“Phỉ Trí ca, tôi rất ít tới bar gay, ở đó có nhiều người ưa nhìn không?” Tô Hiểu Dị bệnh cũ tái phát, lại giả bộ thuần khiết.
“Cũng có khá nhiều tên phóng khoáng, nếu vừa ý thì cứ nói vài câu chuyện phiếm, nếu có người khăng khăng bám riết, em cứ qua chỗ anh, anh sẽ giúp em giáo huấn bọn hắn!” Trên gương mặt xinh đẹp của Phỉ Trí tràn đầy sát khí, xem ra kinh nghiệm giáo huấn của hắn thực phong phú a.
Nhược Lâm nói leo: “Yên tâm, bạn anh làm chủ quán này đã đầu tư vào đây một số tiền rất lớn, trang hoàng rất tuyệt, cho nên không có tên gia hỏa không có mắt nào dám vào đây giở trò hết… Ai, vốn muốn Đại Đồng Đồng đi cùng, thế nhưng hắn lại nói không thích mấy nơi thế này, đáng tiếc…”
Phỉ Trí mắng: “Bảo Đại Đồng đi? Cậu có bị mát dây không vậy, người ta cũng không phải gay, đi vào đó chỉ uổng công.”
Tô Hiểu Dị gật đầu phụ họa: nói thừa, Đại Đồng ca nếu là gay, tôi còn đi với mấy người làm gì? Còn không tranh thủ thời gian câu dẫn người ta lên giường.
Ba người trò chuyện, rất nhanh đã đến nơi muốn đến.
“BOX” ẩn mình trong một ngách nhỏ, là quán bar của Chấn Dũng bạn Nhược Lâm, đi vào, bên trong nhìn có vẻ hôn ám, quả cầu thủy tinh mơ hồ phát ra bảy sắc cầu vồng, thêm chút hương vị Baroque; thiết kế theo kiểu giáo đường cổ của Châu Âu, bầu không khí vi huân, một chút nhạc nhẹ làm tâm hồn người ta thư thái.
Ba người đến trước quầy bar chào hỏi Đàm Chấn Dũng, đối phương đang làm bartender tạm thời cho quán, đứng dưới ánh đèn, tươi cười chân thành.
“Nhược Lâm cậu thật đáng chết, có người bạn xinh đẹp như vậy mà đến giờ mới giới thiệu cho tôi biết.” Nhìn chằm chằm Tô Hiểu Dị: “Cậu bạn nhỏ này mới đủ mười tám tuổi sao? Nếu không đủ, đành phải nhờ Nhược Lâm dẫn cậu đi ăn MacDonald hay KFC rồi.”
Không nói hai lời, Tô Hiểu Dị đem chứng minh thư ra quơ quơ trước mặt.
Đàm Chấn Dũng ha ha cười: “Tôi lỡ lời, để bồi tội, chiêu đãi cậu loại rượu đặc chế, trăm người vừa lòng!”
“Đại Đồng ca nói tôi không thể uống rượu.” Tô Hiểu Dị nói.
“Hiểu. Bề ngoài hồn nhiên, sao biết được tâm hồn bên trong…, chén “vết nứt” lấy cầm tửu làm gốc, còn có lam sắc của rượu cam, trong lại toát ra ngọn lửa, liệt đó, có thể làm ấm tâm người tĩnh mịch…”
Nhận lấy ly rượu lam sắc đưa qua, nhấm nháp, Tô Hiểu Dị nói: “Chấn Dũng ca thực mẫn tuệ, còn nói thật dễ nghe, không giống Tiểu Trình nhà ta, dám nói ta là giả bộ đáng yêu, giả bộ đáng yêu cũng là phạm tội sao…”
Nhược Lâm thân mật ngồi lại gần, trêu chọc: “Tiểu Dị thật sự đáng yêu mà, kết giao với anh được không? Bạn bè thường nói anh rất chân thành và có trách nhiệm, anh cũng sẽ thường xuyên đưa em đi chơi, sau này em sẽ không phải nhàm chán nữa.”
Tô Hiểu Dị ha ha cười: “Nhược Lâm ca thật đáng ghét, người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý… Chờ chúng ta thân thiết thêm một chút rồi nói sau, anh sau này nếu nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, không chừng sẽ lặng lẽ rút quân a!”
“Tiểu Dị còn có thể chối khéo như vậy, thật lợi hại, Tiểu Trình nói quả nhiên đúng mà…” Nhược Lâm cũng không giận, sờ lên cằm, như vô ý nói.
“Tiểu Trình nói cái gì?” Tô Hiểu Dị hỏi.
“Cậu ta nói Tiểu Dị thích nhất là giả trư ăn cọp, còn ăn tươi nuốt sống… Anh không cần vậy, Tiểu Dị cho dù là heo, cũng là một con heo đáng yêu.” Nghiệp vụ viên nha, am hiểu nhất là nịnh nọt.
Tô Hiểu Dị lập tức quyết định, để thưởng cho Tiểu Trình đã có lập luận sắc xảo về mình như vậy, trưa mai sẽ vì Tiểu Trình kiêng lạt mà đặc chế món đậu hủ Ma Bà, hừ, đậu cà vỏ tương tất cả cái gì lạt nhất, phấn cây tần bì gai Trung Quốc cũng vẩy thật nhiều, làm tên lắm miệng đó ba ngày ba đêm không nói nổi một lời.
Tại quán Đại Đồng phía xa Tiểu Trình lúc này bỗng rùng mình, còn hắt xì liên tục, Tần Đại Đồng hỏi làm sao vậy, Tiểu Trình liền dương dương tự đắc trả lời nói có tiểu muội muội đang nhắc tới cậu, hoàn toàn không biết cái chết cận kề.
Quán Bar càng về đêm càng sôi động, hơn nữa, thuần sắc chỉ toàn đàn ông, cơ hồ đều là người quen của Đàm Chấn Dũng, trong đó đại đa số Nhược Lâm cũng quen biết, một bàn lại một bàn đã qua chào hỏi, còn kéo Tô Hiểu Dị bồi, đẩy Phỉ Trí qua quầy bar cho ông chủ chiếu cố.
Cho nên đêm nay Tô Hiểu Dị làm quen được rất nhiều người, cũng đều là trong hội, có người trẻ tuổi, có thanh niên chính trực, trong đó có mấy người điều kiện không tồi, cách nói năng cũng có tiêu chuẩn, người giới thiệu đều là Phỉ Trí, thực giống như đang xếp hàng tuyển chồng.
Nhiều người biết Tô Hiểu Dị trước mắt chưa quen ai, vì thế lộ ra ý đồ theo đuổi rõ ràng, Tô Hiểu Dị đều từ chối cho ý kiến, gương mặt oa oa của cậu chiếm ưu thế, giả bộ thuần khiết không hiểu chuyện, lại trốn sau Phỉ Trí, để kẻ lõi đời ấy làm chỗ dựa.
Kỳ thật rất thú vị, Tô Hiểu Dị nghĩ.
Mặc dù chơi vui, chính là trăng có lúc tròn lúc khuyết. Những hành tinh luôn vận hành đúng quỹ đạo, lại có mấy thiên thạch cố tình lao vào nó.
Người kia tên gì Tô Hiểu Dị đã sớm quên, chỉ biết là gã là người cùng công ty với Trương Kiến Hiền, là quản lý, gặp qua vài lần, Trương Kiến Hiền đều gọi gã là Kha quản lý, hôm nay lại gặp nhau ở đây, đúng là trái đất hình tròn.
“A, cậu không phải Trương quản lý… Này, vợ? Kêu… Tiểu Dị?” Người nọ quay đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra.
Đã chỉ mặt gọi tên, không để ý tới cũng không được, Tô Hiểu Dị đáp lại: “Kha quản lí, tôi và Trương Kiến Hiền đã chia tay, cảm phiền đừng gọi tôi là vợ hắn.”
Kha quản lí rất kinh ngạc: “Sao có thể? Hai người không phải đã ở chung lâu lắm rồi sao? Cãi nhau à? Đầu giường sảo đuôi giường hợp, tôi rất hiểu mà.”
“Tôi và hắn thật sự không hợp nhau, đã chấm dứt hoàn toàn.” Tô Hiểu Dị càng nói, sắc mặt càng khó coi.
Kha quản lí sát ngôn quan sắc
(nhìn sắc mặt lựa lời nói), cũng biết không nên hỏi tiếp, thuận miệng tán hươu tán vượn vài câu liền lủi sang góc khác, Tô Hiểu Dị thở dài, đem việc đυ.ng phải cái cọc này thành nhạc đệm cho đêm nay.
Đương nhiên, là thứ nhạc đệm khiến người ta không thoải mái, thôi, về nhà.
“Phỉ Trí ca, tôi mệt rồi muốn về ngủ.” Nhìn sóng mắt ấy lưu chuyển, chỉ cần là là kẻ thích tiểu sủng vật sẽ tuyệt đối không kìm được.
Phỉ Trí nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm, mai là cuối tuần, lúc này đối với người tầm hoan trong quán, cuộc sống về đêm mới chỉ mở màn, Nhược Lâm không muốn đi, Phỉ Trí nói muốn đưa Tô Hiểu Dị về, lại bị cự tuyệt.
“Tôi bắt taxi là được… Phỉ Trí ca quên có phải không? Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, đừng coi tôi như tiểu hài tử.” Tô Hiểu Dị vỗ vỗ ngực, muốn hắn yên tâm.
Trở lại quán rượu cũng đã gần đến rạng sáng, điện thoại còn chưa kịp lẩy, phát hiện cửa tiệm đã mở, ban công tối đen, Tần Đại Đồng thấy Tô Hiểu Dị xuống taxi.
“Phỉ Trí gọi cho tôi, nói cậu đã về trước.” Người đứng trước cửa giải thích: “Tôi chưa ngủ, cho nên xuống chờ cậu.”
Tô Hiểu Dị thật cao hứng, so với việc nhìn thấy đống đồng tính ưa nhìn ở quán bar còn cao hứng hơn.
Làm sao bây giờ? Thật sự rất thích Đại Đồng ca, hơn nữa là phi thường phi thường thích, đến mức yêu say đắm luôn rồi: rõ ràng đã nói phải khắc chế, nhưng vô pháp, Đại Đồng ca rất hợp khẩu vị của mình.
Đã từng đảm bảo với Đại Bằng, cậu sẽ không trêu chọc Tần Đại Đồng dị tính, bởi vì đi đến cuối, cũng chỉ có khổ luyến, dù yêu sâu đậm, ánh mắt đối phương cũng chỉ dừng lại trên người nữ nhân, không có tìиɧ ɖu͙©, như vậy, tình cảm sẽ rất khó duy trì.
Nếu làm liều, kết quả tồi tệ nhất là: trao đi mà không được hồi đáp gì, quá mức đáng thương.
“Tiểu Dị làm sao vậy, không có tinh thần… Mệt mỏi?” Thấy ánh mắt Tô Hiểu Dị dại ra, Tần Đại Đồng khẩn trương hỏi.
“Ác, a, Đại Đồng ca, tôi đói bụng quá, từ lúc ra ngoài đến giờ chưa ăn gì cả…” Vừa nói vừa ngó nghiêng “Tôi vào thử xem trong tủ lạnh còn có gì ăn được hay không.”
Tần Đại Đồng thả lỏng, nói: “Cần gì phải tạo mệt cho mình? Ở ngoài ngã tư có chợ đêm, tôi biết một nhà bán hà tử mặt tuyến
(một loại mỳ)ăn rất ngon, hẳn là còn mở… Có muốn ăn không?”
Nghe đến hà tử mặt tuyến, Tô Hiểu Dị giả đói cũng thành đói thật, nước miếng chảy ầm ầm, nói: “Muốn, mau đưa tôi đi!”
Tần Đại Đồng kéo cửa sắt, khởi động máy chống trộm, rồi mới mang Tô Hiểu Dị chậm rãi đi giống như tản bộ, một đường không nói gì.
Đèn đường sáng ngời, im lặng, cảm giác thật tuyệt, Tô Hiểu Dị đi đi, nhịn không được nhẹ nhàng kéo kéo góc áo người bên cạnh, cười hắc hắc.
Cúi đầu, Tần Đại Đồng hỏi: “Ân?”
“Ở quán bar có uống chút rượu, đầu có chút choáng.” Thuận miệng bịa lý do, lại lập tức giải thích: “Đại Đồng ca, tôi có nghe lời anh, không uống nhiều, thật sự.”
Tần Đại Đồng cũng không hỏi gì, nắm tay cậu, tiếp tục đi.
Bàn tay ấm nóng, gần như có thể cảm thấy được từng vết chai trên bàn tay, là bàn tay của người quanh năm lao động, bàn tay vững chắc nắm lấy tay mình, nhìn như hời hợt, lại như siết chặt...
Kỳ thật là sợ mình đau đi? Như lời Tần Đại Đồng từng nói, đối đãi với mình giống như tiểu đệ đệ.
Vừa muốn cười, vừa muốn khóc, có một chút hạnh phúc thoáng qua như vậy, đủ rồi, dù sau này Tần Đại Đồng cưới vợ sinh con, mình đi tìm một người đồng tính khác, cũng có thể.
Chỉ là thừa dịp hiện tại, vĩnh viễn, khắc sâu độ ấm của bàn tay này vào trong ký ức.
Tới chợ đêm, chỉ còn lác đác vài quán hàng, vì đã quá đêm, đa số sạp đều đã dọn, may mắn quán mỳ Tần Đại Đồng nói tới vẫn còn mở.
“Lý Tang, hai chén hà tử mặt tuyến.” Thay Tô Hiểu Dị kéo ghế ngồi xuống, Tần Đại Đồng cùng với chủ quán dường như rất quen thuộc.
Tô Hiểu Dị nhìn khay nguyên liệu, kêu to: “Oa, lão bản, hà tử nhà anh thật béo… Cho nhiều nhiều một chút, cho thêm một phần hà tử tiên, tôi cùng Đại Đồng ca ăn.”
Lý Tang chưa thấy Tô Hiểu Dị, hỏi: “Tần Tang, Tiểu Trình lại mặc kệ à?? Nhân viên mới… Là sinh viên tới làm thêm? Tài cao đến làm công, có tiền đồ…”
Tần Đại Đồng không thể nín cười, bên tai Tô Hiểu Dị thấp giọng nói: “Lại lừa một người thành thật đáng thương, đã sớm nói mặt oa oa của cậu chuyên lừa người mà.”
Tô Hiểu Dị tức khí muốn khóc, lớn tiếng kêu: “Lão bản hà tử tiên, tôi thật đáng thương, vì kiếm học phí mới phải đi làm công, cho nên anh có thể tặng tôi một phần hà tử tiên, cho hai quả trứng, cải thìa cũng nhiều hơn vài lá nha!”
Mủi lòng, lão bản nói: “Hảo, dù sao cũng sắp dọn quán, hà tử còn lại đều cho cậu, miễn phí! Ăn nhiều một chút, chậc, tiểu bằng hữu gầy như vậy… Tần Tang, tiền lương cậu tính nhiều lên cho người ta một chút, đây là làm việc thiện, hảo tâm có hảo báo…”
Cả một buổi này, Tô Hiểu Dị biểu diễn chút kỹ xảo, hai người được ăn thật nhiều hà tử tiên, kết quả ăn đến no căng, như một cái trống, liền ba tháng sau đó không được thấy sự có mặt của hà tử trên bàn cơm nhà Đại Đồng.