Thân hình nàng thon, với ngực trần chứa hai vυ" nổi bật hấp dẫn khi được ngắm từng đường nét. Đôi vυ" của Tú Sương đầy khêu gợi khát muốn cho người được ngắm. Cặρ √υ" chổng sừng tlâu không dễ thường thấy. Vυ" nàng cứng từ núʍ ѵú cho đến bầu vυ".
Bây giờ chàng đứng xa tầm tay nhưag cặρ √υ" ấy chàng đã từng bóp, xoa,và bú dài hơi trên đó Bây giờ chàng chỉ ngắm thôi. Ngắm để tận hưởng rồi mất đi cũng là dịp cuối cùng được trông thấy cụ thể.
Đôi mắt Lý Tòng trôi dài xuống phía dưới. Hai hông chắn eo, ôm lấy bụng thon dẹp cho đôi vế nở ra cùng với cặp mông nhô tròn ở phía sau. Những đường nét ấy tạo cho mu l*и nổi gò. Nàng đứng đó, l*и đã khép lại. Chòm lông trên mu l*и nổi bật. Khe l*и dấu kín như chốn thâm cung khó khăn tìm hiểu. Hai mép l*и ẩn hiện khi nàng thay đổi thế đứng. Đôi chân dài chống thẳng cho l*и dày mu khó từ chối nụ hôn hay bú, liếʍ trên đó.
Tú Sương hầu như không còn chịu đựng những cái nhìn thiết tha thèm muốn cùa người yêu mà nàng không nghĩ ngoài vấn đề nào nữa mà chỉ còn lại lòng thương yêu vì nàng cho rằng Lý Tòng đã phải mất hết.
Tú Sương trờ tới sát bên Lý Tòng. Nàng ôm lấy khuôn mặt chàng và hôn tới tấp. Lý Tòng sờ vυ" thả tay sờ l*и nàng. Chàng xoa nhẹ nhàng trên mu, đầu hai ngón tay vào giữa khe l*и.
Chàng và nàng cùng ngất lên. Rồi Tú Sương buông chàng và Lý Tòng cũng tự động ngừng hẳn những gì ham muốn. Tú Sương mặc vội áo quần. Sau đó nàng hôn chàng và không quên tỏ thái độ của sự yêu đương dù là dịp cuối cùng bằng cách nàng ngồi xuống bú ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xíu của Lý Tòng.
Chàng sướиɠ tê ngất lên của môt người đầy mặc cảm vì ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ như con nít. Tú Sương bú thật lâu. Côи ŧɧịt̠ chàng nứиɠ mà chẳng chịu xuất khí. Lý Tòng ấm ức ở chỗ đó. Tú Sương ngừng bú ©ôи ŧɧịt̠. Nàng đứng dậy vội vàng ra cửa. Nàng bước đi thật nhanh không ngoái đầu nhìn lại. Lý Tòng ngẩn ngơ nhìn theo không một phản ứng. Mà quá đột ngột chàng không lường được nàng rời chàng thật nhanh và khi chàng chợt tĩnh thì Tú Sương đã khuất ngoài cánh cửa.
Một mình đứng trên sàn nhà, sự cô đơn, hiu quạnh, nổi sầu bi dâng ngập cõi lòng. Một buổi chiều tàn tạ bao trùm cả căn nhà. Chàng thơ thẩn như người mất trí…
.. Sáng nay nhớ lại, giấc mơ chiều hôm qua như giấc mộng mà chàng không thể hiểu rằng thật hay hư. Bên ngoài có tiếng cười nói xôn xao. Chàng nghe rõ được chữ mất chữ còn về sự xôn xao đám cưới con trai ông Tỉnh và con gái thương hào. Lý Tòng ngồi chết lặng của người vọng tưởng đi tìm cây nhân sinh ở cõi xa, mờ mịt…
Ông Hảo và Bà Huệ xúng xính trong y phục cỗ truyền thuộc giai cấp quí tộc hoàng gia thời phong kiến còn le lói tồn Trữ như bậc thức giã bảo vệ văn hóa truyền thống. Ông Hảo áo dài tay rộng, vải lụa dệt chữ thọ màu vàng hoe hợp trên vải cùng mầu. Khăn đóng cũng mầu vàng vô cùng trang trọng của một vị quan tứ trụ chuẩn bị đại lễ triều đình.
Ông mặc chiếc quần lụa trắng phau như bọt biển vỗ vào bờ đại dương. Ông không đi giày Tây mà ướm vào đôi dép hạ da đen láng cón. Toàn thân ông đều là những món hàng mới cắt chỉ ngoại trù cái đồng hồ Oméga và điếu xì gà trên môi là loại tân thời. Nên nhìn ông có phần cái nọ đυ. má cái kia. Tuy thế, nếu rộng rãi với tư tưởng thời thượng thì thấy ông sang trọng đáo để chứ phải chơi.
Bà Huệ tuyệt vời hơn ông nhà. Bà ướm cái áo dài tay rộng, gấm thất thể Hồng Kông mầu huyết dụ. Bà vấn khăn đóng cùng mầu như Nam Phương Hoàng Hậu trong các dịp tế lễ triều đình của thời nhà Nguyển xa xôi. Bà Huệ không được cao cho lắm nên bà nghe lời mấy con mẹ nịnh bợ cố vấn là nên đi giày cao gót thời đại cho dáng dấp cao ráo sang trọng. Hai cổ tay và ở cổ bà đeo cà rá, dây chuyền, cẩm thạch, vòng kiềng, kim cương, sáng rực và vàng khe trên mầu áo huyết dụ.
Trông dáng dấp bà cũng còn ngon ra phết. Thế mà không hiểu sao, những tay trong mồm mép phải gió bảo rằng ông Hảo lén đi đυ. ngoài thường xuyên. Có lẽ cơm nhà l*и vợ chán như cơm nếp. Lâu lâu ăn Bíp Tết cũng phải đổi qua bánh đa, bánh xèo, bánh ú cho lạ mồm lạ ©ôи ŧɧịt̠.
Bạn bè,bà con xa gần tụ tập ở phòng khách, đợi chờ ông bà ra và đúng giờ tốt đi đón dâu về nhà chồng. Chú rễ Bá Hùng trông diêm dúa trong bộ áo quần tân thời, kiểu cọ với áo bành nhung đen mướt, cổ thắt nơ cũng mầu đen thui, lưng tắt xà cạp như dân đấu bò Tây Ban Nha, dày đen mỏ vịt láng xậy, ruồi đậu vào cũng phải trợt chân gãy tốt.
Ông bà hãnh diện về thằng con trai bãnh và đẹp mã, to con như Tây thuộc địa. Khi chụp hình kỹ niệm ở phòng khách, chú rễ đứng giữa bố mẹ thì thấy hai thứ thời trang của họ vận trên châu thân tha hồ đυ. mẹ, đéo bà lẫn nhau như trong nồi cám lợn.
Có người nói nhỏ vào tai ông Hảo, nhắc khéo là ông quên đeo những huy chương chiến công trên ngực áo. Ông cười tươi, sung sướиɠ ra mặt, nếu không có người nhắc nhở ông quên mất cái việc đeo mề đai thì tiếc bỏ mẹ trong cái dịp thị uy quần chúng…
Trên đường trở vào phòng ngủ trên lầu, ông Hảo thấy cái giường trãi nệm hoa nhàu nát phải bắt ông hồi tưởng đêm hôm qua.
… Đêm hôm qua, thời gian gần gũi nhất Khó bề ông quên mà trái lại nó rõ từng nét, còn rõ nét như được rọi lên kính hiển vi…Bà Huệ yếm thử áo quần mặc đám cưới. Ông ngồi bên mép giường cố ý theo dõi vợ và bà cũng muốn sự hiện diện của ông để góp ý.
Bà cởi hết áo quần để ướm vào đồ mặc cưới Ông Hảo thấy hình dáng của bà lồ lộ thì nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠. Bà Huệ chưa ướm cái áo dài vào thì ông trờ tới sờ vυ" và nắn lên núʍ ѵú. Bà chưa kịp phản ứng nhưng có lẽ gặp ngày vui nên để yên cho ông mằn vυ" liên hồi.
Đã từ lâu ông không đυ. bà cái nào mặc dầu ông rất sung sức và thèm đυ. liên miên. Vì thế ông hay ra ngoài tìm gái hoặc tới nhà những con vợ hờ để đυ.. Nhưng mỗi lần đi ra ngoài như vậy rất phiền toái và giảm phần lớn cái nứиɠ bất thần xẩy ra.
Ông vốn thích là nứиɠ khi nào thì được đυ. liền khi đó. Và mỗi lần như thế, vào đêm khuya ông đè vợ ra muốn đυ. thì bà ấy từ chối viện cớ đủ diều, nào mệt, nào mất ăn, yếu sức. Vì những lý do đó ngày qua ngày bà vẫn như không tha thiết đυ. đéo nữa.
Có hôm ông cưởng da^ʍ, bà ấy vùng vẩy nhất quyết không cho ông đυ.. Trong những giờ phút đó ông Hảo gầm lên như con thú đói hay bắt hụt con mồi béo bỡ. Ông năn nĩ :
– Em không cho anh thì sống làm cái gì ?.
Bà Huệ nhẹ nhàng đáp :
– Tụi mình già rồi, em chán mục nầy quá.
– Em cứ nói nhảm, già gì mà già. Anh tiếc cái thuở chưa có thằng Hùng ra đời, chúng mình đêm nào cũng ngon với nhau. Mấy năm nầy tự nhiên vắng. Anh thì vắng mà không vắng.
Nhịn mãi phát khùng. Không biết em nghĩ ra làm sao mà cứ để anh như thế nầy có chết không nào!
Em đưa tiền cho anh xả hơi ở ngoài, thiếu gì, mặc sức. Còn em,để cho em yên thân.
– Em nói nghe hay, lọt lổ tai đấy nhỉ ?. Đi chơi gái với ai thì dễ, với anh, chức vụ đầy mình, đầy mẩy, người ta bắt gặp thì còn thể thống gì. Em muốn anh bay chức này à !
Bà nghe ông bay chức thì dịu xuống và bà đề nghị với chồng :
– Em ớn. Tự nhiên em ớn,không biết tại cái gì.Như người bệnh lạnh cảm …
Ông Hảo hiểu nhầm, vội cắt lời vợ :
– Chẳng phải như thế đâu,vì em làm biếng cho anh chơi, lâu ngày bị nhạt là chuyện thường tình. Em cho anh chơi thì con người em trở lại bình thường ngay. Mà em làm như vậy uổng đời Mình đâu phải già cả gì cho cam.
– Mà em không thích…
– Không thương anh à ?. Hàng trăm lính tráng, anh chỉ huy cái một mà với em sao mà khó khăn,ra làm sao !
Bà thấy ông van nài, tỉ tê vửa xuôi lòng vừa thương nhưng nghĩ thầm, chán đυ.. Côи ŧɧịt̠ đút vào l*и, ông nắc cho khí ©ôи ŧɧịt̠ bắn tung, bà phải đi rửa. Lúc nào bản cũ soạn lại theo ngày tháng, chẳng có gì mới mẻ.
Một dạo sướиɠ l*и rồi quen dần, chai đá, chai cả l*и. Đυ. quá nhiều l*и bệ rạc, mất đẹp, mất hình thể mũm mĩm. Bà nhớ tên Tư Vạn trong canh bài tứ sắc ở nhà mụ Hương Cốm, hắn đi tiểu khi trở về chiếu bạc quên khuấy gài Díp Pơ để lòi ©ôи ŧɧịt̠ to đáo để.