Cả tỉnh đều háo hức đi xem đám cưới con trai ông bà Tỉnh Trưởng Nguyễn Bá Hảo cưới con gái thương hào Trần Gia Thành . Hai gia đình đều tiếng tăm . Cả mấy năm về trước thiên hạ đã biết, cái đám cưới nầy trước sau cũng diễn ra. Vì bà Tỉnh Truởng Ngọc Huệ và bà thương hào Cát Sa rất thân nhau, những lúc đậu chén Tứ Sắc, hai bà tỏ ra tình thông gia gắn bó lâu dài trong tương lai.
Hai bà còn đưa lên cao con trai con gái của mình, ca ngợi công danh sự nghiệp của chúng lỗi lạc trên đời chẳng ai sánh bằng. Các ông, các bà trong chén bạc, kẻ khen, người chê, người nịnh bợ đều có cả. Kẻ khen, khen hùa hùa ra mặt cùng với kẻ nịnh một bầy. Còn kẻ chê cũng lắm nhưng lời chê bai không ai nói thẳng, nói ngay mà xầm xì sau lưng hai bà ấy. Ngay cả những người thẳng thắn cũng chỉ thốt lên những lời mĩa mai là, giọng nhà giàu có gang có thép hoặc con nhà giàu, quyền thế mạnh thì cho là chúng khôn ngoan, thông minh. Con nhà nghèo, dân đen làm việc sai quấy thì liệt vào hạng dốt nát, đần độn. Sự đời là thế, nênhai bà có tiền, có của, có danh phận tha hồ tô son, điểm phấn,vẽ rồng, vẽ phụng, con trai, con gái của mình.
Nguyên nhân từ hai cửa miệng của hai mụ đàn bà mà cả cái tỉnh nhỏ nầy chú ý ngày đám cưới của chú rễ Nguyễn Bá Hùng sánh duyên cùng cô dâu Trần Tú Sương.
Hùng và Sương là đôi uyên ương được hai bà mẹ ca ngợi với thiên hạ nhưng dân trong vùng ,Hùng ngoài hai mươi tuổi, học hành lơ tơ mơ, đang làm lính kiểng trong dinh Tỉnh trủởng. Nói một cách rõ ràng đứng đắn là làm lính cho cha để khỏi ra tiền tuyến đối diện với kẻ thù. Cũng có lý do cho sự tránh né đó là ông bà Tỉnh trưởng chỉ có duy nhất đứa con này mà thôi.
Đứa con trai duy nhất trong gia đình có luật lệ khỏi đi lính. Nhưng ông Hảo ra vẻ anh hùng trong thiên hạ là bất luận trai thời chiến phải lên đường nhập ngũ tòng quân, làm tròn bổn phận, bất luận con ông cháu cha. Và ông đã thực hiện cụ thể trong gia đình để làm gương cho mọi tầng lớp dân chúng mà dân chúng kề sát bên ông là ở cái tỉnh lỵ nhỏ xíu nầy. Nhưng việc ông cho thằng con trai nhập ngũ rồi về làm việc phất phơ dưới trướng ông làm lắm người cười vải đái.
Hùng có máu con sen,nghĩa là thích đυ. con sen trong nhà hơn là kiếm gái bên ngoài. Một anh lính bên trong tiết lộ, bà Huệ rầu thằng con trai lắm. Có một vụ Hùng đυ. con sen, bị nó la hoảng, nếu bà không nhanh trí dàn xếp thì cái tòa Tỉnh trưởng thối hoắc và chức vụ của ông Hảo có thể bay theo ngọn gió lèo.
Câu chuyện Hùng đυ. con sen là một thiên tình sử ở trong cái tỉnh nhỏ nầy. Dân chúng bàn tán một dạo đến nổi ông Hảo phải ra thông cáo chạy tội bằng cách đổ tội cho quân thù tuyên truyền với mưu toan tấn công tỉnh lỵ. Dân ngu khu đen, ngắn cổ thấp giọng nghe vậy són đái trong quần nên đồng thanh nhất tn kết hợp với tòa tỉnh bảo vệ quê nhà… Nhờ thế tỉnh êm ru, bà re.
Chính quyền trung ương khen đáo khen để ông Hảo được gắn huy chương lia chia trong mọi chiến dịch được đề ra. Vì thế, ông Hảo vững như ghế đóng cọc cái chức Tỉnh trủởng. Về sau khi biết truyện hậu cung trong dinh thì dân chúng mĩa mai, cái ghế Tỉnh Truởng muôn năm cho ông Hảo.
Về những đời tư nổi tiếng của con gái bà thương hào Cát Sa không toàn thể bàng dân biết nhưng một số khá đông rất tường tận. Và khi cô ta sắp sửa về làm dâu ông bà Tỉnh truởng thì tiếng xầm xì về cô mới khởi sự. Vì người ta ngạc nhiên khi Hùng đi cưới Sương về là ru vợ .
Tú Sương đã ngoài hai mươi tuổi. Cô ta biết ăn chơi từ thuở mười bảy. Nàng có những bốn chị em và là tnlởng nữ của ông bà Thương Hào, cô thay đổi nhân tình như thay qυầи ɭóŧ. Cuối cùng nàng dừng lại ở Hùng nhưng người ta không nghĩ ra được lý lẽ khi Hùng cùng Sương dừng bước giang hồ ở khúc đường mà cả hai đang nổi tiếng về mọi thứ ăn chơi trong cái tỉnh nầy. Một số người tự vổ ngực biết truyện dưới gầm giường của kẻ khác thì bảo rằng : hai đứa nó dừng bước giang hồ vì chúng đã gặp nhau ở cái đích lý tưởng đạt được.
Sự mù mờ về cái đích ấy ai cũng muốn tìm hiểu. Đó là truyện đôi lứa: Truyện đυ.. Truyện đυ. lạ lùng mà ai cũng muốn nghe dù trên đời này chẳng ai muốn nói ra mà ai cũng đều đυ. cả.
Truyện đυ. của Hùng do những người tay trong kể lại dài thườn thượt như pho truyện chưởng của tác giả nổi tiếng Kim Dung. Họ truyền khẩu ra ngoài, lắm người thêm gia vị, thêm mỡ, hành, tiêu muối…mà giọng nói có duyên thì lắm người theo dõi nhất là những tay da^ʍ hoặc những tay liệt dương nghe được với lòng ham muốn chống được bệnh liệt ©ôи ŧɧịt̠.
Bây giờ đám cưới của Hùng và Sương đã chính thức diễn ra thì người ta không còn kể chuyện úp mở với nhau. Người ta bảo đám cưới của hai tay đυ. nổi tiếng. Từ đây con sen của ông bà Hảo Huệ không còn lo sợ Hùng kéo vào nhà kho, đυ. hằng giờ khi ông bà bận công việc hay đi công tác. Còn ông bà thương Hào Cát Sa cũng không còn sợ cô con gái đang đêm đưa trai về nhà đυ. mà nàng rên sướиɠ đến độ ở phòng bên, ông bà phải thức giấc. Cũng giống như cái độ ông bà còn nghèo khó cơ hàn, cư ngụ bên đường rầy xe lửa, đêm trở về sáng đã đυ. nhau kịch liệt vì chuyến tầu sáng hú còi vào tỉnh, và rồi có nàng ngày nay.
Những nhân tình, nhân ngãi của Sương ở trong tỉnh cũng có, ở các tỉnh cũng có. Cứ mỗi lần ông Thành di chuyển cư ngụ ở các địa phương là nhân tình lại nẩy sinh ở Sương. Đành rằng con gái đang ở độ mơn mởn, cặρ √υ" nẩy nỡ, lông l*и dồn dập mọc lên, mu l*и tray gò thì nứиɠ l*и, mồng đóc nhô ra giữa hai mép l*и thì liên miên nứиɠ làm sao tránh khỏi. Gặp đứa biết kềm hảm không nói làm gì, còn gặp đứa chịu không nổi thì đưa l*и cho trai đυ. đâu phải hiếm hoi trên đời.
Sương mình dây, nẩy nỡ đẩy đà. Nàng biết làm đỏm, biết liếc mắt đưa tình sớm sũa thì đòi được đυ. là chuyện thường tình đối với nàng vì không ai giải quyết được cái nhựa sống vượt bực sung mãn của cơ thể nàng. Bà Sa rất tinh mắt về cô con gái nhưng bà cũng nghĩ lại bản thân mình khi còn ở tuổi của con gái bà cũng đυ. như giặc cho đến khi gặp ông thương gia mới yên bề khăn gói. Suy bụng ta ra bụng con gái, bà an ũi, truyện ni rồi có đó. Bà cũng như thế mà bây giờ có thua ai đâu, ngược lại còn được thiên hạ kính nễ về sự quí phái, giàu sang kém chi bọn quí tộc, khoa bảng.
Ông Thành là một người rất tin tưởng về số mạng. Khi ai luận về cái tên mang vào thân là định mệnh của từng người thì ông khó bề tránh được tiếng thở dài. Ông không hề than thở về đứa con gái lớn nhất trong gia đình mặc dầu ông biết được nhiều chuyện cề đửa con kỳ cục. Bà Sa lắm lần đề cập đến tư cách của Tú Sương thì ông gạt ra ngoài tai, không buồn nghe, viện cớ, rồi nó cũng phải có chồng như cuộc đời của bà. Thế là bà Sa nguẩy đít bỏ đi. Hoặc những khi ông thèm l*и bà mà vợ cứ bèo nheo thì ông làm mặt nóng tánh để có dịp đè bà ấy ra mà bú l*и nhưng không đυ.., làm bà vợ uất lên muốn khóc thành tiếng.
Có những đêm khuya thanh vắng, hai vợ chồng mất ngủ, chuyện trò trăm chuyện rồi cũng chán. Ông lộ bộ mặt chán nản, thất vọng khi bà mò ©ôи ŧɧịt̠,thèm đυ.. Ông phải xoay qua nói chuyện định mệnh về cái tên ông đang mang để vợ thông cảm, trung thành với ông, đừng nổi chứng, nứиɠ l*и, mang nó đi đυ. bậy thì đời ông thêm tăm tối. Vì thế, mỗi lần vợ ông theo những chiếu bạc tứ sắc là ông lo sốt vó.
Nhiều lúc Ông Thành nhìn vợ mà nói rằng:
– Bà là vợ, chuyện trên giường, trên nệm, bà cho tôi nói thô tục cho thoãi cái da^ʍ, thì với tuổi tác của tôi và bà mà mất đυ. thì đau thận quá. Bấy lâu nay tôi thèm l*и, chỉ có bú. Bà thì thèm ©ôи ŧɧịt̠ tôi biết. Tôi bú l*и, bà cũng sướиɠ. Bú ngày này qua ngày nọ, qua tháng kia, bà có nứиɠ, có thích nhưng vắng ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и cũng gây phiền cho bà không nhỏ. Còn tôi,ban đầu cứ nghĩ đơn giản, ©ôи ŧɧịt̠ xuội đứng dậy không được không phải vì tôi mà vì bệnh gì đó. Hy vọng bú l*и bà là phương pháp chữa trị cho ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ cứng trở lại ngày xa xưa. Không dè ngày lại trôi như dòng nước dưới cầu, tôi cứ bú l*и mà chẳng đυ. cái nào. Cho nên tôi nói,bà để bụng, chuyện con Sương, bà thường than phiền này nọ…riêng tôi, tôi mừng, mừng bây giờ nhưng mai hậu thì chẳng biết ra sao. Vì nó mà liệt l*и như tôi liệt ©ôи ŧɧịt̠ thì cái hạnh phúc của nó đổ xuống cầu xí chẳng có ma nào muốn đem đi đổ mà để đó tạo những câu chuyện đàm tiếu cho vui như Tết thì bỏ mẹ cả tôi lẫn bà. Lúc đó thông gia cũng đều là cứt lỏng cả.