Thấy Lý Tòng nhìn chăm chăm vào l*и mình, Tú Sương hỏi :
– Anh đã bằng lòng chưa ? L*и em thế nào? Ra làm sao mà anh đờ đẩn, thao tháo nhìn mãi.
Lý Tòng như tĩnh cơn mộng đẹp qua giấc ngủ ngắn mà làm cho chàng thương tiếc giấc mộng. Chàng trả lời với giọng thấp xuống mà nếu ai không biết trước đây vài phút chàng nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ tơi bời thì cho rằng cái cảnh bú l*и bú √υ" không hề có, không hề xẩy ra với mối tình đứng đắn, chân thật giữa chàng và nàng trong căn nhà hiu quạnh nầy:
– Sung sướиɠ hơn cả bằng lòng như em nói em nghĩ. L*и em đẹp, dễ…dễ nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠..đυ. phải sướиɠ lắm…sướиɠ hơn…
Nghe Lý Tòng thổ lộ tới đó và ‘cũng lần đầu chàng dùng ngôn ngữ loại nầy với nàng. Tú Sương cắt ngang lời Lý Tòng :
– Ai không cho anh đυ. em, anh nói đi nào!. Em yêu anh…Em có sợ dư luận đâu !, phần lổ ở em, em cho anh hết. Lắm lần tưởng anh đυ. em nhưng lại không xẩy ra. Anh nhịn được là tại ở anh. Anh bắt em nhịn theo…Nhịn ăn, nhịn uống ráng chịu đựng. Nứиɠ l*и nhịn riết có ngày đi đυ. bậy. Lúc ấy anh đừng trách.
Tú Sương thả một hơi dài thòng làm cho Lý Tòng hối hận triền miên như mắc phải tội trọng ghê gớm trên đời. Tinh thần nhủn hẳn đi, quang cảnh trủớc mắt bùn lầy nước đọng, những hoang nứиɠ vụt tắt mà thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tú Sương trở thành trái cấm oan nghiệt trong vườn Địa Đàng.
Cái ủ dột của người yêu làm chấn động tâm can nàng.Tú Sương bước tới bên Lý Tòng. Nàng quàng hai tay qua vòng cổ chàng. Tú Sương hôn. Một nụ hôn đẩm ướt thật dài, thật trìu mến thật thấm thía khiến nàng hôn lên môi Lý Tòng lần đầu tiên mới quen nhau.
Nàng nói trong hối hận mà chưa đánh bait một sự hồ nghi không căn cứ :
– Em có lỡ lời không ?. Anh đừng giận em Chỉ còn lại chiều nay nữa thôi…
– Như thế là sao ?. Anh không hiểu…Nói rõ cho anh hiểu được không ?
Tú Sương tỏ vẻ tần ngần. Nàng muốn nói thật với Lý Tòng, hôm nay nàng đến đây để cho chàng toại nguyên mối tình giữa hai người. Chàng cứ đυ. nàng chiều nay, đánh dấu một kỹ niệm không phải tang thương mà trả nợ cho nhau vì sự vương vít bấy nhiêu nay…
Đáng ra không cần thiết cho chàng đυ. vì sự thiệt hại nàng phải lãnh trọn. Nhưng vì chàng có những tâm tánh và cử chỉ đặc biệt. Nàng tìm hiểu chàng truởc khi đi lấy chồng. Sự tìm hiểu ấy không ngoài việc cho chàng đυ. để biết chàng đυ. như thế nào,và có đúng với sách tương mạo hễ người đàn ông nào mũi bự là ©ôи ŧɧịt̠ to.
Đồng thời từ sự ngắm nghía thân hình nàng đến cách bú √υ", nút vυ" và bú l*и của Lý Tòng rất điêu nghệ làm nàng điên loạn,lảo đảo nhiều bận thì khi đυ. chàng còn làm nàng ngã nghiêng hơn. Tú Sương nói :
– Giá như em đi lấy chồng, anh có coi em là kẻ thù không ?
-.Mà em có đi lấy chồng không đã nào ??.
– Có thể có mà cũng có thể không ?…Cũng nặng gánh ở anh và do anh…
Tú Sương hẳn không nói nữa. Vầng trán nàng nhăn laị. Hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Lý Tòng tràn đầy nghi hoặt.
Lý Tòng hỏi dồn:
– Tất nhiên phải buồn, phải khổ…Nhưng biết làm sao được. Chúng mình yêu nhau ngang trái. Cha mẹ em làm sao bằng lòng cái thằng thợ mộc nghèo này mà lại mồ côi mồ cút…Anh hiểu như đếm điều đó nhưag không thể cứ yêu nhau
trong tối tăm….
Ngừng lại với chiều suy nghĩ của một người có quyết định. Lý Tòng tiếp lời :
– Nghĩ cho cùng,em đi lấy chồng cũng phải. Anh chẳng thù mà cũng chẳng trách. Mà thù để làm gì ?. Mà trách để làm gì ?.Anh trách anh là đúng nhất !
Tú Sương không còn chịu đựng được nữa. Nàng cảm động qua lời nói của chàng. Tú Sương ôm ghì lấy Lý Tòng thật chặt trong vòng tay yếu ớt của nàng.
Nàng hôn không ngừng trên môi chàng. L*и nàng cương nứиɠ trở lại vì yêu thương. Những trắc trở tình yêu chấp cánh bay xa,tít tận trời mây mà nàng cho rằng đừng bao giờ trở lại trong đời nàng. Lý Tòng cũng chôn vùi những khó khăn đầy rẩy chụp trên mối tình của chàng.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và nhất là đôi vυ" cọ xát trên ngực trần của lý Tòng càng căng phồng, cứng chắc. Lý Tòng ghì ngực và vυ" của nàng sát mãi trên ngực chàng. Cả hai đều quằn quại vì sự nứиɠ tụ vào ©ôи ŧɧịt̠ và l*и.
Tú Sương nắc l*и vào ©ôи ŧɧịt̠ Lý Tòng dù chàng vẫn mặc quần đùi. L*и Tú Sương xáp sát vào giữa háng Lý Tòng để tìm ©ôи ŧɧịt̠ mà cọ xát. Khi sự thèm đυ. đã dâng tràn và với ý chí phải được Lý Tòng đυ. nàng chiều nay trước khi chia tay nên nàng dìu chàng xuống sàn gạch, trong khi cơn nứиɠ hoành hành thân thể chàng đã tuân theo nàng như một mệnh lệnh mà không phải lên tiếng.
Lý Tòng nằm dài trên sàn gạch. Tú Sương nằm gọn trên thân thể chàng mà Tú Sương đã trờ ngực lên cao cho đúng với mồm của Lý Tòng. Chàng bú √υ" trong khi hai thân thể đã nằm lên nhau. Đã đến độ nứиɠ l*и thái quá mà nàng còn nói được với chàng :
– Cởϊ qυầи đi anh !
– Thôi em à !
– Tại sao ?
– Anh không muốn hại em… Đυ. em…
– Không sao cả. Em cho anh…Cho anh đυ. em.
Cho anh xin ? Khi khác…
– Là khi nào ?
Lý Tòng im lặng và để trả lời với Tú Sương thì chàng vội vả trả lời bằng cử chỉ. Một cử chỉ quen thuộc để nàng thõa mãn nứиɠ l*и thay vào việc chàng đυ. nàng. Chàng trở mình, nhẹ nhàng cho Tú Sương nằm xuống sàn gạch. Chàng tụt toàn thân xuống về hướng đôi chân dài của nàng cho đến khi mồm chàng chạm phải l*и nàng thì dừng lại.
Lý Tòng vương hai tay về đằng đầu như lực sĩ đang vung hai tay bơi bướm để bóρ ѵú Tú Sương. Lý Tòng vừa bú l*и vửa sờ, bóρ ѵú. Tú Sương đang ở thế nằm dễ bề cho nàng hưởng thụ khoái lạc để quên hẳn mọi việc xẩy ra chung quanh.
Thân hình nàng trăn qua trở lại. Vυ" nàng nhấp nhô, khi bóp,khi xoa,khi mở ttr đôi bàn tay linh hoạt của Lý Tòng. L*и nàng như chẻ làm hai. Nàng sướиɠ tới đỉnh trời không một đám mây bạc lững lờ bay.
Tú Sương hẩy l*и tưng tưng. Đôi mông của nàng lên xuống theo chiều nàng nắc cho l*и không rời khỏi những cái bú đứt da đứt thịt ở da l*и. Tú Sương sàng mông,l*и nàng xoáy vòng, xoa sát trên mồm Lý Tòng và chàng bú thật mạnh cho nàng mỗi lúc mỗi gầm gừ của loài thú dữ sổng chuồng.
Tú Sương càng lúc càng ngây người, tâm trí dại hoang, nứиɠ l*и lên cơn mà không thể phân tích cắt nghĩa được chỉ có bề rên sướиɠ là cách biểu lộ mà thôi. Nghe tiếng rên của Tú Sương là âm thanh đưa đến sự thõa mãn cho Lý Tòng qua hai đường.
Chàng đã phục vụ người yêu hết lòng và chàng cũng được toại nguyện trên con đường da^ʍ. Không để cho nàng ngừng tiếng rên gào, Lý Tòng tiếp tực bú l*и. Chàng bú chi tiết từng ngõ ngách trong rãnh ra đến bên ngoài l*и.
Tú Sương trân cả da thịt. Các thớ thịt khắp mọi thân thể gồng cứng kéo dài không ngừng qua sự bú l*и lâu dài của Lý Tòng. Chàng hết bú thì dùng lưỡi liếʍ từ ngoài vào trong l*и.
Mỗi chỗ da thịt ở l*и Tú Sương đều là những điểm khích thích nên nước khí l*и cứ chảy ra mãi. Lý Tòng thấy l*и nàng ướt đẩm, chàng nút trôi và liếʍ l*и nàng tận mãi trong khe l*и nên sự khô ráo của l*и Tú Sương rất chóng.
Khi l*и khô, xúc giác hiệu nghiệm tăng lên và nàng tiếp tục nứиɠ l*и khi nào không biết. Tú Sương không còn nghĩ đến chuyện đυ. nữa. Nàng thấy Lý Tòng chỉ thích bú l*и nên không buồn ép người yêu đυ. nàng. Hơn nữa nghệ thuật bú và móc l*и của Lý Tòng điêu nghệ hơn cả đυ. dù rằng kể từ ngày nàng quen biết với chàng, chàng chưa một lần vén quần đυ. nàng.
Chiều nay ân ái với Lý Tòng lần cuối. Chàng không chịu đυ. nàng, về sau có tiếc là chuyện của Lý Tòng. Bây giờ chàng đang bú l*и thì Tú Sương cũng an ũi, chàng đang đυ. nàng bằng môm và bằng lưỡi cũng sướиɠ ghê ?
Thân thể Tú Sương co rúm, mà hai chân nàng cử động không ngừng,khi thì co, khi duỗi và bành ra làm cho hai háng cũng bành theo thì hai mép l*и dãn rộng, rãnh l*и phân chia rõ rệt làm hai phần.
Khi nầy Lý Tòng thích lắm vì l*и Tú Sương lớn to, bú rất vừa miệng, không cấn một cái nào và nhìn l*и nàng trọn bộ. Tú Sương không lượng được thời gian trôi qua, nàng chỉ biết rằng nàng quá nứиɠ dù Lý Tòng cứ chỉ có một món bú l*и