Năm rưỡi tan ca, Tô Hiểu Dị vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn, xác định tất cả thư từ đã gửi cho khách hàng, OK, lao ra khỏi văn phòng…
“Lại phải về nhà làm ông chồng nội trợ?” Đồng sự Tần Đại Bằng cười hì hì ngăn cậu lại.
Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị cùng lúc vào công ty, công tác cùng một ngành, ngay cả bàn làm việc cũng sát nhau, đó là điều tốt đẹp đến không thể tốt được hơn.
“Tôi từ bao giờ trở thành “ông chồng nội trợ” chứ? Cậu chỉ được cái nói vớ vẩn.” Tô Hiểu Dị liếc tên đó một cái.
Tần Đại Bằng lắc đầu: “Không phải tôi lắm miệng, tôi cảm thấy tên kia đối với cậu không hề thật lòng… Cậu ấy à, cùng là đàn ông cả ngày tất bật làm việc, sao còn phải quản sự trong nhà nữa chứ? Đó không phải cũng là nhà của hắn nữa sao?”
“Cũng vì là nhà của hắn, tôi mới đi ôm đống việc nhà ấy, có gì phải so đo với hắn chứ?” Tô Hiểu Dị lơ đễnh nói: “Tôi đi trước.”
Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị là đôi bạn tốt, Tần Đại Bằng biết người bạn của mình là đồng tính luyến ái, đang ở chung với bạn trai tên là Trương Kiến Hiền; Trương Kiến Hiền còn gọi là Trương Tam là người đàn ông tốt, dáng người cao, bằng cấp cao, tiền lương cao, đẹp trai anh tuấn, Tô Hiểu Dị mê chết hắn.
Đương nhiên, lấy mắt người đang yêu ra đo thì không được chuẩn xác, lấy góc độ người ngoài như Tần Đại Bằng mà nhìn, hắn cảm thấy Trương Kiến Hiền ăn nói lỗ mãng, cho dù đã có Tô Hiểu Dị nhưng tâm vẫn không kiên định, Tần Đại Bằng luôn luôn không nói cho bạn tốt, hắn thường thường thấy Trương Kiến Đức tình tứ ở các night club với nhiều đối tượng khác nhau.
Có lẽ Tô Hiểu Dị đã mơ hồ biết vài việc, chính là cậu chết tâm nhãn
(trái tim), luôn đem tự động bỏ qua những tin tức không hay.
Đến nỗi, bản thân Tô Hiểu Dị kỳ thật cũng có rất nhiều người theo đuổi, mặc dù đã làm nhân viên công ty thương mại này nhiều năm, nhưng bộ dạng hay tính tình đều giống như sinh viên mới ra trường, chỉ khi làm việc lúc cậu ứng xử với khách hàng mới thấy được tác phong chuyên nghiệp đúng với tuổi của cậu, trong công ty có rất nhiều cô gái thông qua Tần Đại Bằng tìm hiểu chuyện của cậu, xem cậu như mẫu lý tưởng số 1.
Tệ hơn là, gương mặt thanh tú ấy còn có lực sát thương lên nhiều khách hàng nam giới, cho nên cậu đem chuyện mình là đồng tính giấu thật kỹ, tránh phát sinh rắc rối.
Cũng bởi vậy, Tần Đại Bằng thật sự tiếc cho Tô Hiểu Dị, hắn cảm thấy Trương Kiến Hiền giống như đa số những người đàn ông đã kết hôn,lập tức nhốt vợ trong nhà, bắt đối phương lo cho gia đình, còn bản thân tiếp tục ở ngoài ăn chơi đàn đúm, sống ung dung tự tại. Như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Giống mọi ngày xuất hiện trong siêu thị, Tô Hiểu Dị một thân tây trang chen chúc trong quầy thực phẩm chọn chọn lựa lựa. Dạo này mấy loại rau lên giá nhanh quá, chọn mấy loại củ quả thôi vậy, ân, còn có đậu hủ cũng không tồi, thêm canh rong biển nữa…
Hồi mới quen nhau, Trương Kiến Hiền nói Tô Hiểu Dị nấu đồ ăn ăn thật ngon, đó là đương nhiên, ba Tô Hiểu Dị chính là đầu bếp nổi danh, mỗi ngày đều bận bịu tối tăm mặt mũi, từ trưa đến tối đều bị sai đi chợ mua đồ, mưa dầm thấm đất, tay nghề của Tô Hiểu Dị cũng không vừa, không thua kém quán ăn ngoài.
Mà bây giờ lại vì người mình yêu nấu ăn, Tô Hiểu Dị làm vô oán vô hối.
Về đến nhà, không, phải nói là nhà Trương Kiến Hiền, đây là nhà trọ Trương Kiến Hiền dành dụm tiền riêng nhiều năm mua được, hắn là nhân viên quản lý cao cấp của một công ty chứng khoán, thêm cả tiền thưởng hàng năm, tài sản cá nhân vô cùng lớn, vì thế một căn hộ cao cấp đối với hắn chẳng là gì.
Sau khi quen nhau, thông cảm công việc Trương Kiến Hiền vất vả, Tô Hiểu Dị đảm nhiệm luôn những công việc vặt vãnh trong nhà, nói thật, cậu dù sao cũng là đàn ông, ngoài nấu ăn, cậu cũng không thích làm việc nhà vớ vẩn này, tan ca hay ngày nghỉ lại phải quét quét dọn dọn, đều là vì lấy lòng Trương Kiến Hiền. Mặc dù đối phương không phải ngày nào cũng về ăn.
7 giờ tối, đồ ăn bày đầy bàn, bụng kêu ục ục, nhưng vẫn chưa thấy Trương Kiến Hiền trở về. Đói quá… Xem TV xem có quên được cảm giác này không…
8 giờ, canh lạnh mất rồi, ai!
Trong một tuần, Trương Kiến Hiền ít nhất có bốn ngày về muộn, lúc đầu cậu còn gọi điện hỏi thăm, sợ hắn trên đường về gặp phải sự cố, kết quả đối phương tức giận mắng cậu tra hỏi như đàn bà? Về sau Tô Hiểu Dị không gọi điện nữa, ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi.
Chờ ở nhà, suy bụng ta ra bụng người, tâm trạng những người phụ nữ sợ chồng bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ cũng giống thế này nhỉ?
Tâm tình này liệu có thể chia sẻ với ai? Biết bản thân là đồng tính bạn bè đã ít càng ít thêm, nói ra sợ họ cười nhạo mình lòng dạ hẹp hòi. Cũng từng muốn sau khi tan ca thì tới công ty Trương Kiến Hiền theo dõi, nhưng…ngàn muốn vạn muốn, cũng chỉ có thể từ bỏ, hoài nghi, là việc rất phí sức lại tổn hại tinh thần.
9 giờ, cửa nhà rốt cục cũng mở, Trương Kiến Hiền trở về, nhìn một bàn đầy đồ ăn, có chút bất mãn.
“Không phải đã nói không cần chờ sao, nấu xong thì ăn trước đi! Anh đã ăn với đối tác rồi!”
“Ừ” Không hỏi nhiều, thản nhiên nói: “…Có mệt không? Anh đi tắm rửa trước đi.”
Trương Kiến Hiền chỉ gật đầu không nói, nới lỏng cà vạt, đột nhiên tiếng di động vang lên, hắn nhìn dãy số hiện trên màn hình, vẻ mặt dịu xuống.
“Anh nhận điện thoại, em vào xả nước giúp anh” Nói xong Trương Kiến Hiền ra ban công, rõ ràng không muốn Tô Hiểu Dị biết nội dung cuộc nói chuyện.
Tô Hiểu Dị khẽ thở dài, là ai gọi điện thoại tới mà phải cẩn thận như vậy? Đây cũng không phải lần một lần hai, gần đây Trương Kiến Hiền khi ở nhà nhận được điện thoại, đều có bộ dạng giật mình, không để cậu nghe được hắn cùng người kia nói chuyện gì.
Phải nhẫn nhịn bao lâu nữa? Việc này tràn ngập nguy cơ…
“Ân…Anh biết… hiện tại?…Cái này…” Trương Kiến Hiền liếc nhìn Tô Hiểu Dị, thấy cậu đang dọn dẹp bàn ăn, hình như không chú ý bên này: “Được rồi, em đợi anh.”
Cúp máy, Trương Kiến Hiền nói: “Tiểu Dị, công ty anh có chuyện đột xuất, cấp trên muốn anh lập tức đi xử lý, đến khuya mới về, em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi.”
Tô Hiểu Dị gật gật đầu, Trương Kiến Hiền quơ lấy chìa khóa xe liền cực kỳ hưng phấn đi ra ngoài.
Tại sao không vạch trần lời dối trá ấy? Vạch trần, có thể khiến mọi việc trở lại như trước sao, Tô Hiểu Dị cười khổ, cuộc sống giả tạo này, cố giữ lấy đã là tốt lắm rồi, không phải sao?
Tình yêu từ một phía làm sao níu kéo? Dựa vào một cây trụ sao giữ được lâu dài? Mệt mỏi quá…
Cần phải thay đổi, chính là phải đợi cơ hội, một cơ hội, đến lúc đó tận mắt chứng kiến tất cả, giải quyết dứt khoát mọi việc, đem mọi ngờ vực lẫn bất an bao ngày vứt bỏ một lượt, quên đi thói quen không thuộc về mình.
Sẽ phải đợi bao lâu nữa, hơn nữa, mình có thể thật sự buông tay sao? Rất khó, đã yêu sâu sắc tới vậy, liệu có thể dễ dàng thay đổi sao…
Không thể ngủ được, 2 giờ đêm đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy tiếng ô tô phanh lại trước cửa nhà… Tiếng động cơ xa lạ, Tô Hiểu Dị lập tức bò từ trên giường xuống, đi tới cửa, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện.
“A Kiến, tới nhà anh rồi… Để em đỡ anh…” Tiếng của một chàng trai trẻ.
Trương Kiến Hiền đáp lời, có lẽ đã uống rất nhiều: “… Khải Thuần… Giờ không còn sớm nữa… Hắc hắc, vào với anh…”
“Đáng ghét, nói vớ vẩn gì thế?” Chàng trai cười ái muội: “Vừa rồi không phải mới… Nhà anh còn có người khác mà? Hai người chúng ta cũng chỉ chơi đến vậy thôi.”
Trương Kiến Hiền ôm chặt đối phương không chịu buông tay, miệng kêu: “Ngươi nói Tiểu Dị a… Cậu ta rất không thú vị, anh đã sớm chán ngấy… Hồi đó… cậu ta không có chỗ ở, anh mới… giúp đỡ cậu ta…”
Nói lời này Trương Kiến Hiền không chú ý tới Tô Hiểu Dị đã đứng ở ngoài cửa lớn, nhìn cảnh hai người đang ôm ôm ấp ấp trước mũi xe.
Tô Hiểu Dị chú ý chàng trai kia, đối phương có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ vô cùng, tựa hồ chỉ một cái nháy mắt liền câu hồn đoạt phách người khác, dáng người cũng tốt, quần áo thời trang, quả thực không giống dạng con trai bình thường. Ai, hóa ra trên đời thực sự có hồ ly tinh tồn tại a.
Chàng trai kia nhìn thấy Tô Hiểu Dị, tặng cho cậu một cái cười khıêυ khí©h, cũng không nói cho Trương Kiến Hiền bên cạnh biết có người thứ ba ở đây.
Trương Kiến Hiền tiếp tục cọ xát bên người chàng trai tên Khải Thuần: “… Khải Thuần … So với Tiểu Dị tuyệt hơn nhiều… Anh thích em…”
“Vậy Tiểu Dị phải làm sao bây giờ? Em cũng không muốn cùng cậu ta tranh cướp anh đâu.” Khải Thuần nói.
Bóng tối bao phủ trên đường khiến Trương Kiến Hiền không hề cố kỵ, một bên nhanh chóng hôn lên mặt Khải Thuần, một bên tuyên bố: “Anh, anh sẽ đuổi Tiểu Dị đi…để em chuyển tới…”
Khải Thuần mặc cho Trương Kiến Hiền ôm ôm xoa xoa, lúc hai người hôn môi, lướt qua bả vai, hắn liếc nhìn Tô Hiếu Dị đang đứng ngây ngốc một bên, ánh mắt kia rất rõ ràng tuyên bố: Hắn là của ta, ngươi đi đi.
Tay Tô Hiểu Dị nắm chặt, thả lỏng, lại nắm chặt, lại thả lỏng, sau đó đi đến bên cạnh Trương Kiến Hiền, trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng.
“Anh từng nói qua, hi vọng em cả đời cùng anh…” Đôi mắt đỏ hồng, cậu hỏi: “cả đời của anh, chỉ có hai năm?”
Trương Kiến Hiền nghe được thanh âm quen thuộc, ngây cả người, lúc này não hắn bắt đầu thanh tỉnh, phát hiện có chuyện không được bình thường, lập tức buông ra Khải Thuần ra, thẹn quá hoá giận quay đầu, trừng mắt nhìn Tô Hiểu Dị.
“Tiểu Dị, không phải đã nói em ngủ trước không cần chờ anh sao?” Khẩu khí khó nghe giống như là Tô Hiểu Dị mới là người sai, không phải mình.
“Hắn là ai vậy?” Tô Hiểu Dị hỏi, không phải hỏi tên đối phương, là hỏi quan hệ của hắn với Trương Kiến Hiền.
Khải Thuần chủ động mở miệng: “Ha ha, tôi cùng Trương tiên sinh là bạn bè… Anh ấy uống rượu say không thể lái xe, tôi thuận đường nên đưa về.” Làm bộ muốn đẩy người đang ôm chặt mình ra, còn nói: “Trương tiên sinh, đến nhà anh rồi, tôi về trước, hẹn gặp lại.”
Trương Kiến Hiền lại không buông ra, vội vã nói: “Chớ đi!”
Khải Thuần ha ha cười: “Bạn trai anh đã ra rồi, tôi cũng không muốn gây ra phiền toái nha…”
Trương Kiến Hiền hiển nhiên bị sắc đẹp của người này mê hoặc, lập tức quay đầu mắng chửi Tô Hiểu Dị: “Tiểu Dị, tôi đối với cậu đã không còn cảm giác, Khải Thuần mới là người ta yêu, hảo tụ hảo tán, cậu ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, nhanh chuyển đi đi!!”
Trăm triệu lần không dự đoán sẽ được người yêu hai năm trời thốt ra những lời bạc tình như vậy, Tô Hiểu Dị kinh ngạc vạn phần: “Hiện tại? Anh đuổi tôi?”
“Dù sao cậu cũng chỉ là sống nhờ, tôi mới là chủ nhà, muốn cậu đi có cái gì không đúng?” Cảm giác say càng thêm can đảm, Trương Kiến Hiền nói càng thêm hung ác.
Khải Thuần lúc này lên tiếng khuyên can: “Như vậy không tốt đâu, nửa đêm nửa hôm, anh muốn người ta đi đâu bây giờ?”
Trương Kiến Hiền ngẫm lại, từ bi nói: “Vậy, cậu dọn dẹp đồ đạc của mình đi, trước mắt ngủ ở ghế sô pha phòng khách một đêm… Khải Thuần, như vậy em cũng không cần về nữa, ở lại cùng nhau…”
Cúi đầu cười, nụ cười hiện rõ ham muốn nồng đậm.
Lý trí Tô Hiểu Dị đột nhiên bị cắt phựt, Trương Kiến Hiền không phải tầng lớp tri thức cao sao? Tại sao lại máu lạnh đến vậy? Dù nói thế nào, hai người không phải cũng từng có thời gian tương thân tương ái? Chỉ là một đêm, địa vị của mình rơi xuống ngay cả cẩu cũng không bằng?
Có thể nói cái gì? Chẳng lẽ khóc sướt mướt như đàn bà? Nếu cùng Trương Kiến Hiền có quan hệ hôn nhân hợp pháp, còn có thể báo cảnh sát bắt gian, nếu không ít nhất cũng có được khoản bồi thường, hiện giờ đánh rắn giập đầu, này, còn có thiên lý sao?
Thôi, nếu hồ ly tinh đã hiện thân, còn có thể làm gì? Dĩ vãng nói qua hai người bên nhau trọn đời, nghĩ đến buồn cười, lại thật đáng buồn, hóa ra yêu thực là một loại hàng xa xỉ, không, có lẽ nói là vật ảo tưởng, có thể ngộ nhưng không thể cầu, tưởng rằng mình đã có được, kết quả là, chỉ là kính hoa thủy nguyệt mà thôi.
Không thể khóc lóc đòi quyền lợi, cũng chỉ có thể buông tay, không thế oán trách ai được.
Yên lặng xoay người trở lại phòng thu dọn đồ đạc, nghe thấy sau lưng đôi gian phu da^ʍ phu cũng đi vào theo, khi bản thân nhét những giấy tờ trọng yếu vào túi du lịch thì hai người kia không kiêng nể gì liếc mắt đưa tình trong phòng khách.
Thị uy phải không? Không, tuy rằng lòng thầm đau, nhưng Tô Hiểu Dị cắn chặt môi dưới, cắn thật đau, vẫn không thể khóc.
Đồ đạc cũng không nhiều, một cái túi du lịch nhỏ là đủ, một mặt thu thập, một mặt nhìn lại nơi mình đã ở hai năm…
Cửa sổ là cậu lau, sàn nhà là cậu chùi, ngày nghỉ Trương Kiến Hiền bắt chéo hai chân ở phòng khách xem báo còn cậu thì khom lưng lau chùi sạch sẽ phòng tắm, mỗi lúc trời tối xe rác đến, đều là bản thân thở hồng hộc lỉnh kỉnh mấy túi rác đuổi theo.
Hiện giờ nghĩ lại thật sự là uất ức, đổi lại kết cục, lại là bị đuổi ra khỏi nhà, so với giúp việc còn không bằng.
Đi qua phòng khách, đem chìa khóa nhà trả lại cho Trương Kiến Hiền, lúc này đối phương chếnh choáng cuối cùng tỉnh, bắt đầu lương tâm bất an.
“… Thật sự đã muộn, Tiểu Dị, em đến khách phòng đi ngủ, đợi khi tìm được chỗ ở thì…”
Nhìn hai người kia, Tô Hiểu Dị nghiêm mặt, khắc chế xúc động muốn mắng người, nói: “Tôi cam tâm tình nguyện từ bỏ, không cần anh thương hại, tái kiến!”
Đi ra khỏi nhà, đóng lại cánh cửa nặng nề, một đêm hà hai mươi sáu tuổi, thất tình!