho loại người này, hắn không đáng để em rơi nước mắt.”
Hoá ra Đại Đồng ca đã phát giác mình khóc, Tô Hiểu Dị nhịn không được nói: “Sẽ không, Đại Đồng ca, em sẽ không khóc vì hắn, sau khi có anh, em mỗi ngày đều cười thật vui vẻ…”
Lại là thế giới hai người, kẻ thứ ba không thể bước vào.
Trương Kiến Hiền bị bỏ lại nhìn bóng lưng hai người rời đi, tĩnh lặng hồi lâu, rốt cục chấp nhận sự thật hắn cùng Tô Hiểu Dị hết cách xoay chuyển.
Bị vứt bỏ chính là loại cảm giác này sao? Bi, khổ, chua xót dần tích tụ, ngạnh ở trước ngực, nhả không ra nuốt không trôi, sau đó như đau thắt lại… Những gì mình gây ra cho Tô Hiểu Dị cũng đau như vậy?
Cho nên hết thảy đều là tự chuốc lấy, đúng hay không? Làm một con thú hoang không phải tốt hơn sao, từ khi thành sủng vâth, liền quên đi tự do cùng dã tính, trở nên ngoan ngoãn, không thể oán hận, chỉ có thể mỗi ngày chờ được sủng hạnh.
Từng bước đã sai, toàn bộ đều sai, còn tưởng rằng sủng vật bị đuổi khỏi nhà đâu còn chỗn tới, chung quy sẽ quay về bên mình, trăm triệu lần không dự đoán được, Tô Hiểu Dị lại tìm được ngôi nhà ấm áp hơn, không trở lại nữa.
Ngồi dưới đất, Trương Kiến Hiền nhịn không được ôm đầu, khóc thất thanh.
Trở lại nhà trọ, Tô Hiểu Dị hướng tình nhân oán hận: “Đại Đồng ca, anh không nên đá người.”
“Anh còn chưa đυ.ng tới hắn đâu?” Tần Đại Đồng nhịn không được sắc mặt khó coi.
Oa, Đại Đồng ca ghen tị, thật là cao hứng, Tô Hiểu Dị lập tức ôm lấy đối phương, nói: “Không phải, em chỉ sợ anh làm hắn bị thương, hắn lại tố cáo anh… Sau này muốn giáo huấn hắn, để em là được rồi, dù hắn muốn tố cáo, toà thấy em nho nhỏ gầy teo, nhất định cân nhắc lại hình phạt, không chừng sẽ phán vô tội ấy chứ!”
Bàn tính thực tinh ranh.
Xoa đầu Tô Hiểu Dị, sắc mặt Tần Đại Đồng hòa hoãn lại, nói: “Kỳ thật anh thực cảm kích hắn, nếu hắn không làm những chuyện kia, hiện tại anh làm sao có em bồi bên người?”
Tô Hiểu Dị cười ngọt ngào, nói: “Thiên ý an bài thôi! Đại Đồng ca nhất định là của em.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Hiểu Dị, Tần Đại Đồng động tình, nhịn không được đem tiểu tình nhân nửa kéo nửa dỗ vào phòng, lên giường, lại là một trận hôn khó phân.
Tay cũng chui vào quần áo, đánh lén…
Né tránh, mặt Tô Hiểu Dị đỏ hồng: “… Người ta đêm nay cũng không làm hải sản, tại sao lại…”
Một bên cắn cổ, một bên hàm hàm hồ hồ trả lời: “… Bản thân Tiểu Dị chính là thuốc hữu hiệu nhất…”
Tô Hiểu Dị cười khanh khách, chỉ vài cái liền lột sạch quần áo cậu, cậu còn muốn trốn, nhưng vẫn là trốn không thoát dấu hôn lần lượt xuất hiện trên người.
“Không cần tiếp tục cắn… Ngô… Các đồng nghiệp mỗi ngày đều ngó ‘ô mai’ trên cổ em… Hảo thẹn thùng… Tất cả mọi người cười nói bạn gái em thật dâʍ đãиɠ, còn đoán em có thể chịu được bao lâu…”
“Đã làm bọn họ chú ý, cứ để bọn họ đoán, chứng tỏ chúng ta tham món lợi nhỏ…”
“Mới, mới không tốt đâu, Đại Bằng mỗi ngày đều mở cá cược, mỗi sáng đều đoán cổ em sau một đêm có thêm mấy dấu hôn… Đại Đồng ca, Đại Bằng là em họ anh, đánh chết hắn cũng không sao cả!” Tiện thể cáo trạng.
“Hảo, anh sẽ cho hắn không mở miệng được, miễn cho tất cả mọi người ngấp nghé cổ em nữa…” Chống cự không nổi, lại cắn một ngụm: “… Cổ của em thuộc về anh…”
“Không chỉ cổ nhé, nơi nào cũng có thể cắn…” Yêu tinh lại bắt đầu hại nước hại dân.
Lời mời lớn mật lại ngờ nghệch, Tần Đại Đồng đương nhiên là hào phóng tiến dần từng bước, lấy răng nanh cạ vào cổ cậu, tiếp đó lại đi tới lưỡng khoả nho nhỏ trước ngực kia, dùng kỹ xảo cắn liếʍ, điểm nhỏ bị mυ"ŧ mà đứng thẳng lên.
“Nơi đó, nơi đó… Không tốt…” Được đối đãi như vậy, cảm giác tê ngứa như sấm đánh vào thân thể, cắn yêu như đang tra tấn cậu, khiến Tô Hiểu Dị không kìm nổi cảm xúc.
Tình nhân hưng phấn, Tần Đại Đồng được cổ vũ càng không ngừng cố gắng, dời hôn môi xuống dưới đem tất cả điểm mẫn cảm trên người tình nhân đều khơi mào, đầu lưỡi đùa nghịch trên toàn thân đối phương, tay cũng không nhàn rỗi, xoa bóp âu yếm lúc nhẹ lúc nặng, Tô Hiểu Dị vì vậy mà tìиɧ ɖu͙© dâng trào, chứng cớ phi thường rõ ràng, nằm trong ngực Tần Đại Đồng.
Ánh mắt ướt đẫm, cầu xin: “… Còn muốn… Đại Đồng ca…”
Đêm còn dài, còn rất nhiều thời gian để hai người cắt gọt mài giũa, kéo dài vô tuyệt kỳ.
Sáng ngày thứ hai Tô Hiểu Dị đến văn phòng, phát hiện Tần Đại Bằng thật sự không dám tiếp tục thét to các đồng nghiệp đến đặt cược, cược trên người mình lại có bao nhiêu dấu hôn, vì thế hỏi hắn vì cái gì.
“Đại Đồng ca nói tôi tiếp tục lấy thân thể cậu ‘kiếm ăn’, anh ấy thiến tôi.” Đây là lý do của Tần Đại Đồng.