Nụ hôn của Tần Đại Đồng thuộc loại mưa rền gió dữ, kịch liệt phái, bỏ bớt thăm dò cùng do dự lúc đầu, bốn phiến môi một khi đυ.ng vào nhau, đầu lưỡi liền tiến quân thần tốc, giống như Tô Hiểu Dị là một nơi mật địa nào đó đáng thám hiểm, bên trong có những bảo vật chưa từng gặp qua, cần mạo hiểm đi sâu vào mở mang bờ cõi, sau đó xâm lược, chiếm lĩnh, cùng đoạt lấy.
Tô Hiểu Dị ngay từ đầu bị hù sợ, chưa từng lĩnh giáo qua thứ nguyên thủy như thế, không có chút kỹ thuật nào, hảo, thật nhiệt tình, mang đến xúc cảm so với thể nghiệm trước kia còn làm cho người ta hưng phấn vạn lần, thực mãnh liệt… Trong miệng của anh có hơi men phảng phất, khiến Tô Hiểu Dị mê say vô cùng, đó là hương vị đặc hữu của Tần Đại Đồng.
Vài giây trôi qua đã làm cho mình tay chân mềm nhũn…
Tần Đại Đồng dãn khoảng cách giữa hai làn môi, tay lại siết càng chặt hơn, tựa như muốn đem Tô Hiểu Dị khảm thật sâu vào trong thân thể của mình.
“Đại Đồng ca…” Bị hôn như vậy khiến Tô Hiểu Dị ý loạn tình mê, trừ bỏ tên của đối phương, cậu cái gì cũng không thể nói lên lời.
“… Đã sớm muốn hôn Tiểu Dị… Có làm em sợ không?” Đè nén cảm xúc, tiếng thở dốc trầm trọng lại để lộ ham muốn của Tần Đại Đồng.
“Em thích Đại Đồng ca hôn em…” Hai tay ôm lấy cổ đối phương, Tô Hiểu Dị vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi dưới, ấm ách nói: “… Đại Đồng ca muốn hôn liền hôn…”
Được mời chào như vậy, Tần Đại Đồng cảm thấy nếu không hung hăng hôn vài cái, thực có lỗi với bản thân, cũng thực có lỗi với người ta.
“Môi Tiểu Dị thật mềm, so với bất kỳ cô gái nào đều mềm hơn…” Thì thào tán thưởng, tiếp đó lại là một trận liếʍ mυ"ŧ phô thiên cái địa.
Không có bất kỳ một câu ca ngợi nào so được với lời này của Tần Đại Đồng, làm hại Tô Hiểu Dị cũng không thể không tích cực đáp lại, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau như cuồng phong loạn điệp, thóa dịch hỗn hợp hòa lẫn vào nhau, như thứ rượu ngon nhất trên thế giới này, hấp dẫn không người nào có thể buông bỏ.
Đêm tối, chợt có người đi đường lướt qua ngõ nhỏ, không có ai liếc vào ngõ nhỏ một cái, cũng không còn người phát giác có hai người đàn ông dựa tường, nhờ bóng đêm che dấu, hôn đến khó phân.
Người tác hôn hiển nhiên hôn đến kích động, dần dần không khống chế được, có điều, bỏ qua trúc trắc ban đầu, cậu hiển nhiên rất hưởng thụ đối phương không khống chế được, đầu lưỡi kịch liệt đáp lại, thân thể cả hai cũng càng lúc càng nóng, giống hai khối chocolate hòa tan vào nhau, bị nung chảy không lối thoát.
Dù sao cũng là đàn ông, Tần Đại Đồng hôn hôn, chỉ là có được môi đối phương sao đã thỏa mãn được, vì thế đem công kích chuyển hướng tới vành tai non nớt của vật nhỏ trong lòng, mυ"ŧ lại cắn, mờ ám lôi kéo, chọc cho Tô Hiểu Dị vui sướиɠ cực kỳ.
“Ân, ngứa…” Còn ở bên ngoài, không dám càn rỡ, chỉ có thể khanh khách nhỏ giọng cười, còn không an phận, ở bên dưới Tần Đại Đồng cọ tới cọ lui.
Tần Đại Đồng huyết khí phương cương, thế nào chịu được hạ thể của mình bị Tô Hiểu Dị dụi vào? Chịu không nổi, ôm Tô Hiểu Dị một tay lần xuống dưới, trực tiếp xoa nắn cặp mông vểnh cao.
“… Không cần…” Này là hư từ, không hề ý nghĩa.
Tần Đại Đồng cũng giả bộ mắt ngơ tai điếc, làm ướt vàng tai của Tô Hiểu Dị, đi xuống, đầu lưỡi trơn ướt một đường đến cổ, nhẹ nhàng gặm cắn.
“… Không cần… Thật sự không cần…” Một mặt nói, một mặt lại đem cổ ngưỡng cao, để đối phương tận tình liếʍ cắn, đây là cảnh giới cao nhất của cái gọi là cự còn nghênh.
Sao lại không đọc ra ngôn ngữ thân thể của Tô Hiểu Dị, Tần Đại Đồng lại càng không cố kỵ, tay dùng sức nhu khai mở hai cánh mông đối phương, tâm viên ý mã đã không đủ để hình dung thần trí hiện tại.
Thân thể hai người dán chặt, Tô Hiểu Dị phát giác thân thể đối phương biến hóa, giống như mình…
“Đại Đồng ca hảo hưng phấn…” Đỏ mặt, Tô Hiểu Dị khàn khàn nói.
“Tiểu Dị cũng vậy… Đêm nay, có thể được…” ‘Hành động phái’ Tần Đại Đồng trực tiếp cầu ái.
Làm sao có thể không đáp ứng?
“Tùy, tùy ý Đại Đồng ca…” Buông thỏng lông mi thật dài, cố ý không nhìn người ta, rồi lại dùng biên độ nhỏ nhất mà gật đầu.
Tình nhân cho phép giống như phúc trời ban, Tần Đại Đồng vui mừng quá đỗi, hình tượng ổn trọng ngày thường cũng không thèm duy trì, buông thân thể mềm mại của Tô Hiểu Dị ra, lại lôi kéo cậu, hướng cửa hàng Đại Đồng mà phi như bay.
Đáng ghét, Đại Đồng ca chạy so với trốn còn nhanh hơn, làm Tô Hiểu Dị phải dùng sức chạy việt dã mới theo kịp.
Vào cửa, thấy Tiểu Trình đang cùng hai vị khách nói chuyện phiếm, là người quen, Tần Đại Đồng cấp tốc chào hai người kia, tiếp theo truyền cho nhân viên mình một lệnh.
“Đóng cửa, về nhà!”
Tiểu Trình há hốc mồm: “Đại Đồng ca, mới tám rưỡi a, đóng cửa làm cái gì?”
Tần Đại Đồng không có thời gian để ý tên nhân viên không hiểu phong tình, trực tiếp dắt Tô Hiểu Dị vội vàng lên lầu, Tiểu Trình còn muốn ngăn hai người lại hỏi, Tô Hiểu Dị trừng mắt nhìn cậu ta một cái, vô cùng hung ác, tay vung quét một đường, miệng cũng không nhàn rỗi, đọc khẩu hình, tựa hồ nói hai chữ.
Cút đi!
Tiểu Trình thấy rất khó hiểu.
Một vị khách gọi là A Cảng uống ngụm trà, hỏi: “Ông chủ cậu uống nhầm thuốc sao, mắt đỏ ngầu như muốn gϊếŧ người vậy?”
Tiểu Trình bị hù, thiếu chút nữa nhảy dựng: “Không thể nào?”
Một người khách khác gọi là A Trung nói: “Hình như có kéo theo Tô… A Tiểu Trình, Tiểu Dị có phải đã gây chuyện gì, để Tần tang mất hứng ha? Đi lên khuyên nhủ ông chủ cậu một chút đi, không thể ngược đãi kiển tử, ở trường Tiểu Dị chắc cũng có dạy, bị ngược đãi phải báo cảnh sát…”
“Ay, Tiểu Dị ca không phải kiển tử, anh ta là lão yêu quái thành tinh ngàn năm!” Tiểu Trình trả lời.
“Đùa hoài, Tiểu Dị rõ ràng là học sinh trung học… Cậu lừa ai chứ… Nói thành thật, cửa hàng vừa mới đổi giờ mở cửa sao?” A cảng bá hỏi.
“Không phải! Bọn tôi thật sự bán cả tối, có đổi tôi cũng sẽ nói cho anh biết!” Tiểu Trình cũng tức giận: “Dù sao thì Tiểu Dị ca giỏi nhất là giả trư ăn cọp, không có khả năng bị Đại Đồng ca… A Cảng bá A Trung ca, hai người cũng nghe thấy cửa hàng phải đóng cửa rồi đấy, nhất định có việc… Ngày mai lại đến tán gẫu vậy.”
Dọn dẹp qua loa, kéo cửa sắt khóa cẩn thận, Tiểu Trình tính toán, tan ca sớm là có thể giành thêm thời gian lên mạng chơi game, cũng không bị trừ lương, quá tuyệt vời.
Hai người trên lầu hai, không nói nhiều, cũng không quản dưới lầu sôi nổi hỗn loạn, Tần Đại Đồng trực tiếp kéo Tô Hiểu Dị tới phòng mình, đẩy lên giường, ngay cả cửa phòng cũng lười đóng, sau đó, leo lên…
Hàm giận mang oán, Tô Hiểu Dị nói: “A, Đại Đồng ca thật thô lỗ…”
Tần Đại Đồng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Tô Hiểu Dị, hỏi: “… Không thích?”
“Thích chết, Đại Đồng ca dù thô lỗ thế nào ta đều thích.” Nháy mắt a nháy mắt, ám chỉ đối phương cứ việc phóng ngựa lại đây.
Người phía trên ngẩn người, Tiểu Trình nói đúng, Tô Hiểu Dị bề ngoài giống như tiểu thố tử nhưng có thể thật sự là yêu tinh chuyển kiếp, vài câu đáng yêu vừa nói, liền làm mình huyết mạch phẫn trương, cơ hồ muốn bạo phát… Nhịn xuống, lần đầu tiên cùng Tô Hiểu Dị, không thể quá nhanh mà mất binh quên giáp.
Lại một trận hôn nồng nhiệt triền triền miên miên, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi đù giỡn lẫn nhau, áo Tô Hiểu Dị đã hoàn toàn bị cởi ra, mảng ngực trắng noãn cùng tấm lưng bóng loáng đập vào mắt Tần Đại Đồng, thật muốn xé rách người trong lòng…
Tô Hiểu Dị vẫn không yên lòng, cẩn thận hỏi: “… Người ta… Người ta không có bộ ngực giống nữ sinh nha… Đại Đồng ca có thể không quen đi?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, thân thể Tiểu Dị xinh đẹp cực kỳ, không ai sánh bằng.” Vì chứng minh lời mình, anh bắt đầu hạ gặm cắn thân thể ấy đến nổi đỏ.
Trường kỳ tác chiến, da thịt tinh tế không thể chịu nổi gió thổi dầm mưa dãi nắng, chỉ cần nhẹ nhàng hôn mυ"ŧ, đã nổi lên sắc hồng nhe đoá hoa kiều diễm, là dấu vết tình sắc xinh đẹp.
“Đại Đồng ca thật xấu.” Bên oán hận, bên hưởng thụ lấy kɧoáı ©ảʍ do cắи ʍút̼ mang lại.
“Ai kêu Tiểu Dị… So với đồ ăn Tiểu Dị làm… còn ngon hơn…” Tiếp tục cắn cắn, muốn ngừng mà không được.
Tô Hiểu Dị hì hì cười, không ngờ Tần Đại Đồng cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, lại còn ngọt đến độ xương cốt người nghe muốn chảy nước. Hồi tưởng lại trước, Trương Kiến Hiền rất ít khen ngợi mình, dần dà, Tô Hiểu Dị đối với bản thân không còn tự tin nữa.
Hoá ra, bản thân như vậy, lại có thể trở thành bảo bối cho người khác nâng niu.
Nhu tình dâng lên, Tô Hiểu Dị cũng không khách khí, chủ động giúp Tần Đại Đồng cởi bỏ quần áo, oa, mở to mắt…
“Cơ ngực a, Đại Đồng ca có cơ ngực…” Nuốt nước miếng, nhịn không được sờ đông sờ tây trên khuôn ngực cường tráng, yêu thích không buông tay: “Thực ‘man’ nha!”
Vuốt vuốt, tay tự động gẩy xuống phía dưới, xẹt qua rốn, tiếp theo…
Muốn xem… Tô Hiểu Dị thật sự muốn xem, liếʍ liếʍ môi, không tự chủ được cởϊ qυầи trong của Tần Đại Đồng, Tần Đại Đồng thấy Tô Hiểu Dị chuyên tâm như vậy, bản thân sao còn chịu được? Hai người anh giúp em em giúp anh, rất nhanh liền lõa gặp nhau, nhìn không sót cái gì.
Chờ thấy rõ ràng, Tô Hiểu Dị thật muốn hôn mê luôn.
“Lớn, cái…” Trăm nghe không bằng một thấy a, lần đầu thưởng thức, Tô Hiểu Dị lòng tràn xuân ý, giống như sóng lớn cuồn cuộn… Cự long chỉ có thể nhìn thấy trên GV, cái này rành rành xuất hiện trước mắt, Tô Hiểu Dị kích động đến muốn khóc.
Ô ô, không chỉ lấy được tình nhân tốt, mà còn là tình nhân có một không hai a.
Tần Đại Đồng thấy Tô Hiểu Dị tựa hồ cố gắng thích bảo bối của mình, nhịn không được hỏi: “Không sợ hãi?”
Mị nhãn hàm chứa xuân sắc, ngón tay Tô Hiểu Dị gãi nhẹ qua cơ ngực mạnh mẽ kia: “Yêu chết đi được, sao lại sợ chứ… Muốn Đại Đồng ca… Hiện tại…”
Tần Đại Đồng vốn muốn trước tiên xuất một bộ công phu, hầu hạ Tô Hiểu Dị tới thăng thiên luôn, lại nghe đối phương lớn mật mời chào, chịu không nổi, cái trán đổ mồ hôi ào ào, ngón tay cũng thuận theo bản năng hướng phía sau Tô Hiểu Dị thăm dò.
Có chút ngượng ngùng, Tô Hiểu Dị híp mắt hỏi: “Ân… Đại Đồng ca biết… Hai người đàn ông… Làm như thế nào?”
“Biết, chỉ hy vọng sẽ không làm đau Tiểu Dị.” Trả lời. Tần Đại Đồng có rất nhiều bạn bè là đồng chí, cho nên chuyện này anh cũng không xa lạ gì, chẳng qua nay đích thây ra tay.
Trong phòng cũng không có đồ bôi trơn chuyên dụng, vì thế lấy từ trong tủ đầu giường lọ vaseline, trước giúp Tô Hiểu Dị bôi trơn, ngón tay xâm nhập nháy mắt, Tô Hiểu Dị đỏ mặt, chống đỡ không nổi mà rêи ɾỉ liên tục.
“Đau không?” Tần Đại Đồng lo lắng hỏi, không hy vọng trong quá trình cả hai đều có thể hưởng thụ,.
“Không… Thật thoải mái…” Cắn cắn môi, trong mắt mờ mịt tràn đầy tình sắc: “Mau, mau một chút, người ta chịu không nổi...”
Cúi đầu nhìn, phát hiện tiểu bảo bối Tô Hiểu Dị bán ngẩng đầu, vật nhỏ đáng yêu như chủ của nó vậy, dụ dỗ đôi tay Tần Đại Đồng lần xuống xoa bóp nó, cứ như vậy, hai người giúp nhau cùng công kích phía dưới, Tô Hiểu Dị chỉ có thể bám chặt lấy bả vai đối phương, rêи ɾỉ khó nhịn tràn ngập gian phòng.
Người mình thích đang dùng bàn tay chai sạn vuốt ve mình, vị rượu thoang thoảng quanh mình, càng làm ái ý không thể ngăn trở, tình cảm mãnh liệt lập tức phun ra, đại não Tô Hiểu Dị chỉ còn một mảng trắng xoá.
Quả thực giống như bay lên trời vậy.
“… Xấu… Đại Đồng ca xấu…” Chờ thần chí hồi phục, Tô Hiểu Dị thở phì phò chỉ trích, đương nhiên là chỉ trích điềm điềm mật mật.
Nói thật ra, Tần Đại Đồng cũng đã nhẫn đến cực hạn, bao nhiêu nhẫn nại đều bị Tô Hiểu Dị trộm mất, anh nhanh chóng dẫn thứ Tô Hiểu Dị vừa yêu thích vừa ngưỡng mộ, tìm tới u huyệt chưa bao giờ chạm qua, cố gắng thâm nhập.
Vừa tiến vào liền thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới trong cơ thể nam nhân lại có thể chặt như vậy, nội bích ấm áp bao quanh, đè ép, phối với biểu tình vừa vui vừa đau kia của Tô Hiểu Dị…
“Sâu một chút… Đại Đồng ca…” Lúc này còn xấu hổ chính là giả tiên, Tô Hiểu Dị cầu: “A a, nơi đó… Dùng sức… Hảo lớn…”
Bởi vì có được thứ thô dài trong cơ thể mang đến thoải mái như muốn thăng thiên, xúc cảm tê dại yếu ớt kéo xuống tứ chi, lại lêи đỉиɦ đầu, làm Tô Hiểu Dị chỉ có thể nắm chặt cánh tay Tần Đại Đồng, như là người sắp chết đuối, chỉ có người này có thể cứu cậu.
Thật đúng là yêu tinh chuyển kiếp, đây là suy nghĩ duy nhất của Tần Đại Đồng lúc này.
Như vậy Tô Hiểu Dị chỉ cần thoáng ra sức, sẽ khiến sự nhẫn nhịn của ông chủ quán rượu vỡ tan, lửa tình dâng tới giới hạn, vài cái va chạm mãnh liệt, đâm vào nơi sâu nhất bên trong Tô Hiểu Dị, sau đó, phóng thích.
Khoái ý gầm nhẹ theo khóe miệng tràn ra, ghé lên người Tô Hiểu Dị, cảm thụ làn da trần trụi của đối phương, tuy rằng tình ái có chút vội vàng, nhưng cảm giác thoả mãn dạt dào tuyệt đối không kém dĩ vãng, như là pháo hoa bùng nổ giữa trời đêm, rực rỡ, và, rung động.
“Cuối cùng… Có làm đau em không?” Nhẹ nhàng nâng nửa người trên lên, Tần Đại Đồng thương tiếc hỏi.
“Không có.” Trả lời, khuôn mặt đáng yêu bị du͙© vọиɠ tàn sát bừa bãi, hồng nhuận mà vui vẻ, còn có một loại… nhu tình mật ý không thể che dấu.
“Lần đầu tiên cùng Tiểu Dị… Anh quá kích động, cho nên có chút…” Tần Đại Đồng có chút áy náy: “Lần tới nhất định… sẽ cho Tiểu Dị một lần hoàn mỹ hơn…”
Tô Hiểu Dị mở to mắt: “Còn có hoàn mỹ hơn? Vừa rồi, vừa rồi em như đã lên thiên đường rồi…”
“Thật vậy chăng? Bình thường anh luôn duy trì lâu hơn… Ai kêu Tiểu Dị giỏi như vậy.” Tần Đại Đồng ôn nhu nói.
“Đại Đồng ca mới giỏi chứ, vừa dũng lại mãnh…” Dùng sức ôm lấy eo đối phương, làm nũng: “Em muốn Đại Đồng ca vĩnh viễn làʍ t̠ìиɦ nhân của em, không được thay lòng.”
Được rồi, hưởng qua thiên đường mỹ vị, Tô Hiểu Dị cậu cũng không muốn tiếp tục chịu thiệt mà đi ăn cơm rau dưa, trước kia cậu chỉ có mình Trương Kiến Hiền làʍ t̠ìиɦ nhân, không thể nào so sánh, bây giờ có được người tình nồng nhiệt thế này, tình cảm mãnh liệt như lửa khói, ăn một lần, không thể quên.
Cho nên, tên Trương Kiến Hiền phách thối, cậu có thể buông, hiện giờ nghĩ đến cũng không tiếc, nhưng sau này nếu có kẻ muốn đoạt Tần Đại Đồng, cậu có liều mạng cũng phải đoạt lại.
Tần Đại Đồng không biết trong đầu Tô Hiểu Dị chứa cái gì, nghe được tuyên ngôn độc chiếm của cậu, chỉ bật cười, nói: “Anh sẽ không thay đổi, sẽ bám lấy Tiểu Dị cả đời, vĩnh viễn ăn cơm em nấu.”
Lời thề mỹ lệ, khiến người từng bị đuổi khỏi nhà, Tô Hiểu Dị, đôi mắt có chút đỏ.
“Đừng khóc, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi lát cần ăn bữa đêm.” Tần Đại Đồng trở mình nằm xuống bên Tô Hiểu Dị, nói.
“Em không đói bụng.” Nháy mắt mấy cái, Tô Hiểu Dị trả lời.
“Là ăn nơi này.” Tần Đại Đồng lôi kéo tay Tô Hiểu Dị hướng xuống bộ vị của mình tìm tòi, còn nói: “Nghỉ ngơi một chút nó lập tức sẽ khoẻ như vâm… Tiểu Dị cần chuẩn bị tâm lý, bằng không từ đêm đến sáng anh sẽ không để em ngủ đâu.”
Làm hại Tô Hiểu Dị rung động: “Đại Đồng ca lợi hại như vậy nha, kia, em chờ nghiệm thu thành quả…”
“Em sẽ không thất vọng.” Đại Đồng ca nói.
Tần Đại Đồng quả nhiên lời nói đi đôi với việc làm, không cho Tô Hiểu Dị thất vọng, cả đêm lao động hăng say, Tô Hiểu Dị cơ hồ trừ đi nửa cái mạng.
Được rồi, trong quá trình có thể dùng dục tiên dục tử để hình dung, chờ đến lúc rốt cục cũng được giải thoát, trước khí ngã vào giấc mộng, Tô Hiểu Dị chỉ có thể ôm chặt lấy Đại Đồng ca, thể xác và tinh thần đồng thời thỏa mãn, nghĩ đến ngày sau có thể trải qua cuộc sống khoái hoạt mỹ mãn lại tính phúc.
Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, sau đó lê xuống lầu… Đại Đồng ca đáng ghét tư thế gì cũng buộc làm một lần, dùng thật nhiều loại vận động bình thường không làm, ai u, hiện tại toàn thân đau nhức vậy!
Thấy đầu sỏ.
“Đại Đồng ca…” Ngọt nhơn nhớt kêu, còn mang chút vị tình ái kịch liệt vừa qua.
Đồng dạng trải qua một đêm kịch liệt tình ái, Tần Đại Đồng vẫn duy trì vẻ thư sướиɠ vô hạn, tâm tình đặc biệt tốt, ngay cả Tiểu Trình đang bị anh măng vài câu, lúc này thấy vợ xuống lầu, nhanh chóng đến thang lầu nghênh đón, tay trong tay đến phía sau quầy ngồi xuống.
“Sao không ngủ thêm? Em hẳn là mệt muốn chết rồi.” Thâm tình nhìn chăm chú.
“Em muốn nấu cơm cho Đại Đồng ca! Anh tiêu hao thiệt nhiều thể lực nha…” Ẩn tình đưa đẩy.
Tiểu Trình cảm thấy thái độ hai người này thực không thích hợp, là lạ, vì thế ngồi xổm bên góc tủ rượu, giả vờ lau kính, kì thực nghe lén và nhìn lén.
“Hôm nay đừng nấu, anh bảo Tiểu Trình đi mua đồ ăn… Loại đồ ăn của Nhật, em nhất định thích ăn.”
Tô Hiểu Dị hì hì cười, hai người ở chỗ này đầu sát đầu, hai tay ẩn phía sau quầy gắt gao giao ác, tình chàng ý thϊếp.
Tần Đại Bằng ở dừng xe trước cửa, đi vào trong liền phát hiện từ trường bị thay đổi, cũng coi như hắn thông minh, không quấy rầy một đôi tình thâm như chim liền cánh, học Tiểu Trình ngồi ở trong góc, hỏi cậu phong thuỷ trong điếm thay đổi ra sao.
“Tôi nào biết a, hai người kia tối hôm qua xông lên lầu, một bộ dạng sắp đánh nhau, Đại Đồng ca còn bảo đóng cửa sớm một chút… Nhưng vừa rồi Tiểu Dị ca xuống lầu, cũng không thiếu tay thiếu chân…” Tiểu Trình nhức đầu, nói.
Tần Đại Bằng liếc xéo đôi bên này, khoáng nam oán nam mắt đi mày lại, xuân phong đắc ý, có thể thấy được vào đêm qua, nơi này, tại cửa hàng Đại Đồng yên, đã xảy ra một sự kiện rợ người.
Đứng lên, trực tiếp chỉ vào mũi bạn thân, thẩm vấn: “Tiểu Dị tôi hỏi cậu, cậu cho Đại Đồng ca ăn cái gì phải không?”
Thế giới ngọt ngào của hai người bị quấy rầy, Tô Hiểu Dị tức giận, trả lời: “Tôi không có! Là Đại Đồng ca ăn tôi đó chứ!”
“Sao có thể? Đại Đồng ca rõ ràng không yêu nam nhân…” Sắc mặt khó coi: “Cậu sắc dụ kiêm kê đơn?”
Tô Hiểu Dị nghĩ, thật sự mình thường hữu ý vô tình sắc dụ a… Chuyện này sao có thể khống chế được? Nhưng bị Tần Đại Bằng ép hỏi như vậy, cậu nhất thời lâm vào nghẹn lời, theo quán tính mắt uông uông nhìn Tần Đại Đồng.
Tần Đại Đồng lúc này không ra mặt thật không phải nam nhân, trừng mắt cậu em một cái, nói: “Là anh thỉnh cầu Tiểu Dị kết giao với anh, cậu có ý kiến sao?”
Cái gọi là bần không cùng phú tranh, phú không cùng quan tranh, em họ không cùng anh họ đấu, cúi đầu, đổi thành Tần Đại Bằng quanh co: “Em nào dám có ý kiến? Chỉ là nhớ rõ anh đối nam nhân không có hứng thú, hoài nghi Tiểu Dị bỏ cổ yêu gì gì đó trong thức ăn của anh…”
“Tôi khi nào nói qua đối nam nhân không có hứng thú? Chỉ là trước đây không gặp gỡ Tiểu Dị mà thôi… Cậu đừng quản chuyện không đâu, cũng đừng đối nói huyên thuyên với cha mẹ tôi, nếu phá hư chuyện tốt giữa tôi cùng Tiểu Dị, tôi gϊếŧ cậu!” Tần Đại Đồng lạnh lùng nói.
Tần Đại Bằng rụt cổ cấm khẩu, lại tránh về phía sau Tiểu Trình, không dám thở mạnh.
Tô Hiểu Dị thu tay, trong mắt lóe tinh quang: “Cực giỏi nga, khó trách em yêu Đại Đồng ca như vậy…”
Đôi môi thanh khiết động lòng người nói lên lời sùng bái mình, chỉ cần là người sẽ xúc động, Tần Đại Đồng tự nhiên cũng không ngoại lệ, anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tô Hiểu Dị, thấy đối phương chỉ có thể dùng một câu để hình dung.
Sắc thái thanh tú.
Ghé vào bên tai Tô Hiểu Dị thì thầm gì đó, đối phương đỏ mặt lắc đầu, cũng ở bên tai Tần Đại Đồng nói nhỏ một trận; Tần Đại Đồng lòng không sờn, khẽ nói tiếp, Tô Hiểu Dị chỉ ha ha cười, chỉ chỉ Đại Bằng cùng Tiểu Trình, vẫn là lắc đầu.
Tần Đại Đồng ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Trình cậu trông cửa hàng, tôi cùng Tiểu Dị lên lầu, có bất cứ chuyện gì cậu giải quyết hết đi, đừng đến phiền tôi.”
Tiểu Trình mày ủ mặt ê: “Không được, Đại Đồng ca, còn rất nhiều nơi cần giao hàng, ai trông tiệm?”
Tần Đại Đồng hừ một tiếng, vô tình giao nhiệm vụ: “Hàng để Đại Bằng đi giao, cậu trông tiệm… Tần Đại Bằng, ánh mắt đó là ý gì? Không nghe lời kết cục có bao nhiêu nghiêm trọng cậu tự biết đi?”
“Tuân mệnh!” Miệng Tần Đại Bằng còn nhanh hơn ý nghĩ, tự động tự phát trả lời.
Chờ chủ nhà cùng người thuê nhà lại dựa vào nhau đi lên lầu, Tần Đại Bằng mới nâng người lên, cùng Tiểu Trình trông cảnh vật đổi sao dời mà cảm thán.
“Thấy không? Có lão bà sẽ đem bà mối đá qua tường, thật sự là không bằng cầm thú. Tiểu Trình nhớ lấy, tương lai cậu ngàn vạn lần không thể theo chân bọn họ, sẽ bị trời phạt.”
Tiểu Trình gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Ha ha, quá tuyệt vời, trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng bá vương, ông chủ trốn việc, trong tiệm mình chính là lớn nhất, còn có nhân viên lâm thời hỗ trợ giao hàng, hy vọng ngày như thế này kéo dài vĩnh viễn