Trong khi nàng xuất tinh thì ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bé của Lý Tòng hãy còn cứng mà chẳng xuất tinh ồ ạt như nàng. Lý Tòng kiểm soát được bản thân. Chẳng qua chàng biết thân thể chàng hơn ai hết. Côи ŧɧịt̠ chàng không xuất tinh mà chỉ ứa ra nước nhờn mà thôi.
Chàng coi như mình gặp phải sự bất hạnh về sinh lý vì chàng có ©ôи ŧɧịt̠ mà coi như không có ©ôи ŧɧịt̠ Chàng vô cùng khổ tâm khi được đυ. mà hóa ra không được đυ. mới là phiền cho kiếp một đời người. Cố nhiên chàng đã có kinh nghiệm qua bao nhiêu lần đυ.. Đυ. lần nào cũng không tài nào xuất tinh được mà nếu có xuất thì xuất nhỏ giọtnhư nướ© đáı thạch sùng.
Tuy thế, đối với Lý Tòng là giãi quyết được sinh lý. Và khi sinh lý ấy đầy chất tình yêu thì Lý Tòng vô cùng buồn bực khổ tâm như khi đυ. Tú Sương là một bằng chứng. Cho nên chàng phải xoay xở trong cách đυ. cho nàng vừa ỉòng và chàng lại phải thể hiện sự yêu nàng. Cho nên khi Tú Sương vừa xuất khí l*и, chàng vội vã bật người nàng ra phía sau cho Tú Sương nằm dài trên sàn nhà, chàng nhanh nhẹn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и, lùi mông đít ra đằng sau, đầu chúc xuống l*и và bú. Lý Tòng lại bú l*и Tú Sương.
Như thế, một buổi chiều Lý Tòng bú l*и Tú Sương rất nhiều bận mà chàng không chán. Mà Lý Tòng chẳng làm gì hơn là bú l*и. Còn Tú Sương thì sao ?. Nàng cũng chấp nhận cách đυ. của chàng là bú l*и. Với chàng, theo nàng nghĩ thì bao nhiêu sự da^ʍ của chàng đều tụ vào sự bú l*и. Nên Lý Tòng bú l*и rất giỏi, giỏi hơn cả nghề thợ mộc đang nuôi sống chàng. Nếu nàng ví von thì Lý Tòng bú l*и rất có hồn.
Tú Sương hiểu được tình trạng của Lý Tòng mà chàng đã dấu kín không những với nàng mà với tất cả mọi người. Chàng bị tật bẩm sinh vô cùng tội nghiệp và coi như một bệnh trạng trở ngại về sinh lý. Tú Sương vừa buồn cho chính mình dù rằng một buổi chiều cuối cùng, ngày mai nàng đi lấy chồng, từ giả cuộc chơi và cả Lý Tòng nữa. Nàng hy vọng tự chỉ huy lòng mình, tinh thần mình để có một cuộc sống mới. Nàng cũng tiên đoán cuộc đời mai hậu của Lý Tòng sẽ đi về đâu?
Câu trả lời dễ dàng là chàng vẫn thế với sự mặc cảm chồng chất mà chẳng bao giờ lấy vợ mà làm sao lấy vợ khi người đàn bà cần đυ. mà chàng chỉ là ái tình thái giám.
Lý Tòng dồn hết thảy sự cυồиɠ ɖâʍ để bú l*и Tú Sương. Bú l*и lần cuối, chàng biết được điều đó mà không nghi ngờ nữa. Chàng bú lấy sướиɠ cho mình. Sự ích kỹ tìиɧ ɖu͙© khi biết người yêu sắp từ giả một cách công khai, hợp lý thì như Lý Tòng bú l*и rất hăng hái và tăng vượt sự nứиɠ không tài nào diễn đạt
Tình cảm chôn vùi tự đáy sâu nhường lại cho tình dũng dũng mãnh, Lý Tòng sung sức hẳn. Chàng xốc ngược hai bắp vế nàng lên cao, hai mông Tú Sương thuận đà rời khỏi mặt nền nhà.
L*и Tú Sương như dồn lại một khối nên Lý Tòng bú vào l*и chắc nịt từng thớ thịt l*и. Khi l*и nàng săng cứng thì sự chạm sát từ đôi môi và lưỡi của Lý Tòng vô cùng tuyệt diệu sự nứиɠ cho cả hai.
Không những một mình Lý Tòng dẩy dụa mà Tú Sương cũng lảy đẩy trong khoảng chân không từ sàn nhà và đôi cánh tay lực lưỡng của Lý Tòng. Chàng bú l*и mà quát tháo ầm ỷ trong cái sướиɠ của người không đυ. được bằng ©ôи ŧɧịt̠ mà lại muốn người đàn bà đạt tới cùng sự khoái lạc nên chàng trở thành bạo da^ʍ. Lý Tòng bạo da^ʍ thì Tú Sương gào theo sự nứиɠ l*и. Nhưng nàng đã xuất nước l*и nhiều lần, cho nên nàng cứ sướиɠ dai dẳng theo chiều với sự bạo da^ʍ của Lý Tòng không bao giờ xuất khí ©ôи ŧɧịt̠.
Lý Tòng bú l*и dai dằng mà trong đời con gái từ khi biết cho ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông vào l*и, nàng chưa thấy ai bú l*и thượng đẳng như Lý Tòng. Có lẽ trời không cho chàng đυ. được bằng ©ôи ŧɧịt̠ nên gia ân cho chàng tuyệt chiêu đυ. bằng mồm. Hai mép l*и được nút bằng môi, giữa hai rảnh l*и và bên trong lổ l*и thì lưỡi của Lý Tòng bật lên bật xuống, ra vào như con thoi dệt vải, sướиɠ đến nổi Tú Sương hẩy l*и lên cao hoặc vô tình khép háng lại làm cho Lý Tòng phải bành l*и nàng trở về vị trí thuận cho mồm chàng bú l*и.
Lý Tòng bú l*и nhưng vẫn chưa bằng lòng cho chính mình nên chàng đổi thế bằng cách đặt đít Tú Sương trở lại sàn nhà. Chàng đẩy nghiêng thân thể nàng. Tú Sương theo động tác của chàng phải nằm nghiêng. Lý Tòng mằm sát sau lưng nàng. Và xoãi chân về phía đầu của Tú Sương.
Chàng cũng nằm nghiêng mình cho khuôn mặt sát với đôi mông trắng nỏn, tròn trĩnh như quả bóng của nàng. Lý Tòng liếʍ lên hai mông đít ấy và rà lưỡi vào hai mép l*и dôi ra phía sau. Những sợi lông l*и vướng vít ở phía sau, quấn quít dưới đôi mắt Lý Tòng làm chàng tràn trề hấp dẫn đưa tới một sự xúc tác nứиɠ theo chiều hướng mới.
Lý Tòng cứ để yên cho Tú Sương nằm khép l*и. Chàng liếʍ l*и ở phía đằng sau thật lâu gây khích da^ʍ nhẹ nhàng để cho nàng tận hưởng êm đềm sự da^ʍ gậm nhấm, rĩ rã.
Da hai mép l*и của Tú Sương rất nhạy cảm và nàng càng thích khi nghĩ rằng Lý Tòng biết làm những gì cần thiết cho nàng khoái lạc mà không bị thừa thãi. Cho nên cách làʍ t̠ìиɦ của Tú Sương cũng xứng đáng bù lại sự bất lực của ©ôи ŧɧịt̠ chàng. Tú Sương lại có phần tiếc rẽ, giá mà Lý Tòng không có tật bẩm sinh về bộ sinh dục thì chàng đυ., đàn bà, con gái phải bỏ nhà theo chàng đến phương trờl góc biển vì không thể thiếu những cách đυ. tuyệt chiêu của chàng.
Vừa nghĩ vẫn vơ nhưng Tú Sương không thể chặn đứng sự rùng mình vì nứиɠ l*и khi nàng cảm nhận được lưỡi của Lý Tòng đang liếʍ ở hai mép l*и và lông l*и nhúc nhích từng hồi.
Bỗng nàng cảm nhận như l*и nàng giật bắn và một chân của nàng tự động nhấc cao. L*и nàng xòe rộng là khi Lý Tòng lấy những ngón tay vạch hai mép l*и cho rãnh l*и rộng ra và lưỡi chàng lại quét từ mồng đóc tuần tự theo khe l*и đi thẳng xuống đến lổ l*и, dừng lại ở đó mà bú vào thật sâu.
Hầu như không còn đủ sức để rên sướиɠ nữa mà nàng chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào của một thân xác hụt hơi. Tay Lý Tòng quàng chặt vào bắp vế đưa cao của Tú Sương chẻ háng một bên bành hẳn một mép l*и, tay kia chàng vạch mép l*и bên kia, chàng tiếp tục rúc hẳn mặt vào giữa l*и mà bú nữa.
Đang nằm nghiêng, Tú Sương không ngăn được những cái nắc, hẩy l*и. Có khi sướиɠ quá không cầm được, nàng nắc lung tung làm Lý Tòng trật đôi môi ở rãnh l*и phải điều chĩnh trở lại mới bú đúng chổ.
Mồm Lý Tòng nhéo vào l*и nàng không ngừng, Tú Sương cuồng lên. Nàng thở mạnh liên hồi và suýt soa từng đoạn trong hơi thở. Nàng nói lớn :
– Anh bú như thế làm sao em đi lấy chồng?!.
– Lấy chồng xong, em có cho anh bú l*и em nữa không ?
Không được đâu ?
– Tại sao ?.
– Sợ anh ghen, rắc rối lắm ?. Mà làm sao gặp được anh.
– Chỉ sợ em không muốn. Chỉ sợ em quên Em tới đây giờ nào, tháng nào mà không được.
– Em ghét nɠɵạı ŧìиɧ và lén trộm.
– Như thế nầy không lén trộm à ?.
Lý Tòng ngừng đối đáp với Tú Sương. Chàng thấy giọng nói của nàng dễ thương và đáng yêu nên chàng dí mồm bú l*и nàng từng hồi. Một cử chỉ thương muộn, còn nước còn tát vì chàng biết sau vụ bú l*и chiều nay với cảnh tượng nầy không tài nào có lại được nữa. Lý Tòng bảo với Tú Sương :
– Về sau khi em cảm thấy nhớ anh, thèm bú l*и, ứng l*и thì lén chồng đến với anh. Chồng em có phước là l*и vợ không bị đυ. mà bú có hề hấn gì đâu. Anh bú cho em sướиɠ là hạnh phúc cho em và cả cho anh. Hơn nữa bú l*и, em chẳng sợ có bầu, phải không ?
Tú Sương không buồn trả lời chàng nữa nhưag nàng cũng phải lên tiếng :
– Đừng nói nữa anh ? Bú cho đả đi anh ! Mỗi khi ngừng lại như thế này em cảm thấy xa anh ngàn trùng. Bú l*и em đi anh. Em rời khỏi đây là mất hết, không còn nữa, thương tiếc lắm mà làm sao bây giờ. Bú l*и cho em sướиɠ đi nà !.
Bú l*и cho anh cùng sướиɠ. Rồi đây…rồi đây..rồi thôi.
Lời nói nàng không nức nỡ mà cũng phải nức nỡ xúc động thắt trái tim Lý Tòng. Không còn gì hơn cho một sự giãi quyết là chàng tiếp tục bú l*и nàng theo ý muốn của chàng. Vì Tú Sương hầu như để cho chàng tự do muốn làm gì thì làm trên thân thể nàng. Lý Tòng cho đó là sự đặc ân, nàng dành cho chàng chiều hôm nay. Một buổi chiều cuối cùng và sẽ không còn có những buổi chiều như thế này tái diễn.