Quả nhiên, Tô Hiểu Dị nghĩ, cảm giác đứng trong bếp là tuyệt nhất, muốn gió được gió cần mưa có mưa, nấu nửa chừng hết gia vị, đi ra ngoài hét một tiếng, người hầu luôn túc trực Tiểu Trình sẽ phóng ngay sang siêu thị, so với làm công cho cửa hàng còn cần cù hơn.
Cho nên, cuộc sống Tô Hiểu Dị trở nên phong phú hơn, sau khi tan sở về, buông cặp táp đi siêu thị mua đồ ăn, ha ha, có ba đại nam nhân chờ đồ ăn của mình, còn xúc động ăn tới ba bát, so với trước kia một người người nấu cơm, người kia lại nhất định không về nhà ăn, dù ăn, ngay cả câu hỏi thăm hay khen ngợi cũng không nói, so với hiện tại, thật sự là không thể so sánh nổi.
Lại còn có, Đại Bằng cùng Tiểu Trình đem mình nịnh hót thành cái dạng gì?
“Tiểu Dị cậu hại chết tôi rồi.” Đại Bằng nhai miếng thịt kho tàu, trên mặt biểu tình thỏa mãn tuyệt không giống như đang bị người nào đó mưu sát.
“Tôi làm sao hại chết cậu chứ? Nói!” Tô Hiểu Dị trừng mắt nhìn hắn, người ăn nhiều nhất nhanh nhất lại có thể phát ngôn như vậy, đáng đánh a.
Lại nuốt xuống một miếng cơm, Đại Bằng nói: “Đúng vậy, cậu hại tôi không muốn kết hôn, dạ dày đã bị dưỡng quen rồi! Nếu vợ tôi nấu khó ăn hơn cậu, tôi phải ôm nỗi tủi hờn vượt qua quãng đời còn lại?”
Nghe như vậy, Tô Hiểu Dị vừa lòng.
Tiểu Trình đề ra phương án giải quyết: “Thối Đại Bằng thực ngốc, anh chỉ cần đăng báo tìm bạn trăm năm, tiêu chuẩn là làm nữ đầu bếp, cam đoan sau này cũng có thể cật hương hát lạt a!”
“Di, chủ ý không tồi, tốt, ba năm tới tôi sẽ thay đổi mục tiêu kén vợ, làm quen nữ đầu bếp xinh đẹp, cùng tôi xây dựng cuộc sống hạnh phúc sau này.” Mắt Đại Bằng lóe sáng tưởng tượng viễn cảnh tương lai.
Tô Hiểu Dị cười hì hì gật đầu.
Đại Bằng tiếp tục bổ sung: “Cho nên Tiểu Dị cố gắng chịu khổ, tiếp tục cố gắng nấu cơm cho ba tên La Hán bọn này ba năm, không được nửa đường bỏ rơi bọn này, đi theo thằng khác.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Hiểu Dị lập tức biến mất, nhăn nhó: “Hey, tôi không ký hợp đồng bán thân cho cậu, sao muốn ám tôi những ba năm?”
Tiểu Trình bực bội Đại Bằng không giữ mồm giữ miệng, lập tức mất bò mới lo làm chuồng: “Tiểu Dị ca đừng nóng giận, nếu không thích thối Đại Bằng, sau này hắn tới dùng cơm tôi sẽ lấy chổi đuổi khỏi cửa, không để hắn chọc giận anh.”
“Tiểu Trình ngốc, dám bán bạn cầu vinh?” Vì trả thù, Đại Bằng đoạt thịt viên trong bát Tiểu Trình, nuốt gọn vào bụng.
Tiểu Trình thề từ nay về sau, cùng Tần Đại Bằng thù này không đội trời chung.
Nhìn thấy hai người kia cãi nhau ầm ĩ, Tô Hiểu Dị mỉm cười, đột nhiên phát hiện Đại Đồng ca chăm chú nhìn mình, mắt không chớp, hại Tô Hiểu giật mình hoảng hốt: “Đại Đồng ca?”
Sắc mặt Tần Đại Đồng hồi phục bình thường, ngập ngừng, hỏi: “Tiểu Dị không định ở lại đây lâu dài, phải không?”
“Đại Đồng ca, tôi sẽ ở đây, đến khi anh kết hôn mới đi, được không?” Tô Hiểu Dị nhút nhát hỏi.
Đại Bằng cùng Tiểu Trình còn vừa ăn vừa tranh cãi, không chú ý đến bên này, Tần Đại Đồng cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Tôi không định kết hôn, cho nên Tiểu Dị có thể ở lại nấu cơm cho bọn tôi mãi, nấu đến phát chán mới thôi.”
“Không không không, tôi sẽ không chán đâu, chỉ cần Đại Đồng ca thích, tôi có thể nấu cả đời.” Tô Hiểu Dị cuống quýt nói.
Bỗng cảm thấy đoạn đối thoại rất kỳ quái, mặt hai người đỏ bừng.
Đại Bằng cùng Tiểu Trình vẫn tranh cướp miếng măng cuối cùng trong mâm.
Thứ bảy hai tuần sau sinh nhật của Tiểu Dị, giữa trưa, sau khi người thuê nhà hoàn thành một bàn thức ăn, tiếp đón ông chủ cùng nhân viên vào ăn.
Đến nỗi thực khách Tần Đại Bằng, tuy rằng không ở đây, nhưng mỗi tháng vẫn nộp hai ngàn đồng, nên dù có đi đến đâu, chỉ cần đến giờ ăn, hắn không sợ trăm cay nghìn đắng, phá tan toàn bộ cửa ải khó khăn, đều đúng giờ đến báo danh, quả thực coi đây như nhà mẹ đẻ.
Nói cách khác, tham phú phụ bần, có cơm ngon, Tô Hiểu Dị so với bà ngoại còn vĩ đại.
Ngay cả chào hỏi anh họ cũng bỏ, Đại Bằng vọt vào phòng bếp, nhìn Tô Hiểu Dị mới đem xúc xích chiên đặt trên bàn, sau đó thấy món xúc xích ngây ngô cười, còn cười dâʍ đãиɠ, nhịn không được mở miệng mắng.
“Tiểu Dị cậu lâu rồi không có bạn trai, nhìn kiểu chiên xúc xích như vậy, còn như vậy, sớm muộn gì cậu cũng đánh mất lý trí, tấn công bọn tôi, mà tôi là nguy hiểm nhất…”
“Hừ, cậu mới là người đầu óc đen tối, người ta chẳng qua muốn xem trình độ mình tới đâu… Xem, độ lửa vừa phải, trong chin ngoài giòn, màu đỏ tươi ướŧ áŧ, cũng không bị nứt… Hừ, cậu phàm phu không có mắt nhìn, còn dùng sắc nhãn nhìn tôi, ghê tởm!”
Chửi, mắng lại.
“Chính là cảm thấy ánh mắt cậu bất chính… nhìn xúc xích thật sự không liên tưởng ‘nơi nào đó’ của tôi?” Đại Bằng vẫn hoài nghi.
Tô Hiểu Dị khinh thường: “Chỉ có loại xúc xích nhỏ hay đoạn ruột non, mới có thể khiến tôi liên tưởng đến nơi đó của cậu… Tự đại phải có tiền vốn.”
Đại Bằng vừa định đáp trả Tô Hiểu Dị, lại nghe tiếng cười khẽ của ông chủ truyền vào.
“Ai da, bị Đại Đồng ca nghe được, làm sao bây giờ? Anh ấy nhất định sẽ hiểu lầm tôi là kẻ háo sắc không đứng đắn… Thối Đại Bằng, trả danh tiết cho tôi… Không bồi thường? Lăn ra, hôm nay phạt dạ dày cậu, ngay cả chuối tiêu tráng miệng cũng không cho ăn!”
Cơn mưa dao dĩa bay đến, Tần Đại Bằng chạy trối chết.
Đến giờ ăn cơm, quả nhiên, Tô Hiểu Dị đem một mâm lạp xưởng đặt trước mặt Đại Đồng ca, còn chăm chú nhìn Đại Bằng như hổ rình mồi, không cho hắn động tay động chân.
Người anh em, cậu đối với tôi bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Cầm đũa không bao lâu, Tiểu Trình thấy có khách đến, lập tức nhanh nhẹn đi ra tiếp đón, lúc sau tiến vào nói, “Tiểu Dị ca, bạn anh đến tìm.”
Bạn? Tô Hiểu Dị thực ngạc nhiên, ngoài Đại Bằng, có lẽ không có bất kỳ ai biết cậu dọn đến đây, sao lại có người tới tìm cậu?
Đáp án trước mắt.
“Mẹ nó, vừa thấy liền phiền, Tiểu Dị đừng ra, tôi đi đuổi hắn!” Tần Đại Bằng hung tợn nói.
“Kiến Hiền?” Tô Hiểu Dị cắn môi, thật không muốn tiếp tục đối mặt người kia, nhưng… Nghĩ nghĩ, cậu nói: “Không sao, sợ hắn lại tìm không thấy vật gì trong nhà, đến tìm tôi đòi.”
Đứng dậy, Tần Đại Đồng đột nhiên kéo cậu, nói: “Tiểu Dị, có việc gì cứ gọi tôi.”
“Dạ, Đại Đồng ca.” Tô Hiểu Dị mặt mày hớn hở, nghe Tần Đại Đồng nói như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy tự tin gấp trăm lần, mặc kệ Trương Kiến Hiền vu tội mình thế nào, cậu nhất định có thể thản nhiên đối mặt.
Trương Kiến Hiền đứng trong quán, hôm nay hắn đã chăm chút tỉ mỉ, dày da bong bảy, áo quần phẳng phiu, tóc cũng chải chuốt chỉnh tề, bộ dạng như tên du côn phố chợ.
Ngày trước Tô Hiểu Dị cảm thấy Trương Kiến Hiền như vậy là anh tuấn, nhưng bây giờ, tâm không còn như trước, khiến cậu nhìn Trương Kiến Hiền bằng ánh mắt khác, hóa ra đối phương là tên lòe loẹt như vậy, ai, nhìn Đại Đồng ca thuận mắt hơn.
“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Nghi hoặc hỏi.
Trương Kiến Hiền không đáp, không dám nói mình sau khi tan ca theo dõi Tô Hiểu Dị, mới biết tình nhân cũ trước mắt sống ở đây, hít một hơi, xuyên qua ván gỗ nhìn căn phòng đằng sau, mùi thơm bốc lên tứ phía, có ba người đàn ông đang ăn ngấu nghiến.
Cố nhìn kỹ, ở giữa là Tần Đại Bằng vừa gặp liền nhục mạ mình, gương mặt tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo, nhịn không được chỉ trích Tô Hiểu Dị: “… Giờ em nấu ăn cho người khác ăn?”
“Bọn họ thích ăn, tôi sẵn sàng nấu.” Tô Hiểu Dị cũng không sợ hắn: “Trước đây mỗi đêm tôi đều nấu chờ anh về ăn, đến khi canh lạnh ngắt anh còn chưa về, giờ ngẫm lại, nấu cho anh thật phí tài năng của tôi, không đáng.”
Một phen khiến Trương Kiến Hiền không thể tiếp lời.
Tô Hiểu Dị nói xong, lại đi ra ngoài nhìn, hỏi: “Hôm nay không mang tình nhân mới của anh tới chửi mắng tôi?”
“Anh đã chia tay Khải Thuần, tiền mua xe cho hắn chính là phí chia tay.” Trương Kiến Hiền mặt nhăn nhíu mày: “Tiểu Dị em theo anh về, chỗ này cuộc sống phức tạp, không thích hợp với em.”
Tô Hiểu Dị ngẩn người, Trương Kiến Hiền muốn cậu về? Cùng hồ ly tinh kết giao một tháng liền chia tay, hắn rốt cuộc coi tình yêu là cái gì? Người đuổi mình đi lại muốn mình trở về, cho mình là cái gì?
Tô Hiểu Dị cũng không phải là sủng vật.
“Về làm gì? Lại làm quản gia nhà anh? Chờ anh đem người mới về, lại nửa đêm đuổi tôi ra đường?” Tô Hiểu Dị lạnh lùng nói: “Cám ơn, tôi từ chối, anh mời người khác đi.”
“Tiểu Dị em vẫn tức giận? Đừng giận, anh chỉ là một phút hồ đồ… Anh cam đoan sẽ không có lần sau, em trở về đi.” Cuộc đời Trương Kiến Hiền lần đầu tiên cúi đầu đi năn nỉ.
Tô Hiểu Dị chán ghét nhìn mặt đối phương, một chút cũng không có ý hối cải, giống như ngoài Tô Hiểu Dị, không có ai dễ dụ như vậy? Căn bản là khinh thường người!
“Trương Kiến Hiền, không kịp nữa rồi, tôi giờ đã có bạn trai mới, ôn nhu lại săn sóc, so với anh tốt hơn ngàn lần, đối với anh tôi đã cạn tình, đi mà tìm người mới đi.”
Trương Kiến Hiền cực kỳ hoảng sợ: “Sao có thể? Tiểu Dị, chúng ta mới tách ra không bao lâu, làm sao em có thể!”
Tô Hiểu Dị đỏ mắt nói: “Chúng ta chưa chia tay anh vẫn có thể lăng nhăng, đã chia tay rồi, anh quản nổi tôi quen bạn trai sao?”
Trương Kiến Hiền không thể phản bác, hôm nay hắn bỏ qua sĩ diện tới đón người về, nghĩ ngờ Tô Hiểu Dị không như trước, đặt mình lên trên hết, sẽ vui mừng cùng mình trở về, sau đó giống như trước đây sùng bái mình, ái mộ mình…
Giờ xem ra, sự tình đã phát triển ra ngoài dự liệu của hắn, Trương Kiến Hiền trong một thoáng không biết phải làm sao…”… Tiểu Dị, em gạt anh đúng không? Đừng như vậy, anh đã tự đến đây, em đừng cáu kỉnh…”
Hắn tới gần, muốn lôi kéo Tô Hiểu Dị, tiến một bước thuyết phục cậu.
Tô Hiểu Dị đau, cho dù hốc mắt đỏ lên, vẫn gắng thoát khỏi tay đối phương, nói: “Ai lừa anh, bạn trai tôi đang ở bên trong, anh dám động đến tôi, hắn sẽ ăn dấm chua.”
“Anh không tin!” Trương Kiến Hiền chết không thừa nhận.
Tô Hiểu Dị hừ một tiếng, nghĩ thầm nhất định phải làm đối phương hết hi vọng mới được, vì thế chạy vào bếp, ba người kia vẫn chăm chú nhìn sự việc, đương nhiên cũng biết Tô Hiểu nghĩ khác làm cái gì… Được rồi, chẳng phải là tìm kẻ ra làm bia đỡ đạn sao?
Tần Đại Đồng chủ động đứng lên, vòng tay ôm vai Tô Hiểu Dị đi ra ngoài.
Tô Hiểu Dị đương nhiên cực kỳ vui sướиɠ, trong ba người, Tiểu Trình xem tuổi còn rất trẻ, không đủ thuyết phục; Tần Đại Bằng? Trương Kiến Hiền đối với hắn đã quá quen, Trương Kiến Hiền sẽ biết ngay hai người diễn trò.
Cho nên Tần Đại Đồng là người thích hợp nhất, nhất định có thể tống khứ tên Trương Kiến Hiền kia đi.
Thuận tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Tần Đại Đồng, đúng là thu hoạch bất ngờ.
Hai người thân mật dính nhau như keo bước ra ngoài, đến trước mặt Trương Kiến Hiền, Tô Hiểu Dị còn cố ý dựa vào hõm vai người ta, bày ra nụ cười ngọt ngào: “Đại Đồng ca, đó là… Ân, bạn em, nói muốn thấy anh…”
Tần Đại Đồng gật gật đầu, sắc mặt không tốt: “Tôi có nghe Tiểu Dị nhắc đến anh… Cậu ấy giờ là của ta, muốn ở bên nhau mãi mãi, Trương tiên sinh, anh hôm nay tới chúc phúc cho chúng tôi?”
Tô Hiểu Dị nghe Tần Đại Đồng nói muốn ở bên nhau mãi mãi, mặc dù biết là diễn, nhưng mặt vẫn đỏ ửng, ngửa đầu: “… Đại Đồng ca…”
Tần Đại Đồng nhìn lại, thâm tình đối diện, hai người này thấy thế nào, đều giống một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết.
Vì thế, Trương Kiến Hiền đã bị tổn thương nặng nề, không tin cũng không được, trong đầu hỗn loạn khiến hắn mất phong độ bình thường, nói cũng không nói, ngây người một lúc lâu, sau đó giống như bị chó đuổi, hốt hoảng chạy ra ngoài.
Tô Hiểu Dị thẳng đến khi nghe thấy tiếng xe của Trương Kiến Hiền chạy mất hút, mới buông tay ra, nói: “Cám ơn Đại Đồng ca…”
Tần Đại Đồng chỉ nói: “Cậu đừng khóc, hắn so với trong tưởng tượng còn khốn nạn hơn, bỏ hắn là đúng.”
Tô Hiểu Dị nghe xong, cảm thấy bi thương, đúng vậy, nếu không phải Trương Kiến Hiền vào đúng sinh nhật mình gây ra tổn thương sâu
như vậy, hôm nay cậu có lẽ sẽ mềm lòng đồng ý… Giờ, cự tuyệt hắn là lựa chọn tốt nhất, ít nhất, không còn làm kẻ thua cuộc.
Thật sự, cũng đã không thể quay đầu lại.
“Vừa rồi cậu mới ăn vài miếng cơm, không tốt, quay lại ăn tiếp đi.” Tần Đại Đồng biết Tô Hiểu đang nghĩ linh tinh, cũng biết mỹ thực có thể dời đi chú ý của cậu.
Được nhắc nhở, Tô Hiểu Dị xoa xoa bụng, thiếu chút nữa đã quên có thực mới vực được đạo, cũng không thể vì Trương Kiến Hiền mà ủy khuất cái bụng của mình, lập tức trở lại phòng bếp.
Đồng sự Đại Bằng thấy hai người quay lại, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Làm tốt lắm, ha ha, làm tôi cũng thất mát lòng mát dạ, nào,làm hai chén cơm… Vui sướиɠ, thực vui sướиɠ!”
“Đại Bằng thật đáng ghét, dám biến tôi thành diễn viên hạng bét hả…” Bỗng nhớ ra: “Đáng giận, không phải đã nói hôm nay phạt dạ dày cậu sao? Còn dám!”
Nguyên lai thừa dịp đầu bếp không quản, Tần Đại Bằng nhanh tay lẹ mắt đem toàn bộ lạp xưởng trong mâm trút vào bát mình, đây là một trong những tính xấu của nhân loại, càng cấm không cho ăn, lại càng muốn ăn, ăn thấy ngon hơn, tình nguyện phạm pháp, khi sư diệt tổ cũng muốn ăn trước làm mau.
Tô Hiểu Dị cảm khái, cậu tiến lại, cướp về miếng xúc xích trong bát Đại Bằng.
Tần Đại Bằng cũng không phải nhân vật đơn giản, tay chụp tới, hai đôi đũa trình diễn long hổ tranh chấp, cướp miếng ăn lại: “Keo kiệt, là đồ do Tiểu Dị cậu làm tôi mới động đũa vào, của người khác tôi còn khinh thường không thèm ăn ấy…”
“Người ta giữ cho Đại Đồng ca ăn đó! Còn, của ta nữa!” Tô Hiểu Dị quang quác kêu.
Cuối cùng, do Tô Hiểu Dị bám riết không tha, rốt cục vật hoàn cố chủ… đem đồ cướp từ trước miệng Đại Bằng về, nói: “… Đại Đồng ca, ăn xúc xích của tôi…”
Tần Đại Đồng mặt không chút thay đổi, phải nói là không nhìn ra biểu cảm, hắn đã nghe hết lời em họ cùng Tiểu Dị đối thoại khi nãy, trời, từ ngữ tái hiện trong đầu, hơn nữa ý tứ hàm xúc nồng hậu, làm mình muốn cười lại không dám cười.
Có nên ăn xúc xích của Tô Hiểu Dị? Thức ăn ngay trước miệng, không ăn, Tô Hiểu Dị sẽ cho là mình làm không tốt, lại muốn khóc; ăn, nhịn không được ảo tưởng kỳ quái…
“Đại Đồng ca không thích xúc xích có tỏi?” Tô Hiểu Dị thấy đối phương chần chờ, lông mi nhíu nhíu, bộ dạng vô tội, biểu cảm thuần khiết giống như Thiên Sứ: “Lần sau tôi mua rượu cao lương làm nguyên liệu… Hay là muốn xúc xích hồng tao?”
Tần Đại Đồng xấu hổ, nghĩ thầm nhất định là mình đầu óc đen tối, đến nỗi nhìn xúc xích tâm cũng nổi sóng, nhanh chóng cắn một miếng, tỏ vẻ ăn ngon, lại không phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của thiên sứ thuần khiết nhếch lên, lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ.
Ha ha ha, biết ngay Đại Đồng ca nhất định yêu chết xúc xích của Tô Hiểu Dị ta.