Những năm trước đây Weibo mới xuất hiện, các minh tinh đại thể đều theo xu hướng tạo tài khoản, sau khi xác nhận tài khoản V, chính là đăng bài hằng ngày, cùng fan tương tác. Sau đó rất nhiều người dần dần phát hiện Weibo là một nơi thu hút fan rất tốt, vì vậy, hai năm qua, càng ngày càng nhiều ngôi sao chiều fan, phát triển trên Weibo, hơn nữa chương trình truyền hình thực tế thịnh hành rất nhiều ngôi sao sắp qua thời dĩ nhiên khởi tử hồi sinh thành công.
Thôi Trinh cũng có Weibo, đến địa vị như nàng, đương nhiên không cần cố ý dễ thương thân thiện đến thu hút sự chú ý. Tài khoản của nàng luôn luôn là người đại diện giúp nàng quản lý, bình thường cũng chỉ đăng một ít nội dung liên quan đến công việc, đến ngày sinh Khổng Tử, tân niên quốc khánh vân vân, người đại diện sẽ đăng một số hình ảnh của Thôi Trinh xem như phúc lợi, cũng xem như lời cảm ơn đối với fan.
Những hình này đều là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, mất rất lớn tâm tư mới chụp được, những người ái mộ chỉ nhìn ý tưởng, bối cảnh, đều có thể nhìn ra dụng tâm của ảnh hậu dành cho họ.
Thôi Trinh xuất đạo mười một năm, có thành tích hôm nay, không chỉ nhờ vào khả năng diễn xuất, càng là bởi vì nàng luôn một một phần cảm kích người hâm mộ.
"Công việc hôm nay kết thúc." Người đại diện Tần Tụng mởi quyển sổ nhìn thoáng qua, ngẩng đầu nói: "Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi một ngày."
Trong tay Thôi Trinh cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe, sắc trời mông lung, vẫn chưa hoàn toàn tối lại: "Hôm nay sớm như vậy?"
Tần Tụng thở dài: "Mấy ngày nay cậu thoạt nhìn rất mệt mỏi, mình liền tự chủ trương dời lại mấy thông cáo, rút ra thời gian. Sức khỏe quan trọng nhất."
Cô và Thôi Trinh từ cao trung đã quen biết nhau, là bạn tốt nhiều năm, nên tùy ý một chút.
Hai bên đường phố đèn đường sáng rực, dưới bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đi, hiện ra một loại ấm áp kỳ lạ. Ô tô quẹo vào một tiểu khu trị an nghiêm mật.
Thôi Trinh cúi đầu liếc nhìn điện thoại, màn hình vẫn đen, chưa từng sáng lên. Nàng suy nghĩ chốc lát: "Cũng tốt, cậu cũng nên bồi lão đổng và Hạo Hạo."
Thành tích ngọa nhân, luôn luôn thành lập trên cơ sở chăm chỉ. Thôi Trinh làm việc rất liều mạng, quay về nhà nghỉ ngơi sớm giống như bây giờ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng tìm không ra hai ba lần.
Cho dù biết nói nữa cũng vô dụng nhưng Tần Tụng vẫn là không nhịn được: "Cậu cũng không cần quá liều mạng, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều, đừng đọc kịch bản nữa."
Xe vững vàng dừng lại ven đường, Thôi Trinh cười nói: "Mình biết, cậu trở về cẩn thận."
"Ba!" Máy vi tính xách tay bị khép lại.
Sùng Hoa đi đến bên cạnh Sâm Hòa nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy trong danh sách người theo dõi mới có tên Thôi Trinh, bên cạnh cái tên còn có chữ V màu vàng, chứng thực là ảnh hậu. Không có sai, chính là ảnh hậu.
Mấy vạn người theo dõi mới, mệt cho Sâm Hòa buồn chán, xem hết từng người.
Sùng Hoa nhìn chốc lát, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất không hiểu: "Cô ấy quan tâm tôi làm gì?" Giữa các cô không có qua lại gì.
Lần trước trong lễ trao giải cô từng thăm dò bên phía ban tổ chức, bởi vì Thôi Trinh không có yêu cầu bảo mật nên ban tổ chức tiết lộ tương đối thoải mái, là phía ảnh hậu chủ động liên hệ bọn họ, điều kiện duy nhất chính là đối tượng trao giải phải là đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Chỉ căn cứ điều này Sùng Hoa đã cảm thấy rất không tầm thường. Ấn tượng của cô đối với Thôi Trinh cũng không xấu, nhưng tình huống ly kỳ, cô không thể không có một chút cảnh giác, liền tìm người đi thăm dò có phải cô đã bỏ qua tiếp xúc nào với Thôi Trinh hay không. Tỷ như dưới quyền Tùy Thị có một nhãn hiệu trang phục đỉnh cấp thế giới, có lẽ Thôi Trinh đã làm người phát ngôn của công ty con cho nên trong lúc vô ý nhận ra cô?
Cách nói này tương đối miễn cưỡng, đầu tiên, Thôi Trinh không cần lấy lòng cô, nói cách khác cô không đáng giá Thôi Trinh lấy lòng, thứ nhì, cô rất ít lộ diện ở trường hợp công khai, người từng gặp cô ít lại càng ít, Thôi Trinh không lý nào nhận ra cô.
Quả nhiên, tra xét hơn nửa tháng vẫn không có thu hoạch.
Đây cũng là nằm trong dự liệu, cô, đang làm một chuyện không có đầu mối, ngay cả điều tra từ đâu cũng không biết.
Sùng Hoa cảm thấy, từ lúc cô tỉnh lại hình như có rất nhiều chuyện đã hoàn toàn khác với ấn tượng của cô. Ví dụ như, cô mơ hồ cảm thấy, trong trí nhớ của cô cũng không có một ảnh hậu nổi tiếng khắp Trung Quốc, nhưng mỗi khi cô cho là như vậy thì ký ức của cô sẽ trở nên mơ hồ không rõ, có một thanh âm nói cho cô biết, Thôi Trinh là tồn tại.
Nếu không nghiêm túc kiểm tra qua, cô còn cho rằng con dao đó không phải đâm vào ba sườn mà là đâm vào đầu cô. Nên nhiều chuyện đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
"Làm sao bây giờ?" Sâm Hòa khẩn trương cầm điện thoại, trưng cầu ý kiến Sùng Hoa.
"Theo dõi lại." Sùng Hoa cầm điện thoại, mở trang chính Weibo của Thôi Trinh, nhấn nút theo dõi.
Cô ở bệnh viện xem những bộ phim điện ảnh của Thôi Trinh một lần, kể cả những tạp chí có nàng, những cuộc phỏng vấn cũng xem được một phần, mặc kệ nói như thế nào, diễn xuất của Thôi Trinh đã đạt được trình độ nhuần nhuyễn, nếu như một ngày nào đó có thể hợp tác với nàng trong một bộ phim, tất nhiên là một loại hưởng thụ. Huống chi, nghi hoặc này còn không giải đáp được, cô muốn biết, có lẽ chỉ có thể từ chỗ Thôi Trinh mới lấy được đầu mối.
Sâm Hòa nhìn một loạt động tác của cô, dường như còn chưa hồi phục tinh thần từ trong khϊếp sợ, một lát sau anh ta mới nói: "Đạo diễn Sùng, cô theo dõi tương tác với nữ thần, tôi không yêu cô nổi nữa rồi."
" Không cần anh yêu, anh có thể tan việc." Đã trễ rồi, là thời gian về nhà.
Sùng Hoa một bên lướt Weibo, một bên đi ra ngoài cửa, đi tới cửa, cô nhớ đến một việc, lại nói: "Anh liên hệ Lương Thanh thử xem, tôi muốn mua bản quyền bộ tiểu thuyết của anh ta."
Sâm Hòa muốn nứt vỡ cả người: "Lương Thanh?" Đây quả thực là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, anh tiến nhanh hai bước: "Đạo diễn Sùng, cô đổi người khác, đổi người khác tôi bảo đảm trong vòng 3 ngày ký hợp đồng!"
Sùng Hoa không để ý tới anh ta, trực tiếp ra ngoài.
Sùng Hoa tự mình lái xe, cô không ngồi xe của người khác, vì điều đó khiến cô không có cảm giác an toàn.
Cô lái xe, ngồi vào ghế lái, trên điện thoại di động là poster một bộ phim điện ảnh của Thôi Trinh. Ở một bụi lau sậy tiêu điều, nàng quay đầu, đây là một linh hồn tràn đầy thương tích giãy dụa thoát ra từ trong tuyệt cảnh, trong mắt của nàng, là hồng sắc đặc hữu của niên đại, chịu đủ chiến loạn, từng đói khát từng bị áp bách tàn phá, trong loại đờ đẫn này lại có một loại hy vọng tràn đầy sức sống sinh mệnh.
Sùng Hoa nhìn poster, chỉ cảm thấy tâm tình của mình bị nói ảnh hưởng. Cô lại nghĩ đến ánh mắt tĩnh mịch của Thôi Trinh trong lễ trao giải hôm đó.
Trong ánh mắt của nàng, có tất cả tình cảm của nhân loại. Sùng Hoa nghĩ thầm.
Thôi Trinh trở lại nhà mình, cũng không lập tức đi ngủ, nàng ngồi vào trước bàn đọc sách, lấy mấy quyển kịch bản mới đưa đến. Những kịch bản này vốn đã chọn ra từ một đống kịch bản chế tác lớn, biên kịch, đạo diễn đều thành danh đã lâu, có kinh nghiệm phong phú. Thôi Trinh phải làm là từ bên trong lựa chọn ra một hai bộ.
Ánh mắt chọn phim của nàng rất tốt, chưa bao giờ chọn trúng những bộ có hoa không quả, nhìn như hoành trắng nhưng chỉ dựa vào hiệu ứng đặc biệt, dựa vào cẩu huyết thu hút chú ý. Chỉ là, những năm gần đây điện ảnh quốc nội chất lượng tốt càng ngày càng ít, phim truyền hình cũng thế, cả giới giải trí đều nhấp nhô không đột phá.
Điện thoại đặt ở bên tay phải của nàng nơi khóe mắt có thể thấy được. Nàng đảo kịch bản, thoạt nhìn có chút không yên lòng.
Bên trong không mở hết đèn, chỉ có một ngọn đèn vừa đủ chiếu sáng. Thôi Trinh cầm bút, ghi chú đánh dấu trên kịch bản, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại.
Màn hình điện thoại vẫn không sáng lên.
Kim đồng hồ chỉ vào số mười. Đại khái hôm nay đợi không được nữa. Thôi Trinh có chút thất vọng để bút xuống, nàng đứng lên, đè nén tâm tình thất vọng này.
Đúng lúc này, màn hình đợi đã lâu rốt cuộc sáng lên, một thông báo của Weibo hiên lên thanh trạng thái — Sùng Hoa trở thành người theo dõi mới của bạn.