Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Thật Vĩ Đại (Tình Yêu Thật Vĩ Đại)

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Liễu tiên sinh, dạ tiệc 20 phút nữa sẽ bắt đầu.”

Thanh âm Joel từ ngoài cửa truyền vào, mà ở bên trong gian phòng Liễu Ngạn Huân còn chưa nhúc nhích đứng ở bên mép giường, ngây ngốc nhìn một số bộ tây trang Hầu Quang Uy thay hắn chuẩn bị.

“Có thể cho đó là thù lao cậu để tôi sảng khoái........”

Hắn không rõ tại sao mình lại đối với câu nói kia của Hầu Quang Uy có phản ứng lớn như vậy.

“Chẳng lẽ mình.......” Liễu Ngạn Huân chậm rãi quay đầu đi, xem chi phiếu trống không đang ở bên cạnh. “Thật yêu y?”

Cho nên mình mới đối với cảm thụ của y mà phản ứng lớn như vậy?

Liễu Ngạn Huân nắm chặt áo khoác tây trang, đối với sự thật cảm thấy kinh hãi.

Nhưng là........Hầu Quang Uy không phải đã có người trong lòng đó sao? Sự thật kia mình vừa phát hiện thì có là gì?

“Thật buồn cười,” Liễu Ngạn Huân lộ ra nụ cười khổ sở, “Tại lúc mình phát hiện mình lại yêu người khác lần nữa, cũng nhất định........” Hắn đột nhiên nghẹn ngào, câu kế tiếp không thể nào nói ra được nữa.

“Cần tôi giúp đỡ sao?”

Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Joel ở trước mắt.

Cùng thời gian đó, tất cả mọi người tụ tập động đảo ở cái gọi là dạ tiệc của xã hội thượng lưu.

“Chỗ đứng trước mắt ký giả chính là đại môn của Bách Sắc Tửu,” một vị nữ kí giả mặc âu phục đang nỗ lực trong một đám đông kí giả để giải thích, “Chúng ta có thể thấy, tối nay các nhân vật nổi tiếng của thương giới ở Đài Loan tất cả đều tụ tập ở đây, dạ tiệc lần này là vì kết thúc tuần lễ khai mạc của Elizabetta mà làm tuyên truyền hoạt động.......”

“Hoan nghênh quang lâm, hôm nay hi vọng sẽ khiến cho mọi người tân hứng.” Hầu Quang Uy nói một loạt tiếng Anh lưu loát hướng mỗi người mỉm cười hàn huyên, nhưng là trong lòng mọi người biết rõ —

Dạ tiệc khuya hôm nay, là vì lợi.

“Tổng giám đốc, có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Jenny ở một bên quan tâm y, “Sắc mặt ngài không tốt lắm.”

“Tôi không sao, thật sự.” Hầu Quang Uy cười, chỉ chỉ hội trường, “Người ở trên thương trường lăn lộn, mỗi người đều có truyền thống kiếm về một món lợi nhuận tài chính khổng lồ cho công ty, mà lúc này truyền thông đại chúng lại muốn đào móc tin tức Bát Quái của tôi, tôi làm sao có thể vào lúc này mà ngã xuống đây?”

“Này.......” Jenny cũng có chút ít kinh ngạc, Tổng giám đốc lúc nào liền trở nên thông minh như vậy rồi?

“Cô đi gọi khách tới đi! Tối nay là thời gian mấu chốt, không thể có sơ xuất gì.”

“Liễu tiên sinh không tới sao?” Jenny thử dò xét hỏi y, nhìn những kí giả ở cửa đang nhìn thèm thuồng kia. “Tôi xem cũng có một nửa kí giả cũng là hướng về hắn mà tới........”

“Hắn đợi lát nữa sẽ tới.” Ánh mắt Hầu Quang Uy phút chốc liền biến sắc, “Đừng lo lắng.”

Nghĩ đến đêm qua khuôn mặt lạnh như băng rút đi khỏi thân thể lửa nóng, thứ kia chặt chẽ ươn ướt làm cho y kí©ɧ ŧìиɧ điên cuồng, du͙© vọиɠ của y lại không an phận bắt đầu rục rịch. Còn có.........

Tâm lạnh như băng tiếc nuối không cách nào nắm được hắn.

“Quang Uy, anh ở đây đang nghĩ cái gì?”

Tiếng kêu quen thuộc, làm cho Hầu Quang Uy đang chìm trong suy nghĩ hồi phục như cũ.

“Julia?” Hầu Quang Uy kinh ngạc nhìn người mặc một thân lễ phục màu tím – Julia.

“Làm sao? Thấy em xuất hiện ở nơi này, rất giật mình sao?” Julia cười yếu ớt thoạt nhìn có chút sâu không lường được, cùng bộ dạng ngày đó cãi nhau ở công ty hoàn toàn bất đồng.

“Anh đừng quên là anh mời em cùng cha tới.” Ngôn ngữ của nàng mang theo châm chọc, “Thật không nghĩ tới anh lại mời ‘vị hôn thê’ của mình, anh thật biết cách chế tạo đề tài.”

“Phi Lực thúc thúc đâu?” Cố ý nói sang chuyện khác.

“Cha hôm nay thân thể không thoải mái, phái em đi thay.” Trên mặt Julia nhìn không thấy một tia tôn trọng nên có đối với người khác. “Chẳng lẽ anh nhìn không ra, chúng tôi đã rất cho anh mặt mũi sao?”

Hầu Quang Uy cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó lại rất nhanh trả

lời: “Phải không?”

“Anh nên bỏ người nam nhân kia, lập tức cưới em.” Nàng giảm thấp tiếng nói xuống, “Nếu không phải nguyên nhân bởi vì cha, anh cho rằng anh còn có thể có thành tựu ngày hôm nay sao? Cũng không phải là trên người có một nửa huyết thống da vàng thấp kém.......”

“Liễu Ngạn Huân tới!”

Không biết là người nào phát hiện ra la lên, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh tất cả liền quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy tia sáng từ đèn huỳnh quang chớp lóe, vốn đang là đêm đen nhánh, lại giống như ban ngày.

Ngay cả nữ nhân bên cạnh Hầu Quang Uy ỷ mình có thân phận rất cao cũng lộ ra ánh mắt khinh bỉ........

“Trời ạ! Nhiều kí giả như vậy?” Liễu Ngạn Huân ngồi ở trong xe bất an nhìn bầy kí giả đang bị cảnh vệ ngăn cản ở ngoài cửa kia.

“Đừng sợ, không có một người nào, không có ai có thể đến gần cậu.” Joel cho hắn một cái mỉm cười, “Thiếu gia sẽ bảo vệ cậu.”

Trong lòng Liễu Ngạn Huân rốt cục nổi lên nhiều tia dũng khí, nhưng hắn vẫn bất an. “Nhưng mà.......”

“Nhưng mà cái gì?” Joel tựa hồ biết được hắn đang lo lắng cái gì. “Nếu cậu có thể đem những lời cậu vừa mới nói mà tôi nghe được, đúng một trăm phần trăm nói cho thiếu gia, có lẽ thiếu gia sẽ hiểu.”

“Thật sự?”

“Thật sự.” Joel trên mặt vẫn mang nụ cười, “Cậu phải tin tưởng thiếu gia.”

Liễu Ngạn Huân hít sâu một hơi, dũng cảm đẩy cửa xe, một mình đối mặt những tia sáng huỳnh quang chói mắt kia.

“Ừ.......” Joel một lần nữa khởi động xe, nhìn bóng lưng Liễu Ngạn Huân đi vào đại môn. “Này hài tử ngốc nghếch kia, nhưng cũng thật làm cho người ta giật mình a! Bởi vì nhạc đệm ngoài dự tính như vậy, trò chơi cuối cùng thật đúng là làm cho người ta mong đợi.”

Bồi bàn đem cửa lớn khí khái hoa lệ mở ra, Liễu Ngạn Huân phút chốc ngừng lại hô hấp.

Hắn quả thực giống như cô bé lọ lem lửng thửng bước chậm tới, hắn phát hiện đường nhìn của tất cả tân khách là nhân vật nổi tiếng đều đặt cả lên người hắn.

Ánh mắt Hầu Quang Uy thật chặt chăm chú vào trên người Liễu Ngạn Huân. Y đẩy ra sóng người chật chội, nhằm thân ảnh khóa chặt trái tim mình đi tới.

Không biết từ lúc nào, âm nhạc của yến hội chơi theo tiết tấu khiêu vũ chậm.

“Có thể nhảy một khúc không?” Lời nói của Hầu Quang Uy biểu lộ ra tia cảm xúc sợ bị cự tuyệt.

Liễu Ngạn Huân cười đưa tay ra, cầm cái tay đưa tới hướng hắn. Rồi sau đó, liền chen chúc với các đôi tình lữ tình cảm mập mờ không rõ đã sớm đi vào sàn nhảy.

“Như vậy không phải là thật kỳ quái sao?” Liễu Ngạn Huân rụt rè nhìn những người nhảy múa xung quanh chỉ có nam nữ. “Chúng ta là hai đại nam nhân cũng!”

“Không biết.” Hầu Quang Uy ôm lấy hắn, con ngươi vẫn yên lặng ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt. “Trong mắt tôi, yêu một người là thiên kinh nghĩa địa.”

Trong lúc bất chợt tỏ tình, làm cho lực chú ý của Liễu Ngạn Huân lại lần nữa trở lại trên người của Hầu Quang Uy. “Anh vừa mới.......Vừa mới nói những gì?” Hắn đối với lời nói mang tính chất bạo tạc (gây nổ) cảm thấy khó có thể thích ứng.

Hầu Quang Uy thường ngày bá đạo, trên gương mặt tuấn tú khó khi xuất hiện một tia xấu hổ. “Tôi nói là, tôi yêu cậu.” Y nhíu mày, tựa hồ đối với cái kết cục này chính thức không biết nên làm như thế nào. “Mặc dù là ngoài dự liệu của tôi. Nhưng đối với cậu phải thừa nhận, tôi thật sự yêu cậu.”

Liễu Ngạn Huân cảm giác được bàn tay to nắm chặt bàn tay của mình tựa hồ có điểm mồ hôi mạo hiểm, lúc này Hầu Quang Uy tựa như một thiếu niên ngây ngô chờ đợi quyết định của tình nhân.

“Trước kia, cũng có người nói với tôi những lời như vậy.” Liễu Ngạn Huân sâu kín nhìn về phương xa, đoạn chuyện cũ kia lại hiện ra trong đầu. “Nhưng là hắn cuối cùng vẫn phụ tôi.”

“Tôi không nghe chuyện cũ của cậu.” Hầu Quang Uy rõ ràng tỏ vẻ ghen tỵ với người nam nhân đã từng chiếm cứ trong lòng của hắn. “Từ nay về sau, cậu chỉ cần nghĩ tới tôi là được rồi.”

“Anh phải nghe!” Liễu Ngạn Huân nhìn y, trong mắt có quyết tâm kiên định. “Không có một người nào là không có quá khứ, nếu anh quả thật yêu tôi, thì nhất định phải chấp nhận cả quá khứ của tôi.”

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Hầu Quang Uy rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

“Thời điểm tôi vừa vào học đại học, đã yêu bạn học cùng lớp của tôi.” Liễu Ngạn Huân chậm rãi tự nói lại chuyện cũ. “Hắn đối với tôi là cái loại quan tâm như có như không, làm cho tôi ở trong bất tri bất giác đã yêu hắn.”

Hầu Quang Uy nhìn hắn, không nói gì, chẳng qua là nhẹ nhàng mang hắn khiêu vũ.

“Cả đời tôi từ trước cho tới bây giờ chưa có tình yêu, sau đó rốt cuộc cũng đã yêu hắn.” Môi của hắn hiện lên một nụ cười khổ, “Vào một năm trong bốn năm học đại học kia, chúng tôi quyết định sống chung một chỗ, tôi quyết định đem điều này nói với người nhà ở quê,” hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Kết quả của việc tôi theo đuổi tình yêu đích thực đó là bị chính người nhà của mình đoạn tuyệt quan hệ.”

Ánh mắt của Hầu Quang Uy không rời đi gương mặt băng sơn xinh đẹp kia, “Sau đó thì sao?”

“Chúng tôi thật sự đã có một đoạn cuộc sống hết sức vui vẻ.” Ánh mắt Liễu Ngạn Huân trở nên xa vời, “Chúng tôi vừa làm việc, vừa đi học, cùng nhau trải qua một đoạn cuộc sống cực khổ, nhưng là.......”

“Tuy nhiên trước mặt cậu đó không phải là chân ái.” Hầu Quang Uy nói, y kéo lấy tay của Liễu Ngạn Huân. “Tôi đang ở trước mặt cậu, đừng nghĩ tới nữa, cũng đừng muốn người kia nữa, từ nay về sau chỉ cần nhìn tôi, yêu tôi là được, hảo?”

Hắn lén lút lau đi nước mắt, đạo vết thương trên ngực tựa hồ đã được Hầu Quang Uy làm dịu đi.

“Anh cũng không có tình cảm với nữ nhân?” Hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười. “Anh không nên dùng loại lời nói dối này dụ dỗ một người đang thương tâm a, tôi sẽ tưởng thật.”

“Đó là giả.” Hầu Quang Uy cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nữa, một tay kéo lấy Liễu Ngạn Huân vào trong ngực, dùng sức hôn hắn nói bên tai hắn, “Cái kia chỉ là gạt người, tôi chỉ muốn đạt được mục đích của tôi, lại không nghĩ đến tôi thật sự yêu cậu.”

“Chúng ta cũng không còn nhỏ a,” Liễu Ngạn Huân cũng không có phản kháng lại cái kẻ cậy mạnh này ôn nhu, “Còn chơi cái loại trò chơi tỏ tình của học sinh trung học.”

“Cậu cảm thấy là tôi đang đùa bỡn cậu?” Hầu Quang Uy bất mãn nhìn chằm chằm hắn. “Tôi cũng không muốn như vậy a! Ai kêu cậu phải đáp ứng với tôi diễn tuồng kịch này? Hiện nay kịch giả thành thật, tôi thật sự yêu cậu.”

“Nghe dường như là lỗi của tôi a.”

“Không sai!” Hầu Quang Uy oán hận tăng thêm lực đạo nắm người hắn, “Cho nên cậu phải quên đoạn tình cũ kia đi, từ nay về sau chỉ có thể nghĩ tới tôi.”

Liễu Ngạn Huân nhíu mày, “Anh cầu người thái độ thật đúng là bá đạo a! Nhưng nếu tôi nói không thì sao đây?”

Hầu Quang Uy ngây ra một lúc, y vốn là cho rằng Liễu Ngạn Huân sẽ biết điều một chút nghe lời y nói nhưng điều này y cũng không nắm chắt, bây giờ nghe hắn nói ra như vậy, trong lòng lại càng bất an, Hầu Quang Uy cắn cắn môi, vẻ mặt thành thật nói: “Vậy tôi đây bắt cậu đi!”

Một giây đồng hồ sau, tất cả các tân khách bao gồm cả Liễu Ngạn Huân đầu kinh hãi.

“Anh đang ở đây làm gì a? Mau buông tôi xuống!”

“Không được!”

Bất kể Liễu Ngạn Huân la to, chẳng qua là chỉ thấy Hầu Quang Uy ôm chặt hắn, chạy như điên ra ngoài đại môn.

“Thật là càng ngày càng không ra làm sao.”

Nghe thấy cái thanh âm quen thuộc, Julia vốn là đang nhìn hành động kinh người của Hầu Quang Uy liền quay đầu lại. “Cha?” Nàng kinh ngạc nhìn lão nhân trước mắt, “Sao cha lại tới đây? Không phải nói tối nay con tới tham dự là được rồi sao?”

“Sớm biết tên cẩu tạo chủng này không nghe lời như vậy, ban đầu sẽ không để cho người mẫu thân da vàng của y đưa y tới Anh quốc,” người mặt tây trang màu đen Phi Lực trên mặt có một cỗ tức giận không đè nén được. “Vốn cho là y có thể là một tượng gỗ tốt để cho chúng ta tùy ý sử dụng, không nghĩ tới bây giờ lại làm ra loại tin tức này, hại chúng ta cực kỳ mất thể diện!”

“Cha này!”

Phi Lực không để ý đến nữ nhi đang la lên, xoay người rời khỏi.

“Chuẩn bị giải quyết cha con bọn họ đi!” Hắn hướng thủ hạ bên cạnh phân phó: “Dù sao Elizabetta rất nhanh sẽ là của ta, bọn họ giờ đã thành đồ vô dụng rồi.”

Cứ như vậy, vì cho rơi tất cả giới truyền thông, hai đại nam nhân cứ như vậy mà tìm chỗ núp, cùng kí giả truyền thông chơi trò truy đuổi.

“Ha ha ha ha.......”

Hai người đã nói rõ ý nghĩ của nhau, tiếng cười vui vẻ ở ban đêm thành từng tiếng vang hạnh phúc lay động.

“Hô.......” Liễu Ngạn Huân vừa thở gấp, vừa nhìn Hầu Quang Uy bên cạnh. “Nhờ có anh, em đã thật lâu không có vận động qua như vậy.”

“Không làm như vậy, muốn vứt bỏ những con ruồi bọ đáng ghét kia là rất khó khăn.” Hầu Quang Uy vẻ mặt tinh nghịch, “Em nhìn, đây không phải là vứt bỏ rồi sao?”

“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Liễu Ngạn Huân hỏi y.

“Em nghĩ muốn đi đâu?” Hầu Quang Uy cho hắn một cái mỉm cười.

Liễu Ngạn Huân đang nhớ lại một chỗ. “Anh đi theo em.”

Mùa thu ban đêm, hai người yêu nhau lại chui vào trong đám người chật chội.

“Nơi này là......”

Hầu Quang Uy ngẩng đầu, nhìn địa phương xa lạ.

“Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Liễu Ngạn Huân cười nhìn, “Lên đây đi! Những con ruồi kia nhất định không nghĩ tới là chúng ta có thể quay về phòng mà em thuê đâu.”

Trở lại phòng nhỏ trên tầng cao nhất mà nhiều ngày không thấy, đêm thu thấm lạnh và yên tĩnh quanh quẩn ở trong nhà.

“Có chút lộn xộn, anh tạm thời nhẫn nại a.” Liễu Ngạn Huân kéo ra rèm cửa sổ, mở đèn ánh sáng tràn ngập căn phòng đuổi đi bóng tối.

“Thật xinh đẹp.” Hầu Quang Uy đứng bên cạnh Liễu Ngạn Huân, nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

“Đúng là rất đẹp.” Thân thể Liễu Ngạn Huân dán sát vào Hầu quang Uy, chỉ chỉ cảnh đêm ngoài cửa sổ. “Bên phải mới sáng, bên trái chỉ là đèn xe lóe lên từ cây cầu trên sông.”

“Cuộc sống của em vẫn ở chỗ này?” Hầu Quang Uy hỏi.

“Đúng a! Làm sao?”

“Không có gì, chẳng qua là........” Hầu Quang Uy cúi đầu, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là cảm thấy hạnh phúc bình thường, thật tốt.”

“Hạnh phúc bình thường?” Liễu Ngạn Huân có chút kinh ngạc, “Nhưng ở vào địa vị của anh trên thế giới, cũng là người bình thường muốn lấy cũng không được........Tiền, quyền thế, mỹ mạo.......”

“Em thật sự nghĩ như vậy?” Hầu Quang Uy nở nụ cười khổ, “Anh cũng không phải là vừa bắt đầu đã đứng ở địa vị này.” Ánh mắt y thống khổ nhìn Liễu Ngạn Huân, “Em có biết anh là con lai không? Phụ thân anh là quý tộc Anh quốc, mẫu thân của anh là người Đài Loan.” Thanh âm của y nghe có chút xa vời. “Trước khi anh sáu tuổi, là một đứa trẻ tạp chủng cùng mẫu thân ở Đài Loan.”

“Cái gì?” Liễu Ngạn Huân xoay đầu lại, có chút kinh ngạc với sự thật này.

“Thời điểm cha anh còn trẻ tuổi tới du lịch ở Đài Loan, biết mẫu thân lúc ấy mới mười tám tuổi,” Trên gương mặt tuấn tú của Hầu Quang Uy hiện lên một tia thống khổ, “Kết quả chính là để lại mẫu thân đang mang thai tan nát cõi lòng cũng với tràn đầy tiếc nuối.”

“Tại sao lại có thể như vậy?”

“Phụ thân anh phong lưu hơn nửa đời người, nữ nhân ngã ở trên tay hắn không biết có bao nhiêu.” Hầu Quang Uy oán giận nói, “Rất kỳ quái, trong những nữ nhân kia, cũng chỉ có mẹ của anh là mang thai.”

“Nhưng hắn cũng thực hiện hết nghĩa vụ của một người cha, đem anh nhận lại đoàn tụ tại Anh quốc, không phải sao?”

“Nghĩa vụ của phụ thân?” Hầu Quang Uy cười lạnh một tiếng, “Mùa đông năm anh sáu tuổi kia, đồng sự Phi Lực của công ty sai người đến mang anh cùng với mẫu thân đang bị bệnh ở trên giường đi. Châm chọc chính là, phụ thân anh đã sớm quên mất sự tồn tại của mẫu thân anh, đến khi mẫu thân gửi thư cho hắn, được Phi Lực nhận, cho nên hắn mới biết được sự tồn tại của anh.......”

Thanh âm của Hầu Quang Uy càng ngày càng nhỏ, nhớ lại một ít đoạn thời niên thiếu làm cho y thấy mà kinh. “Sau khi anh đến Anh quốc, mặc dù hưởng được cuộc sống vật chất giàu có, nhưng là tâm hồn cũng khô cạn,” y nói một mình: “Mẫu thân của anh là ở trong bệnh viện mà chết đi, mà anh thì dựa vào thù hận mà sống.”

“Quang Uy........” Liễu Ngạn Huân xoa mi tâm của y, ý đồ vuốt lên vết hằn do nhăn lông mày.

“Chủ quản Elizabetta đã sớm không đem phụ thân thích ăn chơi đàn *** của anh để vào trong mắt, trên thực tế qua nhiều năm như vậy, thế lực của Phi Lực đã sớm ngấm vào bên trong nội bộ của công ty.”

“Cho nên anh cố ý giả bộ làm đồng tính, không lập gia đình?” Liễu Ngạn Huân vỗ về y, nói lên nghi vấn.

“Không sai.” Y ngước mắt nhìn người yêu trước mắt, “Anh cố ý giả bộ như giống như phụ thân thờ ơ như vậy, giả bộ làm thái tử của xí nghiệp đời thứ hai hoàn toàn không hiểu văn hóa Trung Quốc, mục đích là muốn đoạt lại những thứ vốn là thuộc về anh........”

“Anh hối hận sao?” Liễu Ngạn Huân ở trong ngực y thở dốc nói nhỏ, “Vì diễn màn hài kịch này, thế nhưng đã yêu một người đàn ông.......”

“Vậy còn em?” Hầu Quang Uy cắn vành tai của hắn, không đáp hỏi ngược lại.

“Em........” Liễu Ngạn Huân lẩm bẩm nói: “Em không có gì cả, chỉ có anh.”

“Anh cũng vậy chỉ có em.” Môi Hầu Quang Uy nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, “Kể từ sau khi mẫu thân của anh qua đời, là em giúp anh phát hiện anh có năng lực yêu người khác.”

Đối với hai người đã nói thật lòng mình mà nói, trận này đánh bậy đánh bạ, thật sự là được duyên phận không dễ a.

“Ngô........” Liễu Ngạn Huân phát ra thanh âm kháng nghị, hắn mong đợi kết hợp càng sâu.

Hầu Quang Uy cảm giác được người thương trong ngực đang kháng nghị, cho nên liền xâm nhập nhiều hơn nữa cùng với môi lưỡi khát vọng quấn quanh. “Em biết không?” Hầu Quang Uy rời đi nơi làm y mê luyến, bắt đầu ở trên làn da trắng ở cổ hắn làm nên ấn ký, “Mỗi một lần em đưa mắt nhìn anh, anh liền phát hiện anh so với một giây trước càng thích em nhiều hơn........” y luống cuống cởi ra y phục trên người Liễu Ngạn Huân, nhẹ cắn trái anh đào trên ngực hắn, cảm giác được du͙© vọиɠ lửa nóng gia tốc sôi trào.

“A!” Liễu Ngạn Huân nhẹ nhàng đẩy đầu của Hầu Quang Uy ra, “Anh cắn em.......”

Nhìn trong con ngươi đen tối đốt lên một loại ham muốn khó nói thành lời, du͙© vọиɠ lửa nóng của Hầu Quang Uy phút chốc cứng lên, hắn có một loại du͙© vọиɠ nghĩ muốn ngay lập tức tiến vào trong người của Liễu Ngạn Huân.

“Anh cắn em,” Y nở nụ cười tà ác, “Là muốn trừng phạt cái miệng luôn không thẳng thắn của em.”

“Ai nói?” Mặt Liễu Ngạn Huân đỏ lên, “Em nơi nào không thẳng thắn? Em cũng đã cho anh, anh còn chưa thỏa mãn?”

“Em còn không nói em yêu anh a!” Miệng Hầu Quang Uy giống như đứa nhỏ cong lên.

“Em.......”

“Em cái gì em? Anh cũng đã nói anh yêu em!”

Y kiềm chế dục vong ở phía dưới, trêu đùa làm cho Liễu Ngạn Huân cảm thấy khó xử, bộ dáng này của hắn có thể nói là cực kỳ khả ái a.

“Em......” Thanh âm Liễu Ngạn Huân nhỏ như muỗi kêu: “Em ngượng ngùng nói.........”

“Không nói cũng được,” Hầu Quang Uy nắm lên tay của hắn, hướng tới du͙© vọиɠ của y sờ, kề bên Liễu Ngạn Huân, tà ác cười, “Chỉ cần làm cũng được.”

Liễu Ngạn Huân đỏ bừng mặt, thanh âm nho nhỏ nói mấy câu.

“Cái gì?” Hầu Quang Uy hỏi lại lần nữa: “Lặp lại lần nữa, anh không nghe thấy!”

Liễu Ngạn Huân tàn bào trừng y một cái, “Làm liền làm a!”

Vừa nói xong, hắn liền đem Hầu Quang Uy đẩy ngã, nằm trên trên người y, kéo khóa cởi xuống quần của y, há mồm ngậm vào du͙© vọиɠ to lớn của Hầu Quang Uy.

Một trận kɧoáı ©ảʍ ấm áp điên cuồng khiến cho Hầu Quang Uy thiếu chút nữa vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

“Đủ rồi! Ngạn Huân.......” Hầu Quang Uy nhịn không được nhẹ hô.

Thấy Liễu Ngạn Huân đang chứng minh tình yêu đối với mình, Hầu Quang Uy yêu thương đối với hắn tăng thêm vài phần.

“Ừ.......” Liễu Ngạn Huân khẽ rủ xuống lông mi dài run rẩy, mà du͙© vọиɠ nóng bỏng trong miệng mình, hắn đùa giỡn càng lúc càng lớn.

Hầu Quang Uy phát ra một tiếng gầm nhẹ, làm cho phân thân của mình thối lui khỏi miệng Liễu Ngạn Huân, đem dục vong để ở bên cửa vèo trong người hắn. “Anh nghĩ muốn em........” Hầu Quang Uy cọ sát bên cổ Liễu Ngạn huân, “Nhưng là như vậy sẽ làm em bị thương...... Trước hết để cho em ra một lần.......”

“Tốt........”

Liễu Ngạn Huân nhỏ giọng hưởng ứng, tay của Hầu Quang Uy cũng đi đến cái của hắn, bắt đầu trên dưới khuấy động không ngừng.

“Ừ......A......” Liễu Ngạn Huân ôm chặt nam nhân đang ở trên người mình, ma sát cuồng loạn, làm cho hai người đạt tới đỉnh kɧoáı ©ảʍ.

“Thích không?” Y hôn lên môi Liễu Ngạn Huân, “Không cần đè nén thanh âm của em, kêu ra để cho anh biết em cũng cần anh, để cho anh biết em nhiệt tình thế nào.......”

“Ừ........Không...... A.........A a!” Ngón tay thon dài của Hầu Quang Uy đang khẽ vuốt ve môi của Liễu Ngạn Huân, đầu lưỡi màu hồng tuyệt hảo thấm ướt đầu ngón tay của y, tạo thành một cỗ không khí *** mĩ.

“Liếʍ anh, ngậm nó.” Hầu Quang Uy thấp giọng đùa giỡn hắn bởi vì *** dâng cao mà nổi lên một tầng mây mù.

“Ừ......” Liễu Ngạn Huân nhắm chặt mắt, trong miệng phát ra tiếng líu ríu thấp gọi.

“Muốn sao?” Hầu Quang Uy đem ngón tay đã thấm ướt để ở trước huyệt khấu của Liễu Ngạn Huân, cái tay còn lại đang bộ lộng đằng trước.

“Ừ......” L*иg ngực của Liễu Ngạn Huân phập phồng.

“Mau nha! Nói cho anh biết, có muốn hay không nha?” Y không có hảo ý hỏi.

“Muốn.......” Liễu Ngạn Huân hơi nhíu lông mày, nhỏ giọng nói ra du͙© vọиɠ của bản thân.

“Muốn làm sao?” Y tăng nhanh vận động nơi kia của Liễu Ngạn Huân.

“A.......A a........” Liễu Ngạn Huân không có cách nào thừa nhận điên cuồng như vậy, chỉ có thể theo động tác của Hầu Quang Uy mà đạt được cao trào.

Hầu Quang Uy hài lòng nhìn biểu hiện của Liễu Ngạn Huân, “Nét mặt của em thật đẹp........Làm cho anh muốn cắn em một ngụm.......”

“A.......” Nhịn không được trêu đùa của Hầu Quang Uy, hắn rốt cục phóng ra lửa nóng du͙© vọиɠ.

“Thanh âm của em nghe thật tốt.” Hầu Quang Uy đem ái dịch của Liễu Ngạn Huân dính ở trên tay mình bôi lên mật huyệt của hắn. “Hiện tại đến lượt anh chính thức được thoải mái a.”

Hầu Quang Uy đem vật nóng bỏng của mình đỉnh vào phía sau của Liễu Ngạn Huân, tiến vào trong cơ thể nóng bức của hắn. “Thật chặt.......” Y điều chỉnh hô hấp, ở trong cơ thể của Liễu Ngạn Huân cuống loạn rung động.

“Sâu một chút.......” Liễu Ngạn Huân nghĩ muốn nếm thử khóai cảm càng sâu.

“Anh sợ sẽ làm em bị thương.” Hầu Quang Uy nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn xâm nhập, “Em có đau.......”

“Không sao.......” Liễu Ngạn Huân ôm lấy y, lấy một loại thanh âm mị hoặc khẩn cầu y. “Em nghĩ muốn....... Cảm giác được sự tồn tại của anh.......”

Nghe thấy lời nói của Liễu Ngạn Huân, Hầu Quang Uy đẩy mạnh lửa nóng vào trong cơ thể của hắn, cho đến tận gốc.

“A.........” Liễu Ngạn Huân thở cuồng loạn, theo động tác qui luật của y, du͙© vọиɠ từ từ ngẩng đầu.

“Em nơi đó hấp anh thật chặt.......” Hầu Quang Uy bắt đầu nhanh chóng trừu động, chỗ hai người kết hợp có một loại kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, y rốt cục đạt được tâm cùng thân thể của Liễu Ngạn Huân...

Đêm thu trong phòng nhỏ ở tầng cao nhất, hai bóng người không ngừng thở hào hển kí©ɧ ŧìиɧ triền miên, kɧoáı ©ảʍ mập mờ tràn ngập từng ngóc ngách bên trong gian phòng........

“Thời điểm tia nắng đầu tiên chiếu vào bên trong cắn phòng, hai người trong lúc ngủ say vẫn ôm chặt lấy nhau.

“Ừ........”

Liễu Ngạn Huân ưm một tiếng, khẽ điều chỉnh tư thế một chút, mà chính là chấn động nhỏ, cũng làm cho Hầu Quang Uy tỉnh lại.

Y mở mắt ra, nhìn Liễu Ngạn Huân đang ngủ say trong ngực mình.

Tối hôm qua, y thật sự có hắn.

Hầu Quang Uy vỗ về khuôn mặt của Liễu Ngạn Huân, thâm tình ngắm nhìn hắn.

Mà Liễu Ngạn Huân trong lúc ngủ say tựa hồ cảm thấy được y đang nhìn chăm chú, đột nhiên mở mắt ra

“Tỉnh?”

Đập vào mắt, chính là khuôn mặt anh tuấn của Hầu Quang Uy.

“Ừ......” Liễu Ngạn Huân đột nhiên có cảm giác tim đập rộn lên, con ngươi trong sáng của hắn có một tia xấu hổ.

“Tại sao?”

“Anh vừa mới.......vừa mới nhìn em ngủ như vậy?”

“Anh chỉ là đang so sánh mấy phút đồng hồ lúc em vừa tỉnh lại mà thôi.” Gương mặt tuấn tú của Hầu Quang Uy xuất hiện nụ cười. “Anh muốn nhớ kỹ gương mặt của em.”

“Ngu ngốc.” Liễu Ngạn Huân nhẹ quở trách y, “Bộ dáng lúc ngủ có gì đẹp mắt?”

“Anh chỉ là muốn xem em a!” Hầu Quang Uy dùng sức ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, thật sâu mυ"ŧ lấy mùi vị trên người hắn. “Trước lúc gặp em, anh vẫn cho rằng anh đã không còn biện pháp để yêu nữa.......”

“Đừng nói nữa.”Liễu Ngạn Huân ôn nhu ôm lấy đầu của Hầu Quang Uy nói. “Hiện tại anh không phải là đang yêu em sao? Chúng ta có thể cùng nhau tạo ra hạnh phúc.”

Hầu Quang Uy ngẩng đầu nhìn Liễu Ngạn Huân. “Có thật không?” Y để sát vào môi Liễu Ngạn Huân, “Nhưng em còn chưa nói em có yêu anh hay không đâu?”

“Anh.......” Liễu Ngạn Huân có chút tức giận. “Anh tên khốn kiếp này! Em......Em cũng đã cho anh ‘làm’ rồi, anh còn bất mãn cái gì?”

“Làm?” Hầu Quang Uy hôn hắn, “Nha......Dường như có a!”

“Cái gì gọi là dường như có?” Liễu Ngạn Huân nghĩ tới kí©ɧ ŧìиɧ tối hôm qua, trên mặt liền một trận xanh một trận trắng.

“Gần đây trí nhớ của anh không tốt lắm.” Hầu Quang Uy nhìn gương mặt hắn, khẽ hôn lên cổ. “Em phải nhắc nhở anh, mới có thể làm cho ánh ấn tượng sâu sắc được.”

“Cái gì?” Liễu Ngạn Huân trợn to hai mắt, không thể tin nhìn y. “Chẳng lẽ.......Anh còn muốn nữa?”

“Đúng vậy! Làm sâu thêm trí nhớ của anh a!” Hầu Quang Uy hôn hắn, tay bắt đầu ở trên người hắn không an phận lên xuống.

“Không được a!” Liễu Ngạn Huân kinh hô.

Hầu Quang Uy lộ ra nụ cười xấu xa, bởi vì y đã nắm giữ chỗ yếu hại của hắn.

Liễu Ngạn Huân cau chặt lông mày, “Anh còn ngại không đủ sao?”

“Dĩ nhiên không dủ, anh muốn mỗi một tấc da thịt trên người em đều có khắc kí hiệu của mình!”

“Không nên!” Hắn còn muốn tránh thoát khỏi ma chưởng.

“Em không được cũng phải được!”

Hai người cười cười nháo thành một đoàn, ở trên cái chăn trắng noãn lại một lần tái diễn thời thề yêu thương.

Hy vọng lớn nhất của hai người lúc này, là thời gian đủ dài để có thể vĩnh viễn hưởng thụ hạnh phúc này.......

“Cậu xác định là cậu muốn tự mình lái xe đi tìm thiếu gia sao?” Joel ở trong sân đối với Liễu Ngạn Huân hô.

“Đúng a! Tôi nghĩ cho y một kinh hỉ.” Liễu Ngạn Huân ngồi ở trên ghế lái nở nụ cười.

Ngày đó, Liễu Ngạn Huân cùng Hầu Quang Uy ở trong phòng nhỏ đợi suốt hai ngày, mới ở trong buổi khai mạc công ty áo cưới Elizabetta hiện thân.

Dĩ nhiên, hai người xuất hiện lần nữa, vẻ mặt cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, bởi vì có tình yêu phát sinh giữa hai người trong lúc đó.

“Tôi nghĩ y sẽ rất cao hứng.” Joel hướng hắn nháy mắt.

Liễu Ngạn Huân bắt đầu khởi động máy, đột nhiên như nghĩ đến cái gì nhô đầu ra. “Joel!”

“Ừ?”

“Cảm ơn khích lệ đêm hôm đó của anh.” Hắn cười nói tạ ơn.

“Không khách khí, mau mau đi đi!”

Nhìn Liễu Ngạn Huân nghênh ngang lái xe rời đi, Joel lúc này mới xoay người, tự nhủ hỏi: “Bon họ sẽ có hạnh phúc sao?”

Hắn ngồi chồm hổm xuống, vuốt ve Ken bị trói trong sân. “Nhất là thiếu gia,” trong mắt anh hiện lên đau thương. “Hi vọng cậu ấy có thể không cần chịu khổ nữa a........”

“Ô.......”

Ken thuận theo để cho Joel vuốt ve, phát ra tiếng kêu to giống như đồng ý.

Lúc mới vừa khai trương công ty áo cưới Elizabetta.

“Đâu chính là bảng báo cáo thu hoạch của công ty từ khi khai mạc đến giờ, xin mời ngài xem qua.” Jenny đem báo cáo trình lên.

Hầu Quang Uy nhìn một chút liền khép lại.

“Xong rồi?” Jenny kinh ngạc nhìn y.

“Có cái gì đẹp?” Y duỗi cái lưng mệt mỏi, lộ ra chiêu bài nụ cười ngốc nghếch, “Dù sao Phi Lực thúc thúc cũng thay tôi nhìn qua một lần.”

Jenny kinh ngạc giật mình nhìn y, nhưng ngay sau đó lại nói: “Nhưng ngài mới là người lãnh đạo Elizabetta không phải sao?”

“Chuyện của công ty giao cho Phi Lực thúc thúc không phải là được rồi sao?” Y khẩu khí nhàn nhạt nói.

“Ách......Nếu như ngài nói như vậy........”

Jenny có chut thất vọng, vốn cho là dạ tiệc tối hôm đó, Hầu Quang Uy nói ra mấu chốt, trở nên thông minh, không nghĩ tới y vẫn chỉ là một phú gia công tử.

“Julia tiểu thư! Julia tiểu thư! Cô không thể vào phòng làm việc.......”

Thanh âm la hét ầm ĩ vang lên không ngừng ở ngoài cửa, kinh động đến hai người trong phòng làm việc. Sau một trận xôn xao, Julia mặc một thân quần áo màu đỏ nổi giận đùng xuất hiện ở trước cửa.

“Tôi đi xuống trước.”

Jenny vội vã rời đi, chỉ còn lại một người đang an tĩnh xử lý công việc và một người tràn ngập lửa giận trong văn phòng.

“Hầu Quang Uy!” Julia dùng giọng điệu tiếng Trung rống to hết sức.

“Em khỏe chứ lâu như vậy rồi còn dùng tiếng Trung nói chuyện với anh.” Hầu Quang Uy hài hước, “Tiếng Trung của anh không tốt, dùng tiếng Anh nói đi!”

“Anh rốt cục là muốn cùng người nam nhân kia dây dưa bao lâu?” Tròng mắt xinh đẹp của Julia lộ ra một tia chán ghét, “Loại chuyện này ở Đài Loan có lẽ là một mánh lới, có thể khuấy động thị trường, nhưng anh có nghĩ tới hay không, tại tổng công ty ở Anh quốc, còn phụ thân của anh và một số thân thích quý tộc thì làm sao bây giờ? Anh cho rằng có thể sống dước sức ép này bao lâu?”

Hầu Quang Uy nhíu mày. “Em đang ở công ty của anh gây xôn xao lớn như vậy, chính là vì nói với anh những chuyện nhàm chán như vậy?”

“Cái này không có nhàm chán!” Julia hoàn toàn không để ý tới hình tượng thục nữ của mình mà rống to, “Anh hại tôi mất sạch danh dự, mặt mũi cũng mất hết! Nếu như anh còn là một người nam nhân, nên biết đạo lý quan trọng, mau cùng tôi kết hôn, làm sáng tỏ tất cả chân tướng của chuyện này.”

“Chân tướng?” Hầu Quang Uy khinh miệt phun ra mấy chữ này. “Cô thật sự yêu tôi sao? Cô chỉ yêu cái bảo tọa phu nhân có quyền lực cùng tiền bạc xếp đầy mà thôi?”

“Anh......Anh đang nói cái gì?” Mặt Julia liền biến sắc, “Trước kia anh cũng sẽ không nói với tôi những lời này! Anh uống lộn thuốc rồi sao? Chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước không phải sao?”

Y cười lạnh, đối với nữ nhân tầm thường trước mắt này cảm thấy ác tâm.

“Tôi sẽ không kết hôn.” Hầu Quang Uy nhìn nàng, nói từng câu từng chữ: “Cho dù cô có dùng thế lực của cha cô tới dọa tôi, tôi cũng sẽ không cùng cô kết hôn.”

“Anh đối với người nam nhân kia là thật lòng sao?” Julia không thể tiếp nhận được, “Một mỹ nhân giống như tôi, có điểm nào so ra kém hơn hắn?”

“Tình yêu không liên quan đến giới tính.”

“Tại sao?” Thanh âm của Julia nghe giống như là bị cái gì đó đè nén. “Tại sao anh lại muốn yêu một người đàn ông?”

Nàng nhào vào trong ngực của Hầu Quang Uy, bả vai mảnh khảnh không ngừng lay động.

Hầu Quang Uy ngây ra một lúc, y không nghĩ tới Julia sẽ có hành động này.

“Quang......” Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người mở ra, nụ cười của Liễu Ngạn Huân trong nháy mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cứng lại.

“Ngạn Huân!” Hầu Quang Uy vội vàng đẩy Julia ở trước ngực ra.

“Ách.......” Liễu Ngạn Huân nhất thời luống cuống tay chân, “Chốc nữa em quay lại.......”

“Không cần.” Julia lưu loát dùng tiếng Trung lạnh lùng nói: “Tôi còn không bi thảm đến mức để cho ‘tình nhân’ của vị hôn phu tới đồng tình tôi!”

“Julia!”

Hầu Quang Uy ý bảo nàng đừng nói tiếp nữa.

“Tôi có nói sai sao?” Julia nhìn Hầu Quang Uy, “Vì trở thành vợ của anh, tôi khổ luyện tiếng Trung, nghiên cứu văn hóa Trung Quốc, chính là vì muốn có điểm chung với anh, có cùng chủ đề.......” Nàng xoay người chi vào Liễu Ngạn Huân, “Mà đây chính là kết quả anh báo đáp tôi cùng cha đó sao?”

Tâm của Liễu Ngạn Huân vì những lời nói này mà thiếu chút nữa đã ngừng nhảy lên.

Ở trong quá khứ của Hầu Quang Uy, Julia vẫn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của y, mà hắn thì sao?

Hắn chẳng qua là một người may mắn tìm được một người thật lòng yêu mình, còn lại, cái gì cũng không có.

Trong mắt Hầu Quang Uy không mang theo tình cảm đồng tình, “Hắn so với cô thì yêu tôi hơn.”

“Anh cho rằng tôi không đủ yêu anh?” Con ngươi của Julia như muốn phun lửa, “Tôi cũng giao ra tâm của chính mình như vậy a......”

“Cô chẳng qua là vì tranh giành quyền lợi mà thôi.” Hầu Quang Uy cười lạnh nhìn nàng. “Từ nhỏ đến lớn, cố chưa bao giờ thua qua, hiện tại chỉ bởi vì không chiếm được thuận theo của tôi, mà không cam lòng thôi.”

Hầu Quang Uy nói chuyện đánh trúng chỗ đau của Julia, mặt của nàng thoáng cái chuyển hồng, nàng không nghĩ tới Hầu Quang Uy lại không để mặt mũi cho nàng như vậy.

“Hừ!” Nàng tàn bạo trừng mắt nhìn bọn họ một cái, bước nhanh đi về phía cửa, trước khi đi còn quăng lại lời nói ngoan độc. “Phụ thân của anh tuần lễ này sẽ đến Đài Bắc, đến lúc đó anh nghĩ biện pháp mà giải quyết chuyện này, tôi sẽ không có gật đầu đáp ứng giải trừ hôn ước, điểm này anh cũng đừng quên!”

Cửa phòng làm việc bị dùng sức đóng sầm lại, trong phòng liền khôi phục an tĩnh.

Hầu Quang Uy thở dài một hơi, đặt mông ngã ngồi lên ghế sa lon. Thiên kim tiểu thư Julia này tình tình thật là phiền phức.

Y nhìn Liễu Ngạn Huân, “Tới đây.”

Liễu Ngạn Huân đến gần bên cạnh y, trầm mặc không nói, cũng không chịu tới quá gần y.

Hầu Quang Uy dùng lực kéo lấy cánh tay hắn, hắn một chút cũng không để ý liền ngã vào trong ngực của Hầu Quang Uy.

“Tại sao không nói chuyện?” Hầu Quang Uy thâm tình nhìn hắn, dùng bàn tay to nhẹ vỗ về nam nhân y yêu.

“Em thật sợ hãi.......” Hắn ngập ngừng.

“Sợ Julia?”

Liễu Ngạn Huân rủ xuống mi mắt, cặp con ngươi đen nhánh bị hàng lông mi thật dài che lại.

“Em không nói thì làm sao anh biết a?” Hầu Quang Uy nhẹ nhàng vuốt tóc của Liễu Ngạn huân, trên khuôn mặt bi sầu anh tuấn của hắn hạ xuống vô số cái hôn. “Không nên bị lời nói của người đàn bà kia hù dọa a, nàng từ nhỏ đã không thương ai, chỉ yêu nhất chính mình.”

“Anh thật sự muốn cùng phụ thân trở mặt thành thù?” Liễu Ngạn Huân ngẩng đầu lên, trong mắt là xót thương khi tình nhân bị chịu ủy khuất. “Anh ở Anh quốc cũng ăn không ít khổ rồi sao? Vì thay anh cùng mẹ anh tranh giành một nơi để ở, anh cũng đã bị khổ nhiều rồi, em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”

“Em đang ở đây nói những thứ gì?” Hầu Quang Uy ôm chặt hắn, “Làm sao em lại có những loại ý nghĩ này? Anh chưa từng đem việc yêu em thành một loại khổ sai a.”

“Nhưng anh bây giờ không phải là đang muốn từ trên tay Phi Lực thu hồi lại quyền quản lí sao? Bầy giờ đang trong lúc mấu chốt, sự xuất hiện của em không phải giống như châm ngòi nổ? Để hôn sự của nữ nhi gã.....”

“Em không cần lo lắng.” Hầu Quang Uy an ủi hắn, “Nếu không có dùng hết sức nắm chặt, anh tuyệt đối sẽ không đả thảo kinh xà.”

“Nhưng là......”

“Sự xuất hiện của em đích xác là chuyện ngoài dự liệu,” Y thâm tình nhìn người yêu say đắm, “Nhưng anh lại hết sức cảm tạ thần linh đã cho anh gặp em.” (Oa oa oa, so.....so lãng mạn….>///<) “Nhưng nếu sự tồn tại của em là nguyên nhân đi tới trở ngại của anh,” Liễu Ngạn Huân nhìn y, từng câu từng chữ từ từ nói: “Vậy thì từ bỏ em đi!” “Em tên ngu ngốc này!” Hầu Quang Uy gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy Liễu Ngạn Huân thật chặt. “Em sao lại có nhiều ưu sầu như vậy? Tại sao em luôn chỉ nghĩ cho anh? Anh hi vọng anh cũng nhìn thấy trên mặt em mang theo nụ cười, những chuyện này để anh tới gánh vác là được rồi......” “Đừng nói như vậy!” Liễu Ngạn Huân che môi y, “Tình yêu không phải ở một phía, anh đừng nói một mình gánh tất cả trách nhiệm!” Vậy em cũng đừng chỉ để ý đến một mình anh!” Hầu Quang Uy nghiêm túc, “Em không phải đã cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ sao? Trừ anh ra, chẳng lẽ em còn người khác để dựa vào sao?” “Cũng bởi vì lòng em không có trở ngại, cho nên mới có thể yêu vô oán vô hối, toàn tâm toàn ý.” Liễu Ngạn Huân mỉm cười, những lời này làm cho Hầu Quang Uy không còn lời nào để nói. “Em đi theo anh.” Hầu Quang Uy đứng dậy, lôi kéo Liễu Ngạn Huân đi vào phòng làm việc. “Tại sao?” “Anh để em nhìn một vật.” Thời điểm cửa mở ra, Liễu Ngạn Huân trừng lớn hai mắt. Thấy lễ phục tân nương màu trắng được bày trong căn phòng nhỏ, hắn không khỏi than thở ra tiếng, xiêm y hoàn mỹ được dày công thiết kế kia làm cho hắn thấy thật tươi đẹp. “Đẹp sao?” Hầu Quang Uy cười, “Đây là tác phẩm mới anh chuẩn bị vào mùa đông đẩy ra.” “Tác phẩm của anh?” Liễu Ngạn Huân giật mình nhìn y. “Cái áo này là anh thiết kế?” “Em cho rằng Phi Lực biết điều một chút để anh ngồi ở vị trí này, chỉ đơn giản vì anh là con độc nhất của ba sao?” Hầu Quang Uy đắc ý cười, “Anh thế nhưng cũng đã từng học qua, cũng đặc biệt tốt nghiệp ở trường thiết kế thời trang.” “Thật là đẹp!” Liễu Ngạn Huân vỗ về áo cưới kia, lấy một giọng hâm mộ nói: “Mặc cái áo cưới này vào tân nương nhất định có thể nhận được hạnh phúc.” “Mẹ của anh không có mặc qua áo cưới.” Khẩu khí Hầu Quang Uy trầm xuống. “Nàng đến chết cũng yêu người phụ thân phong lưu kia của anh, cho là hắn sẽ có một ngày quay đầu lại.” “Quang Uy........” Liễu Ngạn Huân nhìn y, không biết nên nói an ủi y như thế nào. “A!” Đang lúc hắn do dự, Hầu Quang Uy lại lấy sa che đầu phủ lên đầu của hắn. “Anh đang làm cái gì?” Hăn xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ muốn giật xuống sa che đầu đang ở trên đầu mình. “Em là một nam nhân a! Anh thiết kế cái này là để cho nữ hài tử.......” “Cái này anh vốn là thiết kế cho tân nương tương lai.” Nụ cười của Hầu Quang Uy ở bên ngoài lộ ra vẻ mông lung. “Tân nương tương lai?” “Đối với em anh là trăm triệu lần không nghĩ tới, anh đã yêu một người đàn ông.” Y cười thoạt nhìn giống như một đại hài tử. “Quang Uy.......”Trong nháy mắt đó, hắn hiểu được tâm ý của Hầu Quang Uy. Ngữ khí của hắn nghẹn ngào, giống như là có chút vô lực thừa nhận hạnh phúc đến chậm này. “Em là nam nhân, không có cách nào thay anh sinh con, cũng không có biện pháp giống như nữ nhân ở nhà thay anh thu xếp việc nhà, em......Em chỉ là một người cuồng công việc........” “Nhưng là anh yêu em.” Hầu Quang Uy cách mạn sa màu trắng hôn Liễu Ngạn Huân. “Em cảm thấy em dường như đang nằm mơ.” Liễu Ngạn Huân cầm lấy sa mạn, ánh mắt trở nên hết sức mông lung. “Sao nói như thế?” “Trước kia thời điểm ở cùng một chỗ với Tống Hoàn Minh, em có tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.” Hắn sờ sa mạn, “Cả hai phải giấu giấu diếm diếm, trốn trống tránh tránh,ngay cả người nhà cũng không có biện pháp tha thứ em cùng nam nhân ở bên nhau.......” “Đừng nói nữa!” Hầu Quang Uy nhẹ cau mày, bỏ sa mạn trên tay hắn ra, hôn hắn thật

sâu, đem hắn đẩy đến bức tường. “Nơi này là phòng làm việc.” “Anh nói có thể thì có thể!” Hầu Quang Uy lại lần nữa đặt môi lên môi hắn, khéo xuống khóa quần tây. “A!” Liễu Ngạn Huân vừa thẹn vừa giận, lại vô lực phản kháng áp bách ngọt ngào này. “Rất thoải mái sao?” Hầu Quang Uy tại tai hắn mập mờ nói nhỏ, còn bàn tay y thì trên vật ấy ôn nhu mà trêu chọc kí©h thí©ɧ. “A.......Ừ.......” Hắn dùng lực cắn môi, nhưng vẫn phát ra thanh âm rất nhỏ. “Cảm giác rất tốt, có đúng không?” “A!” Hắn chịu đựng không nổi tình nhân cường lực tấn công mạnh, rốt cục phát ra thanh âm. “Hảo bổng, nơi này của em thật đẹp.” Hầu Quang Uy cố ý nói những lời làm người ta mặt đỏ tim đập, một ngón tay tiến vào trong nụ hoa của hắn. “Không nên ở chỗ này.” Liễu Ngạn Huân thở hổn hển, du͙© vọиɠ cũng từ từ ngẩng đầu. “Hơn nữa.......Có đau.......” “Anh kêu Joel mua cái này.” Hầu Quang Uy cởi ra y phục của hắn, vừa lấy ở trong túi quần ra trơn tề. “Em nhìn, như vậy em sẽ không đau đớn.” Liễu Ngạn Huân đỏ mặt, chuyện tình của hai người bọn họ, tựa hồ cũng chạy không khỏi bị vị quản gia tỉ mỉ này nắm trong tay. “A!” Trơn tề theo ngón tay tiến vào trong thân thể của hắn. “Em thật xinh đẹp,” Hầu Quang Uy thở hào hển, nhìn Liễu Ngạn Huân trần như nhộng, “Ngay cả nơi này cũng lộ ra ướŧ áŧ trong suốt!” “Không nên nhìn nữa!” Liễu Ngạn Huân cong người lên, muốn trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của y. “Không được!” Hầu Quang Uy dùng thân thể của mình đè lại hắn, giống như đứa trẻ đùa dai. “Anh muốn nhìn thấy tất cả trên cơ thể em, một tấc thân thể em cũng là của anh!” Vật to lớn nóng như lửa của y không chút nào báo động trước xỏ xuyên qua thân thể Liễu Ngạn Huân. “A!” Trên thân thể của Liễu Ngạn Huân bị lây dính một tầng mồ hôi mỏng, da trắng của hắn thoạt nhìn giống như mỹ nam tử trong bức tranh đông cung mỹ lệ.”Đi vào một chút nữa.......” “Nếu nữa là đau đó!” Hầu Quang Uy ở trên người hắn luật động như cũ. “A........A........Quang........Quang Uy........” Liễu Ngạn Huân nắm chặt lấy bả vai của Hầu Quang Uy, trong miệng không ngừng gọi tên của y. “Anh yêu em.” Hầu Quang Uy thở hào hển, ở trên người Liễu Ngạn Huân lưu lại rất nhiều ấn ký. “Em.......Em cũng vậy.......” Hắn rất yêu người nam nhân trước mắt này, hắn có thể vì Hầu Quang Uy mà trả giá tất cả. “Không nên rời em đi.......” Hắn ôm chặt đầu Hầu Quang Uy, để cho y càng thâm nhập vào sâu trong mình. “Anh sẽ không rời em đi.” Hầu Quang Uy trấn an hắn, “Anh muốn em cũng ở lại bên cạnh anh cả đời!” “A!” Ở trong tiết tấu kí©ɧ ŧìиɧ cuồng nhiệt, hắn dần dần đón nhận hết thảy những gì Hầu Quang Uy cho hắn........
« Chương TrướcChương Tiếp »